Huyền Thiên

Chương 121: Chương 121: Giải thích hoàn mỹ (thượng_ha)




- Ha ha ha… Tốt! Tốt lắm! Thật sự là đồ nhi bảo bối. Sư phụ không cần phải lo nữa rồi.

Đan Thanh Dương bỗng nhiên ngửa mặt lên trời cười dài. Bộ dáng kích động đó, giống như là nổi điên vậy. Mọi người thấy vậy đều trợn mắt há hốc miệng. Tuy rằng Dương Thiên Lôi đã sớm có chuẩn bị trong lòng, nhưng vẫn không nghĩ tới Đan Thanh Dương lại kích động như vậy. Không ngờ mình mới một chút đó đã lên tới “Đồ nhi bảo bối” rồi. Cái này cũng chưa tính, lão nhân gia không cần phải lo nữa là ý tứ gì?

- Tốt! Tốt! Tốt! Đây đều là các bằng hữu của con sao? Không tồi, không tồi. Đồ nhi bảo bối, cùng sư tỷ mời bọn họ tùy tiện xem đi. Sư phụ có việc gấp cần phải đi trước một chút. Ha ha ha…

Đan Thanh Dương cười lớn, thân hình bỗng nhiên hóa thành một đạo tàn ảnh, giống như một tấm lụa đỏ thẫm trong chốc lát liền biến mất ngoài phúa chân trời.

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, tuy nhiên trong lòng đều tràn ngập vui sướng. Tuy rằng không rõ vì sao Đan Thanh Dương lại hưng phấn đền trình độ này, hơn nữa lại vội vã rời đi. Nhưng bọn họ biết, từ nay về sau, Dương Thiên Lôi tất nhiên sẽ được Đan Thanh Dương toàn lực bồi dưỡng.

- Đi thôi, chúng ta vào trong đi dạo.

Sở Hương Hương nói.

Dương Thiên Lôi rất buồn bực, muốn lôi kéo Tử Hàm muội muội ở riêng một chút mà không có bất cứ cơ hội nào. Cô nàng Mộc Tử Vi kia cứ như cao bôi da chó vậy, trước sau cứ quấn bên người Trương Tử Hàm không nói, nhị tỷ Dương Thiên Lệ lại cũng cứ một mực theo sát hắn.

- Bi kịch lớn nhất đời người chính là mở mắt nhìn trừng trừng nữ nhân yêu quý của mình, mà không có cách nào tới gần… Thân ái, có nghĩ tới ta không?

Thanh âm Dương Thiên Lôi bỗng nhiên truyền vào tai Trương Tử Hàm.

Trương Tử Hàm cả kinh hung hăng trừng mắt liếc Dương Thiên Lôi, rất dứt khoát lắc đầu. Chỉ là, thấy ánh mắt tràn ngập bi thương tội nghiệp của Dương Thiên Lôi, lại mắc cỡ đỏ mặt, nhẹ nhàng gật đầu.

Truyền âm nhập mật, loại tinh kỹ này Trương Tử Hàm có nghe nói qua. Chỉ là, chỉ có Tinh Giả cấp tám trở lên có thể đạt được tinh thần lực ngoại phóng mới có thể tu luyện. Nàng lúc này bất quá chỉ mới đạt cảnh giới cấp bảy đại thành mà thôi.

- Ta biết nàng nhất định sẽ nghĩ đến ta, hắc hắc, ca cũng rất nhớ nàng a…

Dương Thiên Lôi tiếp tục nói.

Suốt dọc đường đi, Dương Thiên Lôi không ngừng vừa đi vừa nói chuyện với Trương Tử Hàm. Ban đầu còn không sao, về sau càng nói lại càng vô sỉ, càng nói càng xấu xa khiến Trương Tử Hàm đỏ bừng mặt, nhưng lại không có biện pháp ngăn chặn cái miệng của Dương Thiên Lôi.

Cũng may, đi không bao lâu một người đã tới Lăng Vân Các.

- Tử Hàm, tình hình của nàng ở Thiên Vân Phong thế nào?

