Huyễn Phượng Khúc

Chương 10: Chương 10: Đi Sứ




CHƯƠNG 10: ĐI SỨ

Cùng địa phương ấy, cùng người ấy…

“Ngươi nói Nhị đệ đã đi gặp Tam đệ?” – Hàn Hi có chút bất an hỏi

“Vâng, Nhị hoàng tử đã đi vào buổi chiều hôm qua” – Hàn Phàm Lâm đáp

“Ngươi biết bọn họ đã nói gì không?”

“A?” – Hàn Phàm Lâm cúi đầu: “Hôm đó Nhị hoàng tử chỉ ra ngoài một mình, không mang bất cứ kẻ nào theo nên thuộc hạ cũng không biết bọn họ đã nói những gì, nhưng chắc cũng là về chuyện lập Thái tử mà thôi”

“Hanh!” – Hàn Hi hừ một tiếng: “Không cần phải nói cũng biết, Nhị đệ muốn lợi dụng uy danh của Tam đệ đối với chúng tướng quân để có sự ủng hộ lớn hơn”

“Tam hoàng tử đối với chúng tướng quân ảnh hưởng quả thật rất lớn, nếu như hắn thật sự đáp ứng giúp Nhị hoàng tử, như vậy chủ tử muốn lấy ngôi vị Thái tử sẽ khó khăn hơn” – Hàn Phàm Lâm lo lắng

“Đây quả là vấn đề lớn” – Hàn Hi chau mày: “Ta cũng phải dò hỏi ý Tam đệ, xem hắn sẽ giúp ai?”

“Nếu Tam hoàng tử có ý định giúp Nhị hoàng tử, vậy chủ tử định làm thế nào?”

“Nếu như vậy, chúng ta có thể tiên phát chế nhân” – Hàn Hi giọng nói lãnh khốc

“Thế nhưng, Tam hoàng tử không phải là kẻ dễ đối phó”

“Hiện tại…khoan nói những điều này, chờ ta thăm dò ý kiến Tam đệ sau đó sẽ quyết định”

“Cũng chỉ có thể làm như vậy”

Lưu Vân Trai

“Ngươi nói…Hàn Hi khi nào sẽ đến tìm ta?” – Hàn Việt Phong một bên ngồi nghe Tô Thiếu Vân đánh đàn, một bên hỏi

“Hàn Hi không phải là người phi thường lãnh tĩnh, ta tin tưởng hắn rất nhanh sẽ đến tìm ngươi” – Tô Thiếu Vân không nhanh không chậm trả lời

“Vậy cũng coi như xong, dù sao ta cũng không lo chuyện ấy, mà ta lo về việc sứ giả Triệu quốc đến chơi”

“Sao lại lo?”

“Bởi vì hôm nay khi lâm triều, ta nghe Hàn Đằng có ý định cùng Triệu quốc liên minh. Nếu như thực sự để Hàn quốc liên minh với Triệu quốc, như vậy thì nguy rồi” Hàn Việt Phong nhíu nhíu mày, trầm tư

“Hàn Đằng có ý như vậy, cho thấy hắn là kẻ biết nhìn xa. Chỉ cần liên minh với Triệu quốc sẽ không lo chiến tranh về sau, rất có lợi cho sự lớn mạnh của Hàn quốc”

“Bất quá, điều này đối với Đường quốc trăm hại không có một lợi, ta phải nghĩbiện pháp ngăn chặn cuộc liên minh này mới được” – Hàn Việt Phong nắm chặt tay, ánh mắt đầy vẻ quyết tâm, nói

Tô Thiếu Vân đang định trả lời thì nghe được tiếng bước chân, vội ngậm miệng không nói nữa

Một lát sau, Hàn Nguyệt đi đến: “Chủ tử, Đại hoàng tử đến thăm”

Hàn Việt Phong nghiền ngẫm một lúc, cười: “Tốt, Thiếu Vân, ngươi có muốn theo ta ra ngoài không?”

