Huyền Thiên

Chương 313: Chương 313: Ái sào hào




- Ừm.

Lâm Tâm Di nhẹ nhàng gật đầu, sau đó nói thẳng chuyện của Lâm Tâm Di và Tiêu Như Mộng ra. Ngoại trừ việc không nói ra tên thật của Dương Thiên Lôi thì hoàn toàn không giấu giếm gì cả. Bởi vì nếu nàng muốn rời khỏi thì nhất định phải nói với Long Phá Lãng, nếu không thì với thân phận của nàng, sợ rằng sẽ khiến mọi chuyện bung bét. Thứ hai, Long Phá Lãng là một thành viên trung tâm của Bồng Lai thương hội, Lâm Tâm Di tuyệt đối không cần lo chuyện Long Phá Lãng sẽ để lộ bí mật. Thứ ba, bởi vì nàng muốn nói hết cho Long Phá Lãng biết những chuyện đã xảy ra rồi nhờ Long Phá Lãng giúp đỡ.

- Long thúc thúc, bọn họ hẳn là còn chưa đi được bao xa, thế nên người nhất định phải giúp nhân gia đuổi theo thúc thúc và a di đó!

Lâm Tâm Di nói với vẻ khẩn cầu.

- Tiểu thư…. Đây… vạn nhất gặp phải dông tố biển gầm thì…

Long Phá Lãng thoáng do dự. Tuy rằng hắn cũng biết được thể chất biến thái của Dương Thiên Lôi, thế nhưng hải vực mênh mông, nếu như chỉ bằng vào bọn họ ngự kiếm phi hành thì ít nhất cũng phải phi hành cả tháng mới về tới Bồng Lai Tiên Đảo, không nói chuyện pháp lực và thể lực có chịu nổi hay không, nếu như vạn nhất lúc đang phi hành mà gặp phải dông tố hay gì đó thì phải làm sao? Đây là một chuyện phi thường nguy hiểm.

- Long thúc thúc, người không cần lo lắng, nhất định sẽ không có chuyện gì đâu, ba người bọn ta ở cùng một chỗ, cho dù gặp phải bão tố cỡ nào đi nữa thì lấy thể chất của thúc thúc, nhất định cũng sẽ không xảy ra bất kỳ chuyện gì đâu!

- Được rồi!

Long Phá Lãng nhìn ánh mắt kiên định của Lâm Tâm Di, rốt cuộc cũng đành phải gật đầu.

- Thúc thúc, thúc thúc… người và a di đi tới đâu rồi?

Lúc Dương Thiên Lôi ôm nhẹ vòng eo của Tiêu Như Mộng, đạp trên kiếm quang phi hành trên không thì thông tấn phù đột nhiên truyền tới một trận ba động. Khiến cho Dương Thiên Lôi vô cùng kinh ngạc, sau khi vội vàng mở ra thì liền nghe được thanh âm của tiểu nha đầu Lâm Tâm Di.

- Không phải chứ? Chuyện này sao có thể?

Dương Thiên Lôi nhất thời giật mình lẩm bẩm. Tiêu Như Mộng cũng cảm thấy kỳ quái.

Phải biết rằng, lúc này hai người đã rời khỏi Phá Lãng hào cỡ một canh giờ, hơn nữa ngay từ đầu cả hai đều đề thăng tốc độ tới mức nhanh nhất, lúc này đã bay ra cỡ năm sáu vạn dặm gì rồi, thẳng tới lúc pháp lực của Tiêu Như Mộng đã tiêu hao gần hết, Dương Thiên Lôi mới ôm eo của nàng. Ngồi chung một đạo kiếm quang phi hành.

Hải vực mênh mông, cự kỳ năm sáu vạn dặm, đã vượt qua phạm vi liên lạc của thông tấn phù. Thông tấn phù nhiều nhất chỉ có thể bao trùm cự ly khoảng hai vạn dặm mà thôi.

Nhưng hiện tại, Dương Thiên Lôi cư nhiên lại thu được tin tức của Lâm Tâm Di!

- Thúc thúc, người mau trả lời đi!

Đúng lúc này, Dương Thiên Lôi lại thu được thanh âm của Lâm Tâm Di lần nữa.

Dương Thiên Lôi trừng to mắt nhìn thoáng qua Tiêu Như Mộng cũng đang kinh ngạc như mình, chỉ có thể xuất ra một đạo thông tấn phù nói:

- Tiểu nha đầu, ngươi đã trở lại Phá Lãng hào rồi sao? Có thấy thông tấn phù thúc thúc để lại cho ngươi không?

- Thấy rồi, thúc thúc, hì hì..

