Huyền Thiên

Chương 639: Chương 639: Bàn Cổ, Ngọc Huyền Thanh Khí.






- Xem ra đành phải đợi Thiên Lôi tự mình khôi phục thôi. Tuy thời không pháp tắc ở đây không được tốt lắm, nhưng đến sáng sớm ngày mai, cũng còn thời gian nửa năm, chắc có lẽ không vấn đề gì đâu.

Kỷ Trùng Tiêu nhíu mày nói ra.

Đối với lời nói của Kỷ Trùng Tiêu, chỉ cần tỉnh lại trước sáng sớm ngày mai thì không có chuyện gì. Nhưng Dương Thiên Lôi vẫn hôn mê thì lại khác, bởi vì, thực lực của Huyền Thiên Phái, đều nằm trong Thanh Tĩnh Lưu Ly Bình, nếu hắn không tỉnh lại, cũng có ý nghĩa là tất cả mọi người sẽ không ra được, lúc đó hắn sẽ bị loại.

Tiếu Thượng cũng ôm Tiếu Kiến Nhân trở về phòng tu luyện trong khách sạn Tiên Hồn.

Nhưng trong nháy mắt tiến vào phòng tu luyện, bỗng nhiên hai mắt của Tiếu Thượng bắn ra hai đạo quang mang, nhìn Tiếu Kiến Nhân đang hôn mê bất tỉnh, thân thể của hắn nhịn không được run lên, ý niệm trong đầu giằng co kịch liệt, giống như đang đưa ra quyết định khó khăn.

Làm hay không làm?

Tiếu Thượng không biết lúc này Tiếu Kiến Nhân đã bị trọng thương đến mức nào, nhưng mà, hắn lại biết, đây là cơ hội duy nhất của hắn, cơ hội ngàn năm khó gặp. Bỏ qua lần này, chỉ sợ sau này sẽ không còn cơ hội. Bởi vì Tiếu Thượng biết rõ, thực lực bây giờ của Tiếu Kiến Nhân, chỉ là một chút tu vi của hắn mà thôi, nếu thời gian trôi qua, tu vi của hắn không ngừng khôi phục, khi đó, trong Cửu Thiên có ai có thể làm hắn bị tổn thương nữa đây?

Vì muốn mượn tay "Tiếu Kiến Nhân" để báo thù, đồng dạng, hắn không có cơ hội để phản kháng, cho nên hắn không thể không đáp ứng yêu cầu của "Tiếu Kiến Nhân". Nhưng mà, trong thời gian này, từ trước đến nay hắn đều là lão đại, lại bị Tiếu Kiến Nhân kêu đến hét đi, ngay cả chó cũng không bằng, làm sao hắn cam tâm?

- Móa! Thừa dịp ngươi bệnh, lấy mạng của ngươi Tuy ta biết chắc chắn không thể luyện hóa hắn hoàn toàn, nhưng mà, thừa dịp hắn trọng thương, chỉ cần luyện hóa pháp lực và thần niệm của hắn, làm cho hắn lúc nào cũng lâm vào trạng thái suy yếu nhất, ta sẽ có thể khống chế tất cả! Vận mệnh của ta, ta muốn làm chủ!

Bỗng nhiên Tiếu Thượng hít sâu một hơi, nói thầm trong lòng.

Đã đưa ra quyết định, Tiếu Thượng không chút do dự, đột nhiên thúc dục thần niệm và pháp lực tà ác, đem cả nguyên thần của mình tế ra.

Đem tất cả thần niệm, pháp lực, tánh mạng bổn nguyên, linh hồn lạc ấn ngưng kết toàn bộ lên nguyên thần!

Không thành công thì thành nhân!

Tiếu Thượng lúc này đã bất chấp tất cả.

Loại người này bị người ta áp chế một thời gian, hắn đã chịu đủ rồi, hắn muốn làm chủ nhân, hắn không muốn biến thành một con chó bị người ta ức hiếp.

