Huyền Thiên Hồn Tôn

Chương 1790: Chương 1790: Diệp Huyền trở về (1)




Ngẫm lại cũng phải.

Thế gian làm sao sẽ xuất hiện yêu nghiệt nghịch thiên bực này, sinh ra ở một nơi hẻo lánh, vẻn vẹn tiêu hao hơn hai mươi năm, là đến Cửu Thiên Vũ Đế, ngay cả Tả Đồng hộ pháp cũng bị hắn chém giết?

Khả năng duy nhất, là bản thân Huyền Diệp kia vốn là một cường giả nghịch thiên, sau khi đoạt xá sống lại, tu vi nhanh chóng tăng lên.

- Cứ như vậy, rất nhiều nghi điểm đều mở ra.

Trong mắt hai đại Vũ Đế lộ ra một tia hiểu rõ.

Ở trong cao tầng đại lục hiểu biết, Đế cấp Luyện Hồn Sư đứng đầu nhất có thể làm được đoạt xá sống lại, cũng không phải nghe đồn hoang đường vô lý gì, mà là xác thực có khả năng này.

Nếu như Diệp Huyền kia đúng là một Luyện Hồn Sư đại năng nào đó đoạt xá sống lại, như vậy chỗ quỷ dị có liên quan tới Diệp Huyền này, tất cả đều giải quyết dễ dàng.

- Luyện Hồn Sư đại năng đoạt xá sống lại, nhất định sẽ có một ít dấu hiệu, chỉ cần chộp người nhà của Diệp Huyền tới hỏi một chút, liền có thể biết. Nếu như hắn thực sự là cường giả đoạt xá sống lại, chỉ cần tông môn điều tra Luyện Hồn Sư hàng đầu trong khoảng thời gian này vẫn lạc trên đại lục, liền có thể suy đoán ra thân phận lai lịch kiếp trước của người này.

Nghĩ đến mình dĩ nhiên vạch trần được bí mật của Huyền Diệp, trong lòng hai người không khỏi kích động vạn phần.

Tin tức này chỉ cần đăng báo đến tông môn, bọn họ nhất định sẽ được tông môn đại lực ngợi khen.

- Người đâu, nếu Lưu Vân quốc này không muốn đầu hàng, như vậy liền bắt hết thảy người thân của Diệp Huyền đến cho ta, còn những người khác, nếu như phản kháng, không giữ lại ai.

Vũ Đế Nguyên Lão đứng ở phía chân trời, nhìn xuống thủ đô Lưu Vân quốc, khóe miệng nổi lên một tia trào phúng.

- Giết!

Vài tên Vô Lượng Sơn Vũ Hoàng trưởng lão cười một tiếng, nhảy xuống phía dưới.

- Mở ra hộ thành đại trận.

Thủ đô Lưu Vân quốc, một thanh âm phẫn nộ vang lên, từng Vũ Vương tức giận quát lạnh, mở ra Lưu Vân quốc hộ quốc đại trận.

Trong đó, năm đó Lưu Vân quốc đệ nhất cao thủ Sở Vân Phi, đang đứng ngạo nghễ phía trước, năm đó hắn mới Vũ Tông đỉnh phong, đã nhiều năm như vậy, không ngờ đột phá đến Vũ Vương cảnh.

Trừ hắn ra, Luyện Hồn Sư hiệp hội hội trưởng Đông Phương Ngôn Ngữ, Luyện Dược Sư hiệp hội hội trưởng Hà Chân, cùng với Hoa La Huyên, Khô Trần,… cũng đều ở đây, từng cái từng cái tất cả đều đột phá đến Vũ Vương.

Mà trong mọi người khí thế mạnh nhất, là đám người phụ thân của Diệp Huyền Diệp Triển Vân, trong đó Diệp Triển Vân, tu vi cao tới cấp bảy tam trọng đỉnh phong, Diệp Phách Thiên, Diệp Triển Hùng, tu vi cũng đều phân biệt ở cấp bảy nhất trọng cùng cấp bảy nhị trọng.

Qua loa nhìn lại, cường giả Vũ Vương toàn bộ Lưu Vân quốc càng nhiều đến mười mấy người, so với năm đó trước khi Diệp Huyền rời đi mười ba quốc liên minh, mạnh đâu chỉ gấp mười lần.

Nhưng dù như vậy, thời điểm đối mặt cường giả của Vô Lượng Sơn, vẫn là nhỏ bé như vậy.

- Trận pháp thất giai? Quá buồn cười.

Một tên Vũ Hoàng nhất trọng cười lạnh một tiếng, lực lượng kết giới đại biểu Vũ Hoàng bao phủ ra, nhắm thủ đô nhẹ nhàng vỗ một chưởng.