Đúng lúc này, thanh âm của Lâm Tâm Di từ thông tấn phù đột nhiên ngưng bặt. Mà lúc đó, phía trước Dương Thiên Lôi và Tiêu Như Mộng bỗng nhiên truyền tới một trận năng lượng dao động kỳ quái, hai người vừa nhìn thấy liền khiếp sợ! Vội vàng ngừng lại.

Trên hư không, ngay lúc này bỗng nhiên kịch liệt hiện lên từng gợn sóng, giống như đang bị xé rách ra vậy, một đạo thân ảnh quỷ dị xuất hiện trước mặt Tiêu Như Mộng và Dương Thiên Lôi!

- Long tiền bối?

Dương Thiên Lôi nhất thời khiếp sợ hô lên.

- Khụ khụ…

Long Phá Lãng nhất thời xấu hổ, hướng về phía Dương Thiên Lôi ôm quyền, rồi vội vàng phất tay.

- Thúc thúc, a di!

Trong nháy mắt khi Long Phá Lãng phất tay, một thanh âm ngọt ngào và tràn ngập kinh hỉ nhất thời truyền ra,, trong nháy mắt, từ trong tay áo Tụ lý Càn Khôn của Long Phá Lãng liền thoát ra một đạo thân ảnh đỏ chót, giống như một ngọn lửa nhỏ vậy, trực tiếp nhào vào trong lòng của Dương Thiên Lôi!

- Này… Tiêu huynh đệ, bản tôn bất đắc dĩ, đành giao tiểu thư cho ngươi… chúc các ngươi trở về Bồng Lai Tiên Đảo thuận lợi! Cáo từ! Cáo từ!

Long Phá Lãng nói xong liền trực tiếp xé rách hư không, chạy thẳng một mạch.

Dương Thiên Lôi không nói gì nhìn Lâm Tâm Di đang ôm lấy mình.

- Thúc thúc, đừng lo gì hết, Long thúc thúc sẽ không tiết lộ bất kỳ tin tức gì đâu. Hắn sẽ an bài dựa theo những gì thúc đã dặn dò!

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Tâm Di chôn ở trước ngực của Dương Thiên Lôi, mở to mắt nói.

- Ngươi không ngoan ngoãn tu luyện, chạy theo làm gì?

Dương Thiên Lôi túm Lâm Tâm Di ra khỏi người mình, nhíu mày hỏi.

- Nhân gia… nhớ thúc thúc với a di mà…

Lâm Tâm Di ra vẻ đáng thương ôm lấy cánh tay của Tiêu Như Mộng mà cọ cọ rồi nói.

- Tiểu nha đầu này, vừa mới lĩnh ngộ được ảo diệu của Phá đan thành anh đã chạy theo tới đây, ngươi còn sợ tên đại sắc lang này không có ngươi thì không chịu nổi sao?

Tiêu Như Mộng nhị không được vỗ nhẹ lên đầu của Lâm Tâm Di, nói có chút sủng nịch.

- Ách… Mộng Mộng, ngươi đang nói bậy gì đó? Quên đi, quên đi, tới thì cũng đã tới rồi, chỉ là tiểu nha đầu vừa mới lĩnh ngộ được ảo điệu, cần phải nắm chặt cơ hội, mau chóng tu luyện thì mới đột phá được! Chúng ta phỏng chừng cũng cần cả tháng mới tới Bồng Lai Tiên Đảo được, thời gian rất dài, không thể dừng lại được, thế nên… Mộng Mộng, lần này ngươi sẽ không phản đối nữa đó chứ?

Dương Thiên Lôi nói rồi cười bỉ ổi.

- Cái gì vậy?

Lâm Tâm Di hiếu kỳ hỏi.

Nghe Dương Thiên Lôi nói vậy, trên mặt Tiêu Như Mộng liền hiện lên một mạt đỏ ửng, bất quá lần này không hề cự tuyệt.

Không bao lâu trước, lúc Tiêu Như Mộng tiêu hao hết pháp lực, Dương Thiên Lôi liền đưa ra ý kiến phóng xuất thi thể con yêu thú mà hắn đã giết ra để Tiêu Như Mộng vào đó đả tọa điều tức. Tuy rằng lúc đó Tiêu Như Mộng cũng rất muốn biết rốt cuộc là Dương Thiên Lôi đã giết được con yêu thú Tiên thiên cấp chin có bộ dạng gì, nhưng khi thấy thần tình của Dương Thiên Lôi thì lại biết rõ tên vô sỉ này muốn làm gì.

Biển rộng mênh mông, đầy rẫy những nguy hiểm, nếu như hai người thật sự tiến nhập trạng thái song tu, vạn nhất gặp phải tình huống đột xuất gì thì ngay cả thời gian phản ứng cũng không có.

Thế nên Tiêu Như Mộng chỉ có thể làm theo lý trí, quyết đoán cự tuyệt lời đề nghị của Dương Thiên Lôi.