Trong nháy mắt, thân thể của Tiếu Thượng khô héo, toàn bộ khí tức sinh mệnh đã biến mất, ngã xuống đất.

Mà nguyên thần của Tiếu Thượng đã ngưng tụ đến cảnh giới đỉnh phong, lúc này xuất ra một đạo thần thông pháp tắc vô cùng huyền ảo và cường đại, đột nhiên phóng thẳng vào thân thể "Tiếu Kiến Nhân"!

Đoạt xá trọng sinh!

Hắn muốn đoạt xá trọng sinh!

Nếu thân thể của đối tượng hắn đoạt xá không phải là cháu của hắn, có lẽ Tiếu Thượng sẽ do dự, dù sao, đoạt xá trọng sinh sẽ làm tu vi giảm xuống, nhưng mà, thân thể này là cháu trai của hắn, huyết mạch đang chảy trong người là của hắn, huống chi linh hồn lạc ấn của Tiếu Kiến Nhân vẫn còn tồn tại? Lúc này, chỉ cần hắn công phá được nguyên thần của "Tiếu Kiến Nhân", hắn sẽ chiếm cứ ưu thế tuyệt đối, hắn liền có thể một lần hành động đánh vào linh hồn lạc ấn của hắn, áp chế hắn.

Đến lúc đó, chỉ cần Tiếu Kiến Nhân chân chính tỉnh lại, như vậy, hai người có thể hợp hai thành một, liên thủ áp chế "Tiếu Kiến Nhân" !

- Oanh!

Thời điểm Tiếu Thượng đem nguyên thần ở trạng thái đỉnh phong cưỡng ép đánh vào trong đan điền của "Tiếu Kiến Nhân", đột nhiên Tiếu Thượng thúc dục thần niệm, hắn đem tính mạng tinh nguyên nhen nhóm hoàn toàn, trong chốc lát điên cuồng bao phủ nguyên thần của "Tiếu Kiến Nhân" đã hao hết năng lượng và bị trọng thương.

Tánh mạng chi hỏa, thiêu đốt một cách triệt để!

Một nguyên thần ở trạng thái mạnh nhất, một nguyên thần ở trạng thái suy yếu nhất, vào lúc này điên cuồng dung hợp với nhau.

- Tiếu Thượng, ngươi muốn làm gì?

Âm thanh của "Tiếu Kiến Nhân" mang theo một tia hoảng sợ và phẫn nộ, dùng thần niệm lớn tiếng hỏi.

Lúc này, tâm thần "Tiếu Kiến Nhân" co rút vào trong nguyên thần, chính dốc lòng khôi phục nguyên thần bị Dương Thiên Lôi đánh trọng thương, thần niệm và pháp lực, kết quả hiện giờ hắn chưa bao giờ nghĩ tới, trong suy nghĩ vốn có của hắn, hắn đã làm đủ loại chuẩn bị, thu thập Dương Thiên Lôi cũng không có gì quá khó, nhưng kết quả cuối cùng, Dương Thiên Lôi đã làm hắn lật thuyền trong mương, thi triển ra đạo thần thông, thần thông này vượt qua cả nhận thức của hắn, đã làm hắn bị thương nghiêm trọng. Nhưng mà, càng làm hắn không nghĩ tới, vào lúc Tiếu Thượng lại phản bội!

- Làm gì? Ngươi nói ta làm gì? Ngươi thật sự cho rằng Tiếu Thượng ta sẽ làm con chó của ngươi sao? Yêu nghiệt, chịu chết đi!

Tiếu Thượng nghiến răng nghiến lợi, ngữ khí vô cùng âm tàn. Vừa nói, hắn không dừng lại chút nào, bắt đầu thôn phệ nguyên thần của "Tiếu Kiến Nhân" một cách điên cuồng.

- Chỉ bằng ngươi cũng muốn luyện hóa bản tôn? Đừng nói ngươi là Chân Thần Cảnh, dù là Chân Tiên Cảnh cũng đừng mơ làm được! Tiếu Thượng, bây giờ hối hận vẫn còn kịp, bản tôn tuyệt đối không làm khó ngươi, nếu ngươi cố ý như thế, bản tôn sẽ làm cho ngươi thần hồn câu diệt.