Vừa ngồi xuống, Dương Thiên Lôi liền vội vã hỏi thăm.

Trong tất cả mọi người, chỉ có Trương Tử Hàm là người Dương Thiên Lôi lo lắng nhất. Đó là một loại tình cảm không thể dứt bỏ. Trong cả kiếp trước lẫn kiếp này, Trương Tử Hàm có thể nói là nữ nhân đầu tiên, cũng tạm thời là duy nhất khiến nội tâm hắn thực sự rung động.

Tuy rằng từ trong cốt tủy, Dương Thiên Lôi là một người phong lưu, có chút bỉ ổi, nhưng hắn cũng là một kẻ đa tình. Đối với hắn, trước mỹ nữ, lực kháng cự là bằng không. Nhưng Trương Tử Hàm, xác thực chính là mối tình đầu của hắn.

Mọi người đã từng trải qua mối tình đầu đều hiểu rằng, đừng nói Trương Tử Hàm là quốc sắc thiên hương, có lực hấp dẫn trí mạng đối với nam nhân, mà cho dù tướng mạo nàng bình thường, lúc này trong cảm nhận của Dương Thiên Lôi cũng là nữ nhân đẹp nhất.

Tình nhân trong mắt hóa Tây Thi. Mỗi con nhím đều thấy con mình nhẵn nhụi không gì sánh được. Tâm động không có lý do gì, chính là như vậy.

- Ta rất tốt. Ngươi không cần lo lắng. Tuy rằng không trở thành đệ tử thân truyền của Thái Thượng trưởng lão Vân Bạc Thiên, nhưng lại trở thành đệ tử thân truyền của nữ nhi người, Vân Dao. Sư phụ đối với ta rất tốt.

Trương Tử Hàm nhẹ giọng nói.

- Nữ nhi Vân Dao? Ừ, tình cảm này không tồi. Nữ nhân là tốt rồi. Nữ nhân là tốt rồi. Hắc hắc… Mấy tên ngốc kia, có hay không…Ý ta là, có mấy tên ngu ngốc như Lôi Hoành quấn quít lấy nàng không?

Dương Thiên Lôi có chút lo lắng hỏi. Không có biện pháp. Trong cảm nhận của Dương Thiên Lôi, Trương Tử Hàm thực sự là quá thuần khiết, quá đẹp. Không cần nghĩ cũng biết, bất luận là nàng đi đến nơi nào tất nhiên cũng sẽ có vô số kẻ theo đuổi, vô số ruồi nhặng bám theo. Hiện tại mình không bảo hộ ở bên cạnh Trương Tử Hàm, nếu Dương Thiên Lôi không lo lắng chính là gặp quỷ rồi.

Dương Thiên Lôi nói như vậy khiến mọi người nhất thời im lặng, nhìn bộ dáng của Trương Tử Hàm, quả thực cũng không thể phản bác. Đích xác, vô luận là Sở Hương Hương, hay Dương Thiên Lệ, cho dù là tiểu la lỵ Mộc Tử Vi, tuy đều là nữ nhân, thấy khuôn mặt thuần khiết như đóa hoa nhỏ của Trương Tử Hàm cũng đều có chút động tâm cùng hâm mộ. Đương nhiên cũng không đến mức đố kỵ, dù sao các nàng cũng đều là mỹ nữ, hơn nữa đều có ưu thế của riêng mình.

- Có! Hơn nữa…Có rất nhiều!

Trương Tử Hàm nhìn ánh mắt quan tâm bức thiết của Dương Thiên Lôi, nghĩ đến vừa rồi hắn biết rõ mình không thể truyền âm nhập mật, vẫn điên cuồng công kích mình, hỏi đông hỏi tây, rất vô lại, rất xấu xa mà khiêu chiến cực hạn của mình, bỗng nhiên trong mắt hiện lên một tia trêu cợt, mỉm cười rất dõng dạc nói.

- Không phải chứ?