“Không có hứng thú” – Tô Thiếu Vân lắc đầu

“Vậy, ta đi đây”

“Ân”

“Chủ tử thật biết ăn nói, đi ra ngoài cũng báo một tiếng…”- Hàn Nguyệt thì thầm

Hàn Việt Phong quay đầu, trừng mắt: “Ngươi thì thầm gì đó?”

Hàn Nguyệt cười cười, chối bay: “Không có gì, ta cái gì cũng chưa nói”

“Hừ!”

Phòng khách thượng

Chờ Hàn Việt Phong ngồi xuống, Hàn Hi đi thẳng vào vấn đề: “Tam đệ, ta biết Nhị đệ đã tìm ngươi, cũng biết lúc đó hai người đã bàn về điều gì”

“Nga? Vậy chẳng hay Đại ca nói điều này có ý gì?”

“Tam đệ thông minh như vậy, sao lại không rõ ý của ta chứ?” – Hàn Hi khinh miệt hừ mũi: “Ta chỉ muốn biết Tam đệ ngươi chọn đứng ở bên nào?”

Hàn Việt Phong đang định tiếp tục giả hồ đồ, đột nhiên một ý nghĩ chợt lóe, vì vậy liền nói: “Nhị ca ngày hôm qua tìm ta, mong ta thuyết phục chúng tướng quân ủng hộ hắn lên làm Thái tử”

“Quả thế!” – Hàn Hi có chút tức giận: “Tam đệ ngươi không phải là đáp ứng rồi chứ?”

“Ta vẫn còn lo lắng, vì ta không muốn chen vào chuyện tranh đấu giữa các ngươi” – Hàn Việt Phong lại giở chiêu ảo não do dự, lầm bầm

“Ngươi là nói, ngươi…” – Hàn Hi không giấu nổi vẻ mừng rỡ

“Ta hai bên đều không muốn giúp, nhưng ta lại sợ Nhị ca nói ta vô tình, cho nên…” – Hàn Việt Phong nhìn Hàn Hi

“Cho nên…ta nghe nói sứ giả Triệu quốc một ngày sau sẽ về nước, phụ hoàng vẫn chưa quyết định người sẽ đi sứ Triệu quốc, nên ta nghĩ sẽ nhân cơ hội này đi sứ, như vậy sẽ không cảm thấy khó xử với hai huynh. Vậy nên ta muốn thỉnh hoàng huynh giúp ta hướng phụ hoàng thỉnh cầu cho ta đi sứ sang Triệu quốc, chỉ cần hoàng huynh giúp ta thuyết phục phụ hoàng” – Hàn Việt Phong ánh mắt lóe sáng

Hàn Hi kinh hỉ: “Cái này không thành vấn đề! Ta nhất định sẽ giúp ngươi thuyết phục phụ hoàng”

“Vậy trước đa tạ Đại hoàng huynh, nhân tiện cầu chúc huynh có thể đạt được Thái tử vị”

Nghe vậy, Hàn Hi không khỏi đắc ý cười ha ha

Bởi có sự giúp sức của Hàn Hi, Hàn Việt Phong thuận lợi trở thành người đi sứ sang Triệu quốc

Khi Tô Thiếu Vân biết điều này, không khỏi cười trộm, Tô Nguyệt một bên thấy thế, kì quái hỏi: “Công tử, ngươi cười cái gì? Không phải là vì có thể đi Triệu quốc đấy chứ?”

“Đương nhiên!” – Tô Thiếu Vân cười khoái trá

“Nhưng không biết chủ tử có cho chúng ta theo không?” – Tô Nhật lo lắng

“Yên tâm, hắn nhất định cho các ngươi theo”

“Thật sự?” – Tô Nguyệt vui vẻ hỏi

“Đương nhiên!” – Phía sau đột nhiên có tiếng người đáp

Tô Nguyệt nhìn lại: “Chủ tử, người thực sự cho chúng ta đi?”

