Huyền Thiên

Chương 324: Chương 324: Biến cố! Phong ấn!




Khi Dương Thiên Lôi cùng Lăng Hi hoàn toàn đem trận đồ thôn phệ vào bên trong "Thanh Tịnh Lưu Ly Bình", tên này lập tức hưng phấn kêu to một tiếng, đột nhiên hóa thành một đạo lưu quang, xông thẳng về phía Tiêu Như Mộng cùng Vu Thanh Nhã. Trận đồ cường hãn trân quý như thế, nếu không phải là gặp được ở bên trong di tích, Dương Thiên Lôi há lại có thể nhẹ nhàng đạt được như thế? Cái Thiên Cương Lưu Tinh Trận cực lớn này, trừ phi là đã từng là chủ nhân di tích, mới có được năng lực khống chế. Nhưng nếu chủ nhân của di tích vẫn còn ở nới này...Như vậy nới này sao lại có thể được xưng là di tích nữa?

Nơi này đã là vật vô chủ. Cái trận pháp khổng lồ này cũng không có bất kỳ yêu thú nào có thể đme luyện hóa được, chớ nói chi là phát ra được uy lực thực sự ở bên trong. Không, cho dù chỉ là phát ra một bộ phận năng lực, cũng không phải là thứ mà những Tiên Thiên cao thủ như Dương Thiên Lôi có thể đơn giản chống lại. Thiên Cương Lưu Tinh Trận, năng lực cường đại nhất chính là tụ linh cùng phòng ngự!

- Còn muốn chiến sao? Vật bên trong di tích người hữu duyên thì có được! Chẳng lẽ các ngươi còn muốn ra tay cướp đoạt hay sao?

Trong chốc lát, Dương Thiên Lôi liền đi tới bên cạnh hai người Tiêu Như Mộng cùng Vu Thanh Nhã đang mải miết chiến đấu cùng Bộ Kinh Thiên và Long Tĩnh. Bất quá hắn cũng không có ra tay, mà lạnh lùng nói.

- Dương Thiên Lôi, cái Thiên Cương Quần Tinh Trận này ngươi chẳng lẽ muốn một mình nuốt hết sao?

Long Tĩnh cùng Tiêu Như Mộng nhoáng lên một cái liền đỉnh chỉ chiến đấu, Tiêu Như Mộng trực tiếp lui lại bên người Dương Thiên Lôi, còn Long Tĩnh ánh mắt lạnh lùng dừng ở trên người Dương Thiên Lôi nói. Cùng lúc này, Bộ Kinh Vân cùng Vu Thanh Nhã cũng đình chỉ chiến đấu, nếu như Dương Thiên Lôi đã đoạt được trận đồ thu vào trong pháp bảo, Bộ Kinh Vân đã không còn lý do để tái chiến. Hắn tuy rằng phiền muộn, nhưng trong nội tâm càng nhiều hơn là khiếp sợ.

Dương Thiên Lôi thể hiện ra thực lực khủng bố, chính thức khiến cho hắn cảm thấy khiếp sợ.

Thân hình Vu Thanh Nhã nhoáng lên một cái, động dạng cũng dừng ở bên cạnh Dương Thiên Lôi. Bất quá, ánh mắt nàng lại mang theo một tia hiếu kỳ, nhìn chằm chằm vào Tiêu Như Mộng không hề rời mắt. Vu Thanh Nhã cũng không biết nữ tử trước mặt này là ai, nàng mặc dù đã gặp qua Tiêu Như Mộng một lần, nhưng giờ phút này Tiêu Như Mộng đã không còn là Tiêu Như Mộng trước kia, vô luận tướng mạo, khí chất, hay là thuộc tính tu vi, đều đã có cải biến rất lớn.

Vu Thanh Nhã vô luận như thế nào cũng không thể tưởng tượng được ra Tiêu Như Mộng trong đầu . Huống chi, cảm giác khi nhìn nàng cùng Dương Thiên Lôi đứng chung một chỗ, Vu Thanh Nhã biết rõ, quan hệ giữa nàng cùng Dương Thiên Lôi tất nhiên là không tầm thường. Giờ phút này, Vu Thanh Nhã trong nội tâm tràn đầy nghi hoặc. Nàng như thế nào cũng không nhìn ra, nữ tử thần bí này xuất hiện như thế nào? Nàng chỉ biết Dương Thiên Lôi nói cho nàng biết sẽ có người phối hợp, liên thủ cùng nàng.

- Muốn một mình nuốt hết? Ngươi không thấy ta nuốt rồi à?

Dương Thiên Lôi mỉm cười nói.

- Ngươi... Dương Thiên Lôi, cái trận đồ này đối với ta có công dụng rất lớn. Nếu như ngươi đem nó giao cho ta, ta có thể dùng hai kiện đạo khí làm vật đáp lễ! Như thế nào?