Nhưng giờ khắc này, có Lâm Tâm Di ở đây, tình huống đương nhiên khác nhau, Nàng cũng không có lý do gì để cự tuyệt nữa.

- Hắc hắc, để cho các ngươi biết rõ, ca sẽ cho các ngươi thấy chiến hạm phong tao vô hạn của chúng ta —— ‘Ái sào hào’!

Dương Thiên Lôi nói

- Mộng Mộng, tiểu nha đầu, hai người các ngươi kiên nhẫn một chút! Để ca phóng xuất ái sào của chúng ta ra! Ha ha ha!

- Ân!

Lâm Tâm Di lên tiếng, vội vàng chủ động ôm Tiêu Như Mộng đang đứng trên kiếm quang.

Còn Dương Thiên Lôi thì trực tiếp cưỡi kiếm quang bay hạ xuống, chỉ trong chốc lát liền dừng lại trên mặt biển, đúng lúc này, quanh thân Dương Thiên Lôi bỗng nhiên tràn ra từng đạo yên vụ màu đen, hoàn toàn bao phủ khắp thân thể của hắn.

- Mộng Mộng, tiểu nha đầu, các ngươi nhìn cho kỹ nhé!

Trong đám hắc vụ truyền ra thanh âm của Dương Thiên Lôi, thanh âm của hắn vừa vang lên thì hắc vụ bắt đầu chậm rãi di động.

Nhất thời, trong tầm mắt của Tiêu Như Mộng và Lâm Tâm Di liền hiện lên một màn quỷ dị, những nơi mà hắc vụ biến ảo của Dương Thiên Lôi đi qua đều giống như đang vẽ một bức tranh, đầu tiên là xuất hiện một cái đuôi, theo sự chuyển động của hắc vụ thì một con yêu thú cực kỳ to lớn đã xuất hiện trước mắt các nàng!

Lúc chỉ mới xuất hiện một nửa, Tiêu Như Mộng và Lâm Tâm Di liền khiếp sợ mà cùng kêu to lên:

- Thâm hải địch long!

Chỉ cần biết yêu thú mà Dương Thiên Lôi giết là Thâm hải địch long cũng đã đủ để Tiêu Như Mộng và Lâm Tâm Di giậ mình, nhưng càng khiến cho hai người giật mình hơn chính là vì sao Dương Thiên Lôi lại có khả năng thu hồi một con yêu thú to lớn cỡ đó? Phải biết rằng, con Thâm hải địch long này dài cả trăm trượng, hơn nữa thân thể lại to lớn không gì sánh được, đừng nói là Dương Thiên Lôi thu hồi nguyên vẹn cơ thể nó, thậm chí là có chặt nó ra thành nhiều khúc đi nữa cũng phải cần một không gian cực kỳ to lớn mới có thể chứa nổi.

- Ha ha ha… Mộng Mộng, tiểu nha đầu, còn không mau xuống đây?

Lúc toàn bộ cơ thể của Thâm hải địch long đã bị phóng xuất ra hết thì thân thể khổng lồ của nó hoàn toàn nổi trên mặt biển, tuy rằng hiện tại chỉ là một cái xác không hề có bất kỳ khí tức của sinh mệnh nào, nhưng vẫn tỏa ra một cỗ uy áp kinh khủng. Dương Thiên Lôi đã đứng ở giữa thân thể của Thâm hải địch long, đây chính là vị trí đan điền của Thâm hải địch long, là cái cửa động bị Dương Thiên Lôi phá ra.

- Tiểu Thiên, Càn Khôn giiws của người có thể chứa được nó sao?

Khi Tiêu Như Mộng và Lâm Tâm Di đi tới bên cạnh Dương Thiên Lôi, Tiêu Như Mộng nhịn không được mà lên tiếng hỏi.

- Hắc hắc, đương nhiên không phải Càn Khôn giới! ca có một đạo khí có thể lưu giữ đồ còn trâu bò hơn Càn Khôn giới gấp trăm ngàn lần! Đừng nói là chỉ có con yêu thú này, ngay cả ngàn, cả vạn con cũng có thể chứa được hết! Được rồi, Mộng Mộng, tiểu nha đầu, đi theo ta!

Dương Thiên Lôi nói xong liền trực tiếp nắm tay hai nàng, bước vào trong cơ thể của Thâm hải địch long.

- Oa…. Thúc thúc, đẹp quá đi!

Lúc ba người vừa tiến vào, Lâm Tâm Di nhất thời cảm thán một tiếng.

- Đương nhiên!