“Ta lúc nào đã lừa gạt các ngươi?” – Hàn Việt Phong mỉm cười: “Các ngươi mau đi thu xếp hảo tất cả, ngày mai chúng ta xuất phát”

“Vâng!” – Hai tỷ muội Tô Nhật vô cùng cao hứng vội chạy đi thu xếp

Nhìn bóng lưng các nàng dần xa, Tô Thiếu Vân hỏi: “Đến Triệu quốc rồi ngươi dự định làm thế nào?”

Hàn Việt Phong lắc đầu: “Ta nghĩ đến Triệu quốc rồi sẽ quyết định, dù sao đối với người Triệu quốc ta không biết nhiều”

Hai người nhìn cây thược dược sáng rực rỡ dưới ánh mặt trời, im lặng không nói nữa

Triệu quốc, một trong các cường quốc đứng đầu của mười hai quốc gia. Triệu vương danh tự Triệu Tổ Bình, có ba nhi tử tương đối xuất sắc là Triệu Vu Tân, Triệu Kiệt Nhâm, Triệu Duy Chi.

Hàn Việt Phong và sứ giả Triệu quốc vừa tiến nhập thủ đô Triệu quốc, thành Hạo Điều, Triệu vương đã phái con thứ ba của hắn là Triệu Duy Chi tới đón tiếp. Sau khi đoàn người đã vào Hạo Điều, Hàn Việt Phong cùng tùy tùng được đưa đến trạm dịch nghỉ ngơi, chuẩn bị cho ngày mai tấn kiến Triệu vương.

“Tam hoàng tử, nếu có vấn đề gì cứ nói với ta” – Triệu Duy Chi sang sảng cười, nói

“Nếu Tam hoàng tử đã nói thế, vậy nếu Hàn Việt Phong có chuyện sẽ không khách khí tìm người” – Hàn Việt Phong cười đáp lại

“Hảo! Nghĩ không ra Tam hoàng tử có tính hào sảng như vậy, nếu không có chuyện gì, ta cáo từ trước, miễn cho quấy rối Tam hoàng tử nghỉ ngơi”

“Hảo, chờ ngày mai gặp Hoàng thượng, chúng ta lại nói chuyện”

“Ta đây luôn ở quý phủ chờ ngươi đại giá”

Nói xong, Triệu Duy Chi mang theo tùy tùng ly khai

Ngày thứ hai, Hàn Việt Phong tiến cung tham kiến Triệu vương, Tô Thiếu Vân nhàn rỗi không có việc gì nên cũng đi theo, nhưng không đến hoàng cung mà cùng Hàn Nhật, Hàn Nguyệt chờ bên ngoài.

Ngồi trong mã xa, Tô Thiếu Vân kêu Hàn Nguyệt vén mành lên, tinh tế thưởng thức cấu trúc hoàng cung Triệu quốc

Giữa lúc Tô Thiếu Vân nhìn đến nhập thần thì, xa xa có sáu người đi tới, dẫn đầu là Triệu Duy Chi

Triệu Duy Chi cho ngựa đi đến trước mã xa, hỏi: “Các ngươi là thuộc hạ của Tam hoàng tử Hàn quốc?”

“Hồi Tam hoàng tử, đúng vậy” – Hàn Nhật đáp

“Chủ tử các ngươi vẫn chưa ra sao?”

“Đúng vậy”

“Như vậy a?” – Triệu Duy Chi trầm ngâm một chút, đang muốn ly khai, bỗng nhiên thoáng nhìn thấy Tô Thiếu Vân trong mã xa, hắn hiếu kì  hỏi: “Vị này chính là?”

Hàn Nguyệt quay đầu nhìn Tô Thiếu Vân, thấy hắn gật đầu ý bảo trả lời, mới nói: “Người này là bằng hữu của chủ tử nhà chúng ta, Tô công tử”

“Bằng hữu?”

