Huyền Thiên

Chương 416: Chương 416: Diệt môn, phỏng đoán




- Bọn họ đã chết từ rất lâu rồi!

Dương Thiên Lôi ôm Nguyễn Hi Vũ vào lòng, nhẹ giọng nói. Trong nội tâm tràn ngập khiếp sợ, ánh mắt vừa rồi của Nguyễn Hi Vũ, Dương Thiên Lôi biết rõ, lão già ngồi xếp bằng vừa rồi, chính là sư phụ nàng, bốn trăm năm trước, đã từng là cao thủ Thần Đạo Bát cấp Trụ Quang Cảnh! Nhưng mà, tồn tại cường đại như thế, hôm nay lại chết như vậy, hơn nữa không chỉ hắn chết, toàn bộ đệ tử Phiêu Miểu Tiên Cung cũng chết.

Điều này cần đại thần thông cỡ nào mới có thể làm được như vậy? Hơn nữa, ngay cả năng lực phản kháng cũng không có?

Dương Thiên Lôi có thể khẳng định, chuyện này cường giả Thần Đạo không ai có thể làm được!

Mặc dù là Thần Đạo Cửu cấp Hỗn Độn Cảnh đỉnh phong, cũng đừng mơ tưởng làm được!

Cường giả Thần Đạo Bát cấp, hơn nữa còn nhiều tu luyện giả như vậy, Dương Thiên Lôi có thể khẳng định trong đó có không ít cao thủ Thần Đạo. Nếu như đối phương là cao thủ Thần Đạo Cửu cấp, bọn họ cũng không đến nổi không có năng lực phản kháng mảy may!

Chỉ sợ chỉ có Chân Thần Cảnh, hơn nữa là Chân Thần Cảnh cường đại mới có thể làm được điểm này.

Tất cả việc này, phải chăng có quan hệ với Nguyễn Hi Vũ? Chẳng lẽ bọn họ chết vì Nguyễn Hi Vũ? Là ai làm? Vì sao lại làm thế?

Chẳng lẽ là nữ nhân thần bí kia sao?

Dương Thiên Lôi trấn an Nguyễn Hi Vũ, trong nội tâm xuất hiện rất nhiều nghi vẫn. Lúc trước phát hiện trên người Nguyễn Hi Vũ có cấm chế, Dương Thiên Lôi đã phỏng đoán, sư phụ của Nguyễn Hi Vũ và nữ nhân thần bí đó có liên hệ rất mật thiết, nhưng bây giờ xem ra, bí mật này đã vượt xa sức tưởng tượng đơn giản của Dương Thiên Lôi, càng ngày càng tối nghĩa khó hiểu.

Hơn nữa trực giác nói cho Dương Thiên Lôi biết, Phiêu Miểu Tiên Cung bị diệt môn, rất có thể là vì Nguyễn Hi Vũ.

Đương nhiên, loại suy đoán này, Dương Thiên Lôi không dám nói cho Nguyễn Hi Vũ biết.



- Thiên Lôi, ta muốn đi vào xem…

Suốt nửa canh giờ, Nguyễn Hi Vũ mới bình phục khiếp sợ và khổ sở trong nội tâm, trong mắt ẩn chứa nước mắt, nhìn về phía cung điện, nhẹ giọng nói.

Dương Thiên Lôi ứng một tiếng, cùng Nguyễn Hi Vũ rời khỏi diễn võ trường, đi về phía cung điện.

Thiên địa linh khí bàng bạc nồng đậm đến cực điểm, tuy vẫn còn ở bên ngoài cung điện, nhưng độ nồng đậm của nó đã vượt xa động thiên trong Trảm Không Kiếm Phái. So với Tạo Hóa Môn là môn phái đứng đầu, còn nồng đậm hơn nhiều.

Phiêu Miểu Tiên Cung, cả Thủy Nguyên Tinh, là tồn tại siêu nhiên, cường đại hơn cả Đông Tây đại lục. Phàm là thời điểm Đông Tây đại lục phân tranh, bình thường chỉ cần có Phiêu Miểu Tiên Cung ra mặt, mới có thể khuất phục trấn áp. Đúng là sự thật, giống như lời Nguyễn Hi Vũ nói, nó đại biểu cho vũ lực cao nhất của Thủy Nguyên Tinh.

- Thiên Lôi, ngươi nói… Tất cả những gì ta trải qua chỉ là ảo cảnh đúng không?

Vừa đi chầm chậm, khi mỗi bước chân tiến đến gần cung điện quen thuộc kia, bước chân của Nguyễn Hi Vũ càng ngày càng chậm, càng ngày càng nặng nề, rốt cục, thời điểm đi đến trước cửa cung, bỗng nhiên nàng dừng lại, trong ánh mắt mang theo một tia mê mang, nhìn Dương Thiên Lôi hỏi.

- Không phải là khả năng, mà là khẳng định!

Dương Thiên Lôi nói ra.