Ầm một tiếng, toàn bộ thủ đô ầm ầm rung động, một luồng uy thế phóng đãng bá đạo ngập trời trấn áp xuống, đem Luyện Dược Sư hiệp hội cùng Hồn Sư tháp bố trí hộ thành trận pháp trong nháy mắt nổ nát, yếu đuối không đỡ nổi một đòn.

- Chết!

Tiếp theo cường giả Vũ Hoàng kia tiện tay vung ra một chưởng, kình khí như núi lớn trấn áp xuống, kiến trúc trong phạm vi mấy chục dặm ầm ầm nát tan, trong tiếng kêu gào thê thảm, có tới hàng ngàn, hàng vạn dân chúng ở dưới đòn đánh này thổ huyết bay ra, tiếng kêu than dậy đất.

- Các ngươi quá làm càn, chẳng lẽ không sợ Huyền Vực trừng phạt sao?

Lưu Vân quốc quốc vương Triệu Kính, thân thể run rẩy tức giận quát lên, đã nhiều năm như vậy, tu vi của hắn cũng từ lúc trước Vũ Tông đột phá đến Vũ Tôn .

- Không sai, xem các ngươi cũng là cường giả một thế lực lớn nào đó của đại lục, chỉ cần hiện tại các ngươi thối lui, chúng ta tuyệt không truy cứu, bằng không chỉ cần chúng ta cáo cáo Đan Tháp cùng Thần Đô, đến lúc đó tin tức truyền tới Huyền Vực, các ngươi khó thoát trừng phạt.

Đông Phương Ngôn Ngữ cùng Hoa La Huyên cũng tức giận nói, vẻ mặt bi phẫn.

- Huyền Vực? Đan Tháp? Thần Đô?

Mấy tên trưởng lão của Vô Lượng Sơn hơi sững sờ, chợt bắt đầu cười ha hả:

- Nơi man di hẻo lánh, dĩ nhiên cũng biết Huyền Vực. Nếu như vậy, các ngươi có bản lĩnh liền để Huyền Vực đến trừng phạt chúng ta đi, hừ, đừng nói hủy ngươi một thành, coi như diệt mười ba quốc liên minh của ngươi, Huyền Vực cũng quản không được chúng ta.

Vũ Hoàng kia cười lạnh, đột nhiên điểm ra một chỉ.

Xèo!

Một đạo lực lượng Vũ Hoàng, trong nháy mắt đi vào trong hoàng cung.

Ầm!

Sau một khắc, cả hoàng cung triệt để nổ tung, vô số gạch vụn đá vụn tung toé, hoàng cung đại biểu uy nghiêm của Lưu Vân Quốc, trong chớp mắt hóa thành vô số gạch vụn, ầm ầm sụp đổ.

Bụi mù tràn ngập, vô số tiếng kêu thảm thiết thê lương vang lên, trong hoàng cung rất nhiều cung nữ, thái giám, cùng với thành viên hoàng thất bị gạch vụn bao trùm, phát sinh kêu rên thê lương thảm thiết.

- Ha ha, ha ha ha.

Thấy hình ảnh thê thảm này, những Vũ Hoàng trưởng lão của Vô Lượng Sơn kia, trong lòng không những không hề có một thương hại, trái lại càn rỡ cười to, tràn ngập hưng phấn.

Loại cảm giác tùy ý khống chế sinh tử người khác này, khiến cho trong tâm bọn họ tràn ngập vui sướng.

- Các ngươi...

Triệu Kính thấy thế, phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt tái nhợt, lảo đà lảo đảo.

- Được rồi, đừng lãng phí thời gian, còn không mau mau giải quyết, bắt người nhà của Diệp gia ra.

Trên bầu trời, hai Vũ Đế Nguyên Lão khẽ nhíu mày, mang theo bất mãn nói.

- Vâng, đại nhân.

Mấy tên trưởng lão của Vô Lượng Sơn đình chỉ tiếng cười, sau một khắc, Huyền Nguyên trong cơ thể bọn họ phun trào, thân hình đáp xuống.

- Cùng bọn họ liều mạng.

Sắc mặt đám người Diệp Triển Vân, Sở Vân Phi đại biến, chợt từng cái từng cái lộ ra bi phẫn, kiên quyết.

Sau khi đột phá Vũ Vương, kỳ thực bọn họ cũng không phải vẫn chờ ở mười ba quốc liên minh, tình cờ cũng rời khỏi Cổ Lan sơn mạch, tiến vào Mộng Cảnh Bình Nguyên, biết thế giới mênh mông.

Bởi vậy, đối với lai lịch những cường giả này, cũng hơi có suy đoán, biết ở dưới những người này vây giết, những Vũ Vương bọn họ muốn chạy trốn, hầu như là khó như lên trời.

Nếu kết quả cuối cùng đều phải chết, như vậy còn không bằng liều mạng chiến một trận, cho dù chết, cũng phải ở trên người đối phương, xé xuống một miếng thịt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.