- Ha ha ha... Ta đã đập nồi dìm thuyền, sẽ hối hận sao? Chịu chết đi!

Tiếu Thượng cười lớn, lúc này Tiếu Thượng khôn khéo không chút cố kỵ. Bởi vì hắn tinh tường, với tính nết của yêu nghiệt này, nếu không phải nó sợ mình luyện hóa, sao có thể nói ra với giọng điệu mềm mỏng như vậy? Huống chi, các làm việc của Tiếu Thượng từ trước tới nay là không dài dòng, nếu đã lựa chọn, hắn sẽ không hối hận, hơn nữa cũng không còn đường để hối hận, bởi vì hắn đã rút sạch thân thể của mình, dù có đổi ý cũng không còn đường lui.

- Aaaaaaaa...

Âm thanh la hét của "Tiếu Kiến Nhân" khi bị luyện hóa từ trong thể nội của hắn vang lên, trong khoảng khắc thần niệm của Tiếu Thượng đánh vào nguyên thần của "Tiếu Kiến Nhân", thiên địa pháp tắc vô cùng khủng bố xuất hiện trong óc của hắn.

Yêu nghiệt muốn phản kháng, nhưng hắn bị trọng thương quá nặng, vừa mới khôi phục một chút, tình cảnh lúc này chẳng khác gì đèn cạn dầu, làm sao có thể chống cự Tiếu Thượng đang ở trạng thái đỉnh phong và rất điên cuồng chứ?

Giận, tức giận, tức giận ngập trời, nhưng mà, nó lại biết, nó bị phong ấn trong Thất Bảo Linh Lung Tháp và phù văn vô số năm, khó khăn lắm mới trốn ra được, không ngờ hiện giờ lại gặp phải tình cảnh này.

Chương 639: Bàn Cổ, Ngọc Huyền Thanh Khí. (Hạ)

Cũng không phải Tiếu Thượng lợi hại, khách quan là do Thất Bảo Linh Lung Tháp và phù văn đã phong ấn hắn, Tiếu Thượng yếu hơn hai thứ đó vô số lần, nhưng mà, thời điểm Thất Bảo Linh Lung Tháp và phù văn phong ấn nó, đã là phế phẩm, hơn nữa đã mất đi khống chế của chủ nhân. Mà bây giờ, Tiếu Thượng là vật sống, chỉ cần Tiếu Thượng còn, hắn không có cơ hội tích súc lực lượng, làm sao có thể thoát đây?

Cho nên, lúc Kỷ Trùng Tiêu đối mặt với sự luyện hóa của Kỷ Trùng Kiền, hắn đã đem linh hồn lạc ấn tích súc lại một chỗ, bảo trì thần hồn bất diệt, chờ đợi cơ hội thấy ánh mặt trời.

- Kiến Nhân, nhanh, mau trợ giúp gia gia luyện hóa yêu nghiệt này, nhiễu loạn tâm thần của hắn.

Lúc yêu nghiệt buông nha phòng thủ nguyên thần, thế tiến của Tiếu Thượng như trẻ che, lập tức đánh vào hạch tâm của nguyên thần, hơn nữa cảm ứng được khí tức linh hồn lạc ấn của Tiếu Kiến Nhân.

- Gia gia... Chuyện gì?

- Đợi luyện hóa con yêu nghiệt này ta sẽ nói tỉ mỉ cho ngươi nghe!

Gian phòng của Dương Thiên Lôi, trong phòng tu luyện.

- Ngọc Huyền Thanh Khí... Đây chính là năng lượng lúc Bàn Cổ khai thiên sử dụng sao?

Dưới thời không pháp tắc, phải mất một tháng sau, trong lòng Dương Thiên Lôi nói một cách vui mừng.