Dương Thiên Lôi đắc ý nói, vừa nói, vừa nhẹ vung nắm đấm lên, trong nháy mắt, cái cửa động mà bọn họ vừa đi vào cư nhiên tự động khép lại, nếu như lúc này mà nhìn vào từ bên ngoài thì căn bản không nhìn ra bất kỳ sơ hở gì, phảng phất cứ như là lớp vảy bên ngoài tự động liền lại với nhau vậy

Còn trong có thể của Thâm hải địch long, giờ phút này cũng sinh ra những biến hóa kinh thiên động địa, mùi máu thịt tươi lúc đầu đều đã biến mất sạch sẽ, huyết nhục và mấy thứ thượng vàng ha cám gì đó đều cũng đã bị thanh lý sạch sẽ, phía trên, bốn vách và trên khung xương đều được khảm một loại dạ tinh thạch phát ra quang mang kiều diễm, khiến cho cả không gian đều tràn ngập một loại màu sắc huyền ảo, mỹ luân mỹ huyễn.

Bên dưới nguyên bản là dạng hình trụ, lúc này không biết là bị gì, cư nhiên trở nên dị thường bằng phẳng, được trải một tầng thảm, giống hệt như mặt đất vậy.

- Tiểu Thiên, ngươi làm mấy cái này khi nào vậy?

Tiêu Như Mộng có chút khiếp sợ hỏi. Rõ ràng là mấy ngày nay nàng thấy Dương Thiên Lôi hình như chỉ chăm chăm tu luyện chưa tỉnh lại bao giờ.

- Hắc hắc, ca chính là vì muốn khiến các ngươi kinh hỉ một phen, đương nhiên không thể để cho các ngươi biết ca làm lúc nào rồi, ân, chính là ca nhân lúc các ngươi lịch lãm mà làm đó!

Dương Thiên Lôi nói trái với lương tâm. Đây là do hắn dùng ‘Côn bổng’ uy hiếp, bắt bltt ngang ngược kiêu ngạo phải khổ cực vài ngày mới làm thành bộ dạng bây giờ.

Lúc đó, Dương Thiên Lôi gọi người kia xong. Vốn là dùng ‘côn bổng’ để uy hiếp bltt dọn dẹp, nếu nàng không làm thì Dương Thiên Lôi sẽ dùng ‘côn bổng’ của mình để nghiêm phạt bltt. Thế nên, bltt vì muốn tránh không bị Dương Thiên Lôi cường bạo lần nữa, đành ngoan ngoan dọn dẹp. Thế nhưng, khiến Dương Thiên Lôi không ngờ chính là, lúc thanh lý đống huyết nhục này, lại biến thành bộ dnagj quỷ dị hệt như ăn phải xuân dược loại mạnh vậy.

Đã ngấm rồi thì chủ động, thúc ép, cường liệt yêu cầu Dương Thiên Lôi cùng ‘côn bổng’ hầu hạ!

Sau khi hầu hạ xong, Dương Thiên Lôi liền uy hiếp lần nữa, bltt liền tiếp tục làm việc, kết quả… lại trở thành như vậy, trong lúc vừa uy hiếp vừa yêu cầu đó, Dương Thiên Lôi thi thoảng sẽ làm cô nàng này một lần, sau khi thỏa mãn yêu cầu của nàng ta, rốt cuộc vài ngày sau cũng đã hoàn toàn cải tạo xong ‘Ái sào hào’

- Đi thôi, đặc sắc còn ở phía sau, bây giờ chỉ là mới bắt đầu thôi! Chúng ta tới ái sào đi, hắc hắc!

Dương Thiên Lôi nói một cách bỉ ổi, hai móng vuốt đã không chút thành thật ôm lấy thân thể mềm mại của hai nàng.

Sau khi đi hết cự ly cả trăm trượng, ba người rốt cuộc cũng đã đi tới vị trí cái đầu của Tham hải địch long.

Giờ khắc này, cái đầu cực lớn đã biế thành một căn phòng thật lớn, thật đẹp, đầy đủ tiện nghi, lại chia tầng. Tầng dưới cùng đã biến thành một cái dục trì thật lớn, bên trên đã rải đầy những cánh hoa đủ loại. Còn chỗ hai con mắt cực lớn và cái ót của Thâm hải địch long thì biến thành ngọa thất và phòng tu luyện. Bất quá cũng không chỉ có giường mà còn được phủ một lớp chăn đệm thật dày.

Hiển nhiên chính là loại giường trên Phá Lãng hào không có bán.

- Thế nào? Cũng không tới nỗi tệ đúng không?

Dương Thiên Lôi đắc ý hỏi:

- Các ngươi nhìn này, ở đây còn có thể ngắm cảnh nữa!

Dương Thiên Lôi nói rồi đi tới bên cạnh hai con mắt thật lớn kia, giống hệt như cửa sổ vậy, có thể thấy được biển cả mênh mông.

- Hì hì, thúc thúc, nhân gia thích lắm! Đẹp quá đi à!

Lâm Tâm Di nói với vẻ vô cùng kinh hỉ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.