Nhìn ra Hàn Nhật đối Tô Thiếu Vân cung kính, tâm trạng Triệu Duy Chi vô cùng kinh ngạc, quay đầu hỏi  Tô Thiếu Vân: “Tại hạ Triệu Duy Chi, xin hỏi đại danh công tử là…?”

Thấy Triệu Duy Chi là người hữu lễ, Tô Thiếu Vân đối hắn cũng sinh hảo cảm, đáp lễ: “Tại hạ Tô Thiếu Vân hân hạnh gặp Tam hoàng tử”

“Nguyên lai là Thiếu Vân huynh, chẳng hay Thiếu Vân huynh vì sao theo Tam hoàng tử? Ý của ta là, ngươi hẳn là người Tô quốc, thế nhưng vì sao lại có cơ hội theo Tam hoàng tử?” – Triệu Duy Chi tò mò

Suy nghĩ một chút, Tô Thiếu Vân mới nói: “Đó là vì ta là kẻ thích nhàn du, một lần ngẫu nhiên gặp Tam hoàng tử, hân hạnh được hắn thưởng thức, vì vậy liền vẫn ở lại bên người Tam hoàng tử làm một mưu sĩ nhỏ bé, không đáng kể”

“Nguyên lai ngươi là mưu sĩ của Tam hoàng tử” – Ngừng một chút, Triệu Duy Chi lại hỏi: “Ngươi đã có danh là mưu sĩ, hẳn là rất có tài năng phải không?”

“Tam hoàng tử chê cười, điểm thông minh của ta còn chưa tới mặt bàn a”

Triệu Duy Chi nở nụ cười, hai người-một kẻ ở trên ngựa, một kẻ ở mã xa đàm luận chuyện thiên nam địa bắc

“Ta muốn hỏi ngươi một vấn đề” – Triệu Duy Chi nói

“Tam hoàng tử cứ nói”

“Tục ngữ nói ‘dùng người thì không nghi ngờ người, nghi người thì không dùng người’, ngươi thấy thế nào?”

“Câu này ư?” – Tô Thiếu Vân suy nghĩ một chút: “Nếu thật có chuyện đơn giản như vậy, vậy thì mọi người đều có khả năng trở thành tướng rồi”

“Vậy ngươi đối với việc dùng người này có ý kiến gì không?”

“Minh đạo làm vua, sử trí giả tẫn kỳ lự, mà quân cố dĩ đoạn sự, cố quân bất tận vu trí; hiền giả tẫn kỳ tài, quân cố mà vãng chi, cố quân bất tận vu năng. Hay như: tuấn mã năng trải qua nguy hiểm, lực điền không bằng ngưu; kiên xa năng tải trọng, qua sông không bằng thuyền, xá trường dỉ tựu đoản, trí giả làm khó mưu, sinh trưởng quý áp dụng, mọi việc không thể quá nghiêm khắc”

Tô Thiếu Vân nói một phen, nghe xong Triệu Duy Chi vạn phần kính phục: “Những đạo lý này…ta là lần đầu tiên nghe được”

Hàn Nguyệt đứng một bên, nghiêng đầu, hỏi: “Công tử, ta không hiểu lắm”

Tô Thiếu Vân cười nói: “Nói đơn giản, là người thông minh, cũng có chỗ không dùng được, là người không thông minh, nhưng vẫn có chỗ hữu dụng. Như vậy, làm cách nào để tài năng mỗi người đều có thể phát huy hết tác dụng? Then chốt ở chỗ nhân sự trạch nhân (chắc là tùy người tùy việc), nói đúng hơn là từng chức vị cần được phân phối cho người thích hợp, khi người và chức vị thích hợp, kết quả sẽ tốt hơn rất nhiều”

“Nga!” – Hàn Nhật, Hàn Nguyệt như bừng tỉnh đại ngộ

“Lợi hại!” – Triệu Duy Chi thán phục: “Tam hoàng tử có thể có một mưu sĩ như vậy, thật là có phúc khí!”