Cùng đại chiến với Tiếu Kiến Nhân, đối mặt với công kích cường hãn của Thất Bảo, không gian hỗn độn phong ấn, đúng là Dương Thiên Lôi đã lâm vào hiểm cảnh, tuy hắn đã sớm hợp nhất tâm thần với Lăng Hi, hơn nữa thuyên chuyển tất cả lực lượng của Thanh Tĩnh Lưu Ly Bình, nhưng không thể đột phá, nhưng mà, thời điểm thần niệm và pháp lực tà ác của Tiếu Kiến Nhân đánh hắn trọng thương, bị áp chế gắt gao, bỗng nhiên phù văn màu vàng của Huyền Thiên Chân Kinh xuất hiện trong đầu của Dương Thiên Lôi, hơn nữa làm cho Dương Thiên Lôi lĩnh ngộ một loại vô thượng thần thông siêu việt khỏi nhận thức của mình, Bàn Cổ Hỗn Độn Quyết.

Mà lực lượng thi triển Bàn Cổ Hỗn Độn Quyết, chính là Ngọc Huyền Thanh Khí! Một loại năng lượng cao cấp siêu việt Ngũ Hành, siêu việt Hỗn Độn!

Lúc này, Dương Thiên Lôi đã khống chế được loại năng lượng này, hơn nữa còn biết rõ tên và ý nghĩa của nó. Tâm thần của hắn đắm chìm vào trong trí nhớ lúc ở địa cầu, một hình ảnh, rõ nét như đang xem phim xuất hiện trong đầu của hắn, đây không phải là thần thông, mà là một loại năng lượng đặc thù giống như hồi quang phản chiếu, vào lúc sắp phải chết, trong đầu sẽ xuất hiện hình ảnh cả cuộc đời mình, thậm chí có cả trí nhớ của kiếp trước, không rõ chi tiết, dù là lúc hắn còn là hài nhi trong bụng mẫu thân, cũng không ngoại lệ.

Vốn Dương Thiên Lôi cũng biết rất nhiều câu chuyện thần thoại trên địa cầu, nếu như trên địa cầu, làm sao hắn có thể nhớ rõ như bây giờ?

Nhưng hiện tại, chỉ cần những sách vở, TV, điện ảnh mà hắn đã xem trên địa cầu hắn đều nhớ cả, từ khi Dương Thiên Lôi sống lại ở thế giới này, những kinh nghiệm từ trước đến giờ đều hiện lên rõ từng chi tiết, tỉ mĩ, lúc này giống như một cuốn phim chiếu chậm trong óc của hắn.

Chính vì như thế, Dương Thiên Lôi nhanh chóng biết được Ngọc Huyền Thanh Khí này là một tồn tại vô cùng cường đại.

Đây là năng lượng duy nhất để phát huy Bàn Cổ Hỗn Độn Quyết.

Bàn Cổ, thân phận chân chính là gì?

Nhị đệ tử của Hồng Quân Lão Tổ Nguyên Thủy Thiên Tôn!

Mà Ngọc Huyền Thanh Khí, chính là Nguyên Thủy Thiên Tôn đi theo Hồng Quân Lão Tổ truyền thụ Huyền Thanh Khí, lĩnh ngộ ra, có được uy năng vô thượng, khai thiên tích địa!

Sau khi kinh hỉ trong thời gian ngắn, làm cho Dương Thiên Lôi cảm thấy kinh ngạc là, một tia Ngọc Huyền Thanh Khí vừa ngưng tụ, đã biến mất vô tung vô ảnh, trực tiếp bị năng lượng thần bí trong đan điền của Dương Thiên Lôi thôn phệ.

Nhưng mà, kinh ngạc thì kinh ngạc, thấy một màn này, trong nội tâm của Dương Thiên Lôi rất vui mừng.

Điều này nói rõ cái gì?

Nói rõ năng lượng trong đan điền của hắn, còn lợi hại hơn so với Ngọc Huyền Thanh Khí, là một tồn tại cao cấp.

- Hô!

Thở dài một hơi, Dương Thiên Lôi từ từ mở mắt.

- Thiên Lôi!