Dương Thiên Lôi từ từ đứng lên, lại ngượng ngùng ngồi xuống, gãi gãi đầu nói:

- Khụ khụ…Nếu như có cũng là rất bình thường. Ngược lại nếu như không có, chứng tỏ nam nhân Thiên Vân Phong đều mù hết rồi…Bất quá, ca tin tưởng chính mình.

- Tin tưởng chính mình?

Trương Tử Hàm có chút kỳ quái hỏi.

Đồng thời, tất cả mọi người cũng đều vô cùng kinh ngạc. Ngươi nói tin tưởng Trương Tử Hàm còn có thể hiểu được, ngươi tin tưởng chính mình, tin cái rắm à?

Tuy nhiên, Phong Mã Ngưu lại thoáng cái nhảy dựng lên, trên mặt tràn đầy vẻ hưng phấn, hét lớn một tiếng:

- Sau đây, tiểu đệ xin vì các vị mà dâng lên một trích đoạn ngắn hết sức đặc sắc, để các vị giải đáp nghi hoặc trong lòng.

- Móa! Ngươi nhảy nhót cái gì? Không thấy lão đại ta còn đang nói chuyện sao?

Dương Thiên Lôi rất buồn bực nói, đối với hành động phá ngang của Phong Mã Ngưu rất không vừa lòng. Ca thật vất vả mới đổi mới được khẩu vị của mọi người, có cơ hội thể hiện một chút, ngươi lại nhảy nhót xông ra làm cái gì?

- Khụ khụ… Lão đại. Huynh nhịn một chút! Tin tưởng tiểu đệ đi.

Lần này Phong Mã Ngưu ngược lại không bị Dương Thiên Lôi dọa lùi, còn hết sức nghiêm túc nói.

Nói xong, thân hình Phong Mã Ngưu khẽ nhún một cái, rất phong độ mà nhảy lên bàn, lắc lắc mái tóc dài, lớn tiếng nói:

- Các vị khán giả, mời các vị mở to hai mắt, vểnh hai tai. Buổi biểu diễn xin được bắt đầu.

Vù!

Một trận gió thổi qua, mái tóc dài của Phong Mã Ngưu nhất thời bay lượn, khuôn mặt vốn nghiêm trang bỗng nhiên hếch lên, cái mũi nhăn lại, cứ thế làm ra bộ dáng lỗ mũi hướng lên trời, trên mặt tràn đầy cuồng ngạo không ai bì nổi. Đúng là dáng dấp “Nhìn khắp thiên hạ lão tử ta là nhất.”

Tên này bởi vì tạo hình tượng mà đã dùng tới cả tinh thần lực thuộc tính Phong, khiến năng lượng thuộc tính Phong trong thiên địa hội tụ quanh thân mình, hình thành từng trận gió nhẹ.

Đúng lúc này, Phong Mã Ngưu bỗng nhiên cuồng ngạo nhìn về phía mọi người, ngửa mặt lên trời cười dài nói:

- Ha ha ha… Trương Tử Hàm! Con mắt ngươi mù rồi sao? Ta so với Dương Thiên Lôi chênh lệch thế nào? Luận tu vi, hắn không bằng một phần trăm của ta, luận tướng mạo, hắn thua ta một phần vạn, luận tư chất, hắn càng thua xa ta; luận địa vị, ta hiện tại là đệ tử thân truyền của Thái Thượng trưởng lão Tiêu Như Mộng, hắn chỉ là một trợ thủ. Trợ thủ đó biết không? Ngay cả một đệ tử bình thường cũng không bằng. Cuối cùng cả đời chỉ là một tên phế vật mà thôi.

- Ta xxx…

Thấy một màn như vậy, Dương Thiên Lôi nhất thời đứng lên. Đừng nói Phong Mã Ngưu bắt chước hình tượng của Lôi Hoành giống như đúc, cho dù chỉ cần bằng vào lời nói, Dương Thiên Lôi cũng biết đây đều là lời của tên Lôi Hoành ngu ngốc kia.

