Huyền Thiên

Chương 208: Chương 208: Cùng vui vẻ (thượng)




- Này…Dương Thiên Lôi biết, lúc này không nên nói cái gì, tiếp tục nói thêm chỉ sợ đều là vô ích, thậm chí còn gây tác dụng ngược, chỉ có thể hàm hồ quanh co một tiếng, tùy ý để Tiêu Như Mộng phát tiết.

- Hừ, Dương Thiên Lôi, không thể không nói, ngươi là thiên tài trăm năm khó gặp của Trảm Không Kiếm Phái mấy trăm năm qua, nếu như ta giết chết ngươi, đối với Trảm Không Kiếm Phái mà nói, không cần nghi ngờ chính là tổn thất lớn, mà ta thân là một trong bát đại thái thượng trưởng lão, lúc này phải lấy lợi ích của môn phái làm đầu, tội chết có thể miễn, nhưng ngươi phải bồi thưởng tổn thất cho ta.Tiêu Như Mộng dừng lại trên người Dương Thiên Lôi nói.

Tiêu Như Mộng vừa mới nói tới chỗ này, bỗng nhiên có mấy đạo kiếm quang từ xa xa thiểm điện vọt tới, người dẫn đầu chính là Đan Thanh Dương.

Người còn chưa tới, một cỗ khí tức kinh khủng vô cùng, thậm chí còn kinh khủng hơn xa so với Tiêu Như Mộng, trong sát na bao phủ toàn bộ phương viên nghìn trượng xung quanh.

- Tiên Thiên cấp chín, cảnh giới Phá Đan Thành Anh!Trong lòng Tiêu Như Mộng bỗng nhiên cả kinh, vô luận như thế nào cũng không nghĩ ra được, Đan Thanh Dương dĩ nhiên thần không biết quỷ không hay đột phá tới Tiên Thiên cấp chín.

- Ai dám đụng tới đồ nhi của ta?

Từ xa xa, thanh âm của Đan Thanh Dương tựa hồ như thần lôi cửu thiên cuồn cuộn ập tới, kiếm quang rất nhanh tiếp cận phảng phất giống như hỏa diễm đang thiêu đốt hừng hực, chiếu sáng bầu trời.

- Ai dám đụng tới người của Thiên Đan Phong chúng ta?

- Ai dám đụng tới người của Thiên Đan Phong chúng ta?

Trong sát na, liên tục mười tiếng rống giận từ mấy đạo kiếm quang phía sau Đan Thanh Dương cuồng bạo phát ra, mỗi một thanh âm đều ẩn chứa căm giận ngút trời, người chưa tới khí tức kinh khủng cuồng bạo kinh khủng đã tựa như núi như biển, một tầng nối tiếp một tầng áp bách về phía mọi người ở đây.

Một Đan Thanh Dương đã khiến Tiêu Như Mộng khiếp sợ, mười đại cao thủ phi hành phía sau càng để Tiêu Như Mộng trợn tròn mắt nhìn.

Tiêu Như Mộng rất rõ ràng, người của Thiên Đan Phong có tu vi như thế nào, mười tên cao thủ Tiên Thiên cấp bảy đã là toàn bộ lực lượng của Thiên Đan Phong, nhưng từ khi nào bọn họ đã tấn cấp bước vào Tiên Thiên cấp tám, cảnh giới Nê Hoàn Thượng Đan? Hơn nữa mười người tấn cấp toàn bộ?

Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?

Tâm niệm của Tiêu Như Mộng thay đổi thật nhanh, trong lòng âm thầm may mắn, lúc đó nghe được Lôi Hoành bị Dương Thiên Lôi chém giết, ý niệm đầu tiên trong đầu của nàng chính là trực tiếp bầm thây Dương Thiên Lôi thành vạn đoạn.

Nhưng may mà tên đệ tử kia đã đưa cho nàng xem hình ảnh ghi lại bằng thủy linh kính trước, để nàng biết được Dương Thiên Lôi đã nắm giữ năng lượng thuộc tính lôi trong tay, hơn nữa không hề thua kém Lôi Hoành dù chỉ một chút.

Vì vậy, lúc đó nàng đã không còn sát ý đối với Dương Thiên Lôi, mà nhất định phải nhét Dương Thiên Lôi vào làm thủ hạ của chính mình! Nhưng muốn làm được điều này lại không thể không biểu hiện ra đủ cường thế và phẫn nộ, để Đan Thanh Dương cũng phải thỏa hiệp.

Thế nhưng hiện tại thấy được thực lực của Đan Thanh Dương và mười đại cao thủ, trong lòng Tiêu Như Mộng thực sự vô cùng cảm tạ Dương Thiên Lôi trùng quan giận dữ chém giết bốn thủ hạ của nàng. Bằng không mà nói, chỉ bằng vào chuyện của Lôi Hoành, sợ rằng rất khó đạt được mục đích của nàng.