“Cái gì ta có phúc khí?”

Hàn Việt Phong sau khi gặp Triệu vương đi ra, thấy Triệu Duy Chi ghìm ngựa đứng trước mã xa của mình, cho rằng có chuyện gì, liền vội vã đi tới, vừa vặn nghe được câu nói kia của Triệu Duy Chi, vì vậy liền hỏi

“Tam hoàng tử, ngươi gặp phụ hoàng ta xong rồi sao?”

Hàn Việt Phong gật đầu

“Vậy về việc lưỡng quốc liên minh như thế nào rồi?” – Triệu Duy Chi hỏi

“Tuy rằng thủ đô hai nước chúng ta đều có ý liên hợp, nhưng vẫn còn một số vấn đề nên vẫn chưa thể quyết định”

“Như vậy a” – Triệu Duy chi cúi đầu, trầm tư, một lát sau, hắn ngẩng đầu nói: “Ta không tiếp chuyện với các ngươi nữa, ta trước tiến cung hướng phụ hoàng thỉnh an”

“Tam hoàng tử xin cứ tự tiện”

“Vậy Tam hoàng tử, Thiếu Vân huynh, cáo từ. Nếu có thời gian nhớ ghé qua thăm phủ ta”

“Nhất định”

Chờ Triệu  duy  Chi đi rồi, Hàn Việt Phong hỏi: “Vừa mới xảy ra chuyện gì? Vì sao Triệu Duy Chi đột nhiên nói như vậy?”

Hàn Nguyệt đem tất tần tật chuyện lúc nãy nói cho hắn nghe, nhưng hắn lại không thể nhớ kỹ lời của Tô Thiếu Vân, nên Tô Thiếu Vân đành nói lại một lần.

Nghe xong, Hàn Việt Phong không nói gì thêm, ra lệnh cho Hàn Nhật lái xe ly khai. Nhìn sắc mặt hắn có chút hờn giận, Hàn Nhật, Hàn Nguyệt không dám hé miệng, im lặng điều khiển mã xa ly khai hoàng cung Triệu quốc.

Bên trong xe ngựa

“Ngươi làm sao vậy?” – Tô Thiếu Vân hỏi

“Ngươi không nên nói những điều đó với Triệu Duy Chi” – Hàn Việt Phong sắc mặt thối thối, nói

“Vì sao?” – Tô Thiếu Vân cảm thấy khó hiểu

“Bởi vì hắn sẽ phát hiện cái tốt của ngươi, như vậy sẽ làm ta không vui!”

Tô Thiếu Vân bật cười, không dám tin những gì mình mới nghe được: “Ngươi ghen sao?”

Hàn Việt Phong không được tự nhiên, bất đắc dĩ gật đầu

“Nghĩ không ra ngươi cũng sẽ như thế…” – Tô Thiếu Vân còn muốn nói “…khả ái!” nhưng cũng đành nhịn xuống

“Ta là thật tâm mà” – Hàn Việt Phong ảo não

Tô Thiếu Vân hai tay ôm lấy cổ Hàn Việt Phong, đỏ mặt hôn nhẹ lên cánh môi đang trề ra hờn dỗi của hắn, khẽ nói: “Ta biết”

Hàn Việt Phong trong mắt tinh quang chợt lóe, vươn hai tay ôm lấy chiếc eo nhỏ nhắn của Tô Thiếu Vân, thấp giọng hỏi: “Ngươi biết? Ngươi nếu biết, vậy khi nào mới có thể cùng ta làm…chuyện ấy?”

Tô Thiếu Vân trợn trắng mắt: Người…người này…cho hắn ba phân hắn lại lấn tới bảy thước a…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.