Thấy biểu diễn của Phong Mã Ngưu, Dương Thiên Ngạo, Mộc Tử Vi và Vũ Đại Lãng nhất thời nghĩ tới cảnh tượng trước kia, ba người vốn tưởng rằng Phong Mã Ngưu nói để chọc cười, lúc này cũng trầm tĩnh lại.

Đúng lúc này, thân hình Phong Mã Ngưu lại nhoáng lên, nhảy tới một vị trí khác, biểu tình trên mặt nháy mắt biến thành “ôn nhu như nước, dịu dàng động lòng người”. Tuy rằng khiến Dương Thiên Lôi có một loại xung động muốn thổ huyết, nhưng không thể phủ nhận, động tác của Phong Mã Ngưu tuyệt đối là nhất lưu. Hơn nữa theo biểu tình hắn mô phỏng, đó chính là hình tượng Trương Tử Hàm.

Lúc này, Phong Mã Ngưu bỗng nhiên trở nên phẫn nộ, uất ức, vậy mà trực tiếp dùng thanh âm giống Trương Tử Hàm như đúc nói:

- Con mắt ta chưa từng sáng suốt như hiện tại. Luận tu vi, bảy năm trước ngươi không bằng một phần trăm Dương Thiên Lôi; luận tướng mạo, ngươi vĩnh viễn thua Dương Thiên Lôi một phần vạn; luận tư chất, ngươi chỉ cần bằng một phần ngàn vạn của hắn liền có thể xúc phạm hắn như bây giờ; luận địa vị, ngươi chỉ là tiểu nhân đắc chí, mà hắn là tiềm long tại uyên. Cuối cùng cả đời ở trước mặt hắn, ngươi chính là một tên phế vật. Còn nữa, luận tâm tính, hắn so với ngươi mạnh hơn hàng ngàn vạn, hàng tỉ lần. Ngươi chính là, một tên cặn bã, cầm thú cũng không bằng.

Vô luận là Dương Thiên Lôi hay Sở Hương Hương, ngay cả đám người Mộc Tử Vi biểu tình lúc đó đều giống nhau, kinh ngạc nhìn về phía Trương Tử Hàm.

Mà Dương Thiên Lôi qua hành động vô thượng của Phong Mã Ngưu, mỗi một chữ, mỗi một câu tái hiện lại đều cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, mặt mũi hồng hào, toàn thân bay bổng như muốn thuận gió mà đi, ánh mắt nhìn thẳng về phía Trương Tử Hàm đang đỏ mặt, tình yêu trong lòng dào dạt như nước sông, liên miên không dứt.

Phong Mã Ngưu sau khi diễn xong, trầm giọng nói:

- Lão đại sở dĩ tin tưởng chính mình, cũng là tin tưởng ở tuệ nhãn tinh tường của tẩu tử, từng lời từng lời như chém đinh chặt sắt, hoàn toàn thể hiện được hình tượng kinh thiên địa khiếp quỷ thần của lão đại. Kiếp này có kiều thê như vậy, còn cầu gì nữa? Kiếp này có được lang quân như vậy, làm thê cũng còn gì hối tiếc? Ta bởi vì có thể có được lão đại và tẩu tử như vậy mà quang vinh.

- Ha ha ha…Tốt! Bộ dáng cầm thú của hắn, ngươi diễn rất tài tình. Tuy nhiên, ngươi nói sai một điểm rồi.

- Gì?

- Cái gì mà hoàn toàn thể hiện? Những lời Tử Hàm nói tuy là lời nói thật, nhưng cũng chỉ nói được một phần mà thôi. Ừ, một phần ưu điểm rất nhỏ mà thôi. Ca vẫn luôn xuất sắc, nhưng Tử Hàm tuệ nhãn như đuốc, cũng chỉ thấy được một góc của núi băng mà thôi.

Dương Thiên Lôi mặt mày hớn hở, phi thường đắc ý nói. Bộ dáng kia cũng không có kém Lôi Hoành lỗ mũi hếch lên trời rồi.

- Ách… Sai lầm! Sai lầm!

Phong Mã Ngưu rất phối hợp nói, trong lòng đối với lão đại vô sỉ này càng thêm kính nể.