- Ta dám!Nghĩ tới đây, Tiêu Như Mộng bỗng nhiên tức giận quát lên:- Đan Thanh Dương, đệ tử của ngươi là đệ tử, đệ tử của ta không phải là đệ tử hay sao? Dương Thiên Lôi giết chết năm đệ tử Tiên Thiên của ta, chẳng lẽ còn muốn ta giữ khuôn mặt tươi cười nói, nói hắn giết tốt lắm?

- Ách…Đan Thanh Dương thấy Dương Thiên Lôi hoàn hảo không chút tổn hao đứng tại nơi này, trong lòng nhất thời yên tâm, hỏa diễm thiêu đốt trong lòng trực tiếp bị dập tắt, nhất là khi nghe được lời nói oan ức tức giận của Tiêu Như Mông, Dương Thiên Lôi dĩ nhiên giết chết năm tên đệ tử Tiên Thiên của người ta!

Điều này khiến Đan Thanh Dương có chút xấu hổ, vốn cho rằng Dương Thiên Lôi bị khi dễ rồi, trong cơn giận dữ, khí thế ngập trời xung phong liều chết chạy tới đây, sau lại phát hiện Dương Thiên Lôi không chút tổn hao đứng tại chỗ, muốn suất khí bao nhiêu có bấy nhiêu suất khí, ngược lại năm tên đệ tử Tiên Thiên của người ta còn bị tiểu tử này giết chết, tương phản như vậy cũng quá mức đi? Tiểu tử này cũng quá độc ác rồi?

Vẻ mặt của mười đại cao thủ đều không biết nói cái gì nhìn Dương Thiên Lôi, Dương Thiên Ngạo mang về tin tức rõ ràng người bị Dương Thiên Lôi chém giết là ai, một Lôi Hoành, hiện tại thêm bốn cao thủ Tiên Thiên cấp bốn bị tiểu tử này làm thịt toàn bộ, hơn nữa hiện tại xem ra càng giống như người không có chút việc gì khác.

- Này… Mộng muội a, Thiên Lôi đúng là có chút quá mức, nhưng dù sao cũng là các ngươi sai lầm trước, sự tình đã đến bước này rồi, còn xin đại nhân có đại lượng, không nên tính toán với hắn nữa, vi huynh trở về nhất định sẽ tăng mạnh nghiêm phạt, bảo chứng không có lần tiếp theo.

- Tiếp theo? Ngươi còn muốn có lần tiếp hay sao? Đan Thanh Dương, bớt lời thừa đi, đừng tưởng rằng ngươi đã tấn cấp tới Tiên Thiên cấp chín là có thể tùy tiện khi dễ ta là một nữ nhân, ta hao phí vô số tâm huyết, thậm chí còn tiêu hao công lực trăm năm mới bồi dưỡng được một đệ tử, đột nhiên không còn như vậy, bảo quên đi như thế nào?Nhãn thần Tiêu Như Mộng u oán nhìn thẳng vào Đan Thanh Dương, trên gương mặt xinh đẹp nén giận nói.

- Này… Mộng muội, muội nói phải làm sao bây giờ?

- Bồi thường!

- Bồi thường? Được… Muội nói đi, muốn bao nhiêu đan dược, đan dược gì, muội cứ nói là được! Chỉ cần Đan Thanh Dương ta có thể lấy ra, nhất định cho cho muội!Đan Thanh Dương hùng hồn nói. Đích xác đặt mình vào hoàn cảnh người ta suy nghĩ một chút, nếu như có người giết chết Dương Thiên Lôi, mặc kệ là nguyên nhân như thế nào, Đan Thanh Dương khẳng định muốn liều mạng với đối phương, càng đừng nói là giết chết bốn gã đệ tử khác. Tiêu Như Mộng có thể làm được như vậy đã biểu hiện đủ phong độ và lòng dạ, trong lòng Đan Thanh Dương cũng phi thường cảm kích. Hắn biết rõ, nếu như Tiêu Như Mộng muốn giết chết Dương Thiên Lôi mà nói lúc này Dương Thiên Lôi đã là tử thi rồi.

- Đan dược? Đan dược có thể đổi được đồ đệ của ta sao?

- Ách… Mộng muội, vậy muội bảo vi huynh bồi thường như thế nào? Người chết không thể sống lại, muội chung quy không thể bảo vi huynh bồi thương cho muội một Lôi Hoành đúng không?Đan Thanh Dương đáp lại.

- Đúng vậy! Ta đúng là muốn huynh bồi thương cho ta một Lôi Hoành!

- Muội… Đây rõ ràng là muốn làm khó dễ vi huynh!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.