Long Tĩnh biết rõ, giờ phút này căn bản là không thể vãn hồi được bại cục. Hắn tuy bức thiết muốn đoạt được trận độ, nhưng vẫn đủ tỉnh táo để hiểu rằng, Dương Thiên Lôi, Vu Thanh Nhã cùng nữ nhân thần bí kia căn bản là không phải một mình hắn có thể chiến thắng được. Mặc dù Bộ Kinh Thiên cùng hắn liên thủ, cũng không có chút hi vọng nào. Huống chi, Bộ Kinh Thiên căn bản là không có khả năng cùng hắn liên thủ.

- Thực có lỗi, không có hứng thú.

Dương Thiên Lôi nói.

- Ầm ầm!

Thanh âm chưa dứt Dương Thiên Lôi thanh âm chưa dứt, đã đem trận đồ trong phạm vi vài dặm thu lại, đúng lúc này chợt hiện ra một cái hố sâu đen như mực truyền ra vô số tiếng trầm muộn, thanh âm ầm ầm khủng bố vang lên, lập tức đem mọi người còn đang mải chú ý trên người Dương Thiên Lôi bừng tỉnh, cả đám nhín về phía hố sâu.

- Két két...Ầm ầm!

Trong nháy mắt này liền truyền ra thanh âm sơn băng địa liệt, nham thạch đen nhánh ở trên mặt đất lập tức vỡ vụn, hóa thành từng khối đá cực lớn, lập tức sụp đổ. Bất quá khiến cho mọi người khiếp sợ chính là phía dưới bề mặt sụp đổ, từng đạo hào quang đỏ thẫm, nương theo tiếng thú rống "NGAO...OOO NGAO...OOO" khủng bố dị thường, bỗng nhiên truyền ra. Mà đám đất đá sụp xuống, trực tiếp chìm sâu xuống phía dưới!

Cái hố nham thạch sâu dưới mặt đất, phảng phất giống như là một vực sâu không lường được!

Tất cả mọi người, tại thời khắc này, đều khiếp sợ khởi động kiếm quang, ánh mắt tràn đầy hoảng loạn!

- Đây là thanh âm gì?

Trong đám đông lập tức vang lên tiếng người hỏi.

- Thiên Ma!

- Là thanh âm của Thiên Ma!

- Không tốt, chẳng lẽ nơi này phong ấn một đầu Thiên Ma?

Ông ông ông ông...

Trong nháy mắt mọi người lâm vào khiếp sợ, tiếng ông ông ông vang vọng trong khắp phạm vi vài dăm, giống như là truyền ra từ trong vực sâu luyện ngục. Hơn nữa càng ngày càng lớn, càng ngày càng vang vọng!

Phảng phất giống như có ngàn vạn đầu thiên ma đang đồng thời tru lên!

- Thiên Ma! Thiên Ma! Là Thiên Ma! Chạy mau! Di tích này chính là phong ấn sào huyệt của Thiên Ma!

Sau khi mọi người thấy rõ những thứ đỏ thẫm giống như là hỏa diễm bay lên từ bên trong hố sâu đến tột cùng là thứ gì, lập tức khiếp sợ kinh hô.

- Ta xxx!

Dương Thiên Lôi cũng khiếp sợ trợn mắt nhìn.

- Thiên Lôi, đi!

Đúng lúc này, Vu Thanh Nhã cùng Tiêu Như Mộng đồng thời một trái một phải giống như cơn gió kéo lấy cánh tay hắn phóng đi, hơn nữa còn giống như là sắp đến ngày tận thế. Trong chốc lát vô số đạo kiếm quang bay lên, tất cả các tu luyện giả, ngay cả Bộ Kinh Thiên cùng Long Tĩnh đều không có chút do dự gì nhanh như tia chớp, vừa chạy trốn vừa bóp nát thông tấn phù trong tay. Thiên Ma, một hai đầu hay một hai trăm đầu, bọn hắn còn không để vào mắt, nhưng mà cái vực sâu vài dặm kia dày đặc tất cả đều là hỏa hồng, tất cả đều tru lên, như thế có bao nhiêu đầu? Trăm vạn, ngàn vạn?

- Thiên Lôi, nhanh truyền tin cho người của Trảm Không Kiếm Phái các ngươi!

Sau khi ba người Dương Thiên Lôi ngự kiếm quang bay lên không trung, Vu Thanh Nhã vội vàng nói với Dương Thiên Lôi.

Dương Thiên Lôi quay đầu lại nhìn vô số quái vật màu đỏ chỉ muồn lập tức thoát khỏi hố sâu kia, không ngờ thần sắc tràn ngập hưng phấn. Nhưng hưng phấn thì hưng phấn, một trăm tám mươi đầu Thiên Ma hắn còn dám thừa thụ, chứ số lượng khổng lồ như thế, cũng không phải là thứ hắn có thể chống lại, nghe được lời Vu Thanh Nhã hắn vội vàng bóp nát thông tấn phù.

- Cái gì? Phong ấn sào huyệt của Thiên Ma? Ngàn vạn đầu?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.