- Phi! Phi! Phi! Phi…

Bốn người Sở Hương Hương, Dương Thiên Lệ, Mộc Tử Vi và Trương Tử Hàm không chút do dự mà “phi” ra tiếng. Mà Dương Thiên Ngạo lại im lặng mỉm cười. Vũ Đại Lãng hai mắt trừng lớn như chuông đồng, chất phác trung thực, nhìn Dương Thiên Lôi với vẻ đồng tình.

- Bớt dát vàng lên mặt mình đi, ta... Lúc đó ta chỉ là tức giận mà nói ra, chứ ngươi nào có tốt như vậy.

Trương Tử Hàm mắc cỡ đỏ mặt nói. Ngay lúc đó, nàng đúng là bởi vì tức giận mới không hề cố kỵ mà nói ra tiếng lòng của mình. Nhưng giờ khắc này, nghe Phong Mã Ngưu mô phỏng lại nguyên văn, khiến nàng làm sao chịu nổi? Nhất là lại còn làm trò trước mặt mọi người. Mà Dương Thiên Lôi đã vật còn không biết xấu hổ, còn tự khen đến thành cái dạng này, rõ ràng là đu dây điện mà.

- Ha ha… Tử Hàm, ta biết, nàng sợ ta kiêu ngạo. Yên tâm! Ca là người khiêm tốn, sẽ không vì thế mà kiêu ngạo đâu. Ha ha ha…

Dương Thiên Lôi vừa cười vừa nói, tâm tình thật là sung sướng. Bất luận người nào ca ngợi mình, cũng không bằng được Tử Hàm muội muội thân yêu a.

- Đại sắc lang! Không biết xấu hổ. Ngươi mà khiêm tốn? Cả thế giới này còn không tìm được người nào tự đại như ngươi, cũng không có người nào da mặt dày hơn so với ngươi.

Mộc Tử Vi trừng mắt làm mặt quỷ nhìn Dương Thiên Lôi, rất hung hăng, rất trực tiếp, rất dứt khoát mà hất thẳng một chậu nước lạnh vào mặt hắn.

Dương Thiên Lôi thiếu chút nữa nghẹn chết. Vốn tưởng rằng cô nàng này đã đổi tính, không nghĩ tới không nói lời nào thì thôi, vừa nói liền ra một đòn cảnh cáo. Ngươi mắng người không thể nhẹ nhàng hơn một chút sao?

Dương Thiên Lôi tàn bạo vươn hai bàn tay, một lần nữa thi triển chiêu thức “Cầm nãi long trảo thủ”, hơn nữa còn làm ra bộ dáng “lão tử sẽ bóp mạnh tiểu mimi của ngươi”.

Đáng tiếc, lần này vậy mà mất linh rồi.

Mộc Tử Vi không những không che đi bộ ngực của mình, ngược lại còn khiêu khích mà ưỡn ngực lên.

- Móa!

Dương Thiên Lôi thầm mắng trong lòng:

- Vậy mà không sợ lão tử. Có vẻ như đã lớn hơn một chút rồi a.

Một hồi vui đùa ầm ĩ qua đi, mọi người nhất thời bắt đầu trở nên hào hứng, đều lần lượt nói ra tình hình hiện tại của chính mình, ước hẹn ngày mai nếu tình huống cho phép, hẹn gặp nhau ở cửa Hồng Hoang Sơn Mạch, sau đó liền cáo từ.

Sau khi Tiêu Như Mộng trở lại Thiên Mộng Phong, liền truyền lệnh xuống, khi Lôi Hoành từ đàn tràng trở về lập tức đến “Mộng Huyễn Cung”. Nàng muốn trong khoảng thời gian ngắn toàn lực đề thăng thực lực của Lôi Hoành. Dù sao, Tiêu Như Mộng tiến cử một đệ tử mới nhập môn như Lôi Hoành bước vào Huyền Hoàng Kỳ tu luyện, áp lực là rất lớn. Huống chi nàng còn có bí mật không thể cho ai biết.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.