Kỷ Trùng Tiêu, Trần Phá Thiên, Hạ Tích Trúc đang chờ đợi trong phòng tu luyện, lập tức buông lỏng, bọn họ vui mừng kích động kêu lên.

- Tỉnh lại là tốt rồi, vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?

Hạ Tích Trúc tò mò hỏi.

- Chuyện gì đã xảy ra? Pháp lực, thần niệm của ta bị hao hết, đang chữa thương a...

Dương Thiên Lôi khó hiểu nói ra.

- Vì sao chúng ta không thể chữa thương cho ngươi được?

- Chuyện này... Những điểm quái dị trên người của ta quá nhiều, ta không nói rõ ràng được, nhưng nguyên nhân có thể là do ta lĩnh ngộ được thần thông vừa rồi a.

Dương Thiên Lôi nói ra, sau đó dừng lại một chút, nhíu mày, nói:

- Thật không ngờ yêu nghiệt Tiếu Kiến Nhân lại lợi hại như vậy, nếu hắn đạt được vị trí đệ nhất, nói không chừng sẽ có không ít người khuất phục dưới dâm uy của hắn, đến bỏ phiếu tuyển cử, có khả năng sẽ gặp nguy hiểm...

Hiển nhiên, Dương Thiên Lôi cũng không biết kết quả cuối cùng, tuy hắn biết rõ mình đã phá vỡ không gian hỗn độn của Tiếu Kiến Nhân, hơn nữa còn hủy diệt Thất Bảo, nhưng hắn lại bị trọng thương và lâm vào trạng thái hôn mê sâu.

- Không chỉ hắn đạt được vị trí đệ nhất! Hắn cũng giông như ngươi, cũng bị trọng thương hôn mê. Kết quả cuối cùng do tổ trọng tài phán định, hai người các ngươi cùng đạt được vị trí đệ nhất, mỗi người được chín mươi điểm.

Kỷ Trùng Tiêu trầm giọng nói ra.

- A? Hắn cũng bị trọng thương?

- Ân, hắn cũng thảm như ngươi, nếu không cũng không phải ngang tay như vậy. Thiên Lôi, thời điểm sáng sớm ngày mai sẽ khảo hạch thực lực môn phái, ngươi có nắm chắc không?

Hạ Tích Trúc hỏi. Dù hiện giờ Hạ Tích Trúc biết Thanh Tĩnh Lưu Ly Bình rất biến thái, nhưng muốn đột phá cảnh giới cũng không phải chuyện đơn giản. Hơn nữa, trong khoảng thời gian này, bọn người Trương Tử Hàm phong bế lục thức và chuyên tâm tu luyện, không liên lạc với ai, tình huống cụ thể, bọn họ không rõ ràng lắm.

- Ai... Nắm chắc không lớn, chỉ nắm chắc...

Tên Dương Thiên Lôi hèn mọn bỉ ổi, sắc mặt của hắn lúc này biến thành phiền muộn, nói ra.

Bọn người Hạ Tích Trúc nhìn thấy bộ dạng của Dương Thiên Lôi, lại nghe được lời nói của hắn, tuy không rõ ràng lắm, tâm tình cũng nặng nề hơn, nhưng bây giờ... .

- Ta nắm chắc 120% a, chắc chắn sẽ đạt được vị trí đệ nhất, ha ha ha...

Bọn người Kỷ Trùng Tiêu, Trần Phá Thiên cũng không còn lời gì để nói, lúc này, tiểu tử này vẫn đang nói giỡn sao? Nhưng tâm tình của bọn họ cũng bình tĩnh lại, không biết nên làm cái gì, nhưng Hạ Tích Trúc là "Ba" tiếng, vỗ vào mông của Dương Thiên Lôi, nói:

- Xú tiểu tử! Đến cả chúng ta mà ngươi vẫn trêu chọc?

- Hắc hắc... Tốt lắm, đi vào trước đi, ta vẫn chưa khôi phục hoàn toàn đấy.

Dương Thiên Lôi đắc chí vừa cười vừa nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.