- Có thể hắn chết… Tất cả mọi người chết…

Nghe được Dương Thiên Lôi khẳng định, trong mắt Nguyễn Hi Vũ xuất hiện thống khổ, nói ra. Nàng không biết nên hình dung tình cảm, lý trí của mình hiện giờ là như thế nào, Dương Thiên Lôi đã mang lại cho nàng lý trí, làm cho nàng tin tưởng những kinh nghiệm mà nàng trải qua chỉ là ảo giác, nếu là ảo giác, nàng không có lý do gì để hận sư phụ. Trái lại còn muốn báo đáp ân tình của hắn, nhưng vừa rồi nhìn thi thể của hắn, cùng với vô số thi thể của đồng môn, thời điểm thi thể tiêu tán trong gió, tâm tình của nàng vô cùng mâu thuẫn, hắn đã chết, mang đến cho nàng cảm giác nhẹ nhõm, cộng thêm vô cùng thương cảm với vô số đồng môn, nhưng lý trí nói cho nàng biết, nàng không nên có loại cảm giác nhẹ nhõm này, bởi vì từ đầu đến cuối hắn vẫn là sư phụ mà nàng từng tôn trọng, kính ngưỡng.

- Đừng nghĩ nhiều như vậy, chúng ta vào xem, sau đó rời khỏi nơi này.

Dương Thiên Lôi nói, hắn biết rõ, hiện tại muốn biết được đáp án, đó là chuyện không có khả năng. Trừ phi tìm được nữ nhân thần bí kia, mới có thể biết một chút. Nhưng tinh không vô hạn, ngay cả tên, thậm chí dung mạo, Nguyễn Hi Vũ cũng không thể nào nhớ rõ, biết đi đâu tìm bây giờ?

Cho nên, chỉ có thể chờ đợi! Đợi đến lúc thực lực của Dương Thiên Lôi trở nên cường đại, chờ hắn có năng lực phá vỡ cấm chế trên người Nguyễn Hi Vũ, cũng chỉ có khi đó, mới có thể nhìn ra một tia mánh khóe!

Còn có một loại khả năng, nhưng Dương Thiên Lôi không dám khẳng định, đó chính là bản thân Nguyễn Hi Vũ. Chỉ cần cảnh giới của nàng tăng lên, hai người không cần làm cái gì, sự thật cũng sẽ phơi bày.



Hi Vũ Lâu.

Một tòa biệt viện xinh đẹp như tiên cảnh, xuất hiện ở trước mặt Dương Thiên Lôi. Nhìn ba chữ phiêu dật nhẹ nhàng trên bức hoành phi, Dương Thiên Lôi liền biết rõ, đây chính là nơi ở cũ của Nguyễn Hi Vũ.

- Đây là biệt viện hắn thành lập cho riêng ta, ta ở chỗ này…

- Từ nhỏ đã ở tại chỗ này?

Nghe lời này của Nguyễn Hi Vũ, trong nội tâm Dương Thiên Lôi khẽ động, hỏi.

- Ân!

Nguyễn Hi Vũ gật đầu, phát ra một đạo năng lượng nhu hòa, lập tức đẩy nhẹ đại môn. Nàng không phát giác, trong ánh mắt của Dương Thiên Lôi xuất hiện một tia khác thường.

Vị trí Hi Vũ Lâu này, nằm bên cạnh cung điện cao nhất, rất gần với cung điện to lớn nơi sư phụ Nguyễn Hi Vũ ở. Không hề nghi ngờ, Hi Vũ Lâu tuyệt đối là tòa biệt viện tốt nhất giành cho các đệ tử.

Dựa theo hiểu biết của Dương Thiên Lôi, nếu như Nguyễn Hi Vũ biểu hiện ra thiên phú tuyệt đối xuất chúng, thời điểm nàng trở thành thiếu nữ thiên tài kiệt xuất nhất Phiêu Miểu Tiên Cung, sư phụ của nàng thành lập nơi này, cũng không kỳ quái. Nhưng mà, thời điểm Nguyễn Hi Vũ còn bé đã thành lập riêng cho nàng!

Điều này nói rõ cái gì?

Nguyễn Hi Vũ đã có địa vị trong Phiêu Miểu Tiên Cung, thời điểm nàng chưa biểu hiện ra thiên phú tuyệt đối của mình, đã được xác lập!

Dương Thiên Lôi nhìn bóng lưng tuyệt mỹ của Nguyễn Hi Vũ, trong ánh mắt xuất hiện hào quang suy tư…



Cảnh vật như trước, không nhiễm trần thế.

Trong cả biệt viện, thiên địa linh khí tràn ngập đến mức độ khó tin, kỳ hoa dị thảo trải rộng, ban công đình tạ, cầu nhỏ nước chảy, không thiếu thứ gì. Hơn nữa, cả bố cục biệt viện, lớn là cung điện, nhỏ là miếng gạch lót đường, đều ẩn chứa một loại trận pháp kỳ dị và cường đại, có thể tưởng tượng lúc thành lập cái biệt biện này, hao phí bao nhiêu tâm huyết và tài lực.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.