Huyền Giới Chi Môn

Chương 1599: Q.3 - Chương 1599: Trảm sát, ly khai, minh trùng (2)




Một tiếng vang nặng nề, dường như là vật gì vỡ vụn ra, kim quang cuốn một đống lớn các vật linh tinh.

Hơn phân nửa đều là vật liệu, cũng là cửu thiên Tiên phẩm, so với thủy hỏa tiên tinh không nhường chút nào.

Còn có vài món Linh bảo, chiến thương năm màu bất ngờ ở bên trong, còn có một số Linh bảo khác, cũng đều cực kỳ trân quý.

- Cửu Thủ Thao Thiết thai nghén lực không gian trong cơ thể, đáng tiếc lực thời gian vừa mới quang âm chi thủy, khiến cho không gian trong cơ thể nó cũng theo đó bạo động, rất nhiều thứ đều phá hủy rồi, chỉ còn lại một chút như vậy.

Diệu Không có chút tiếc hận nói.

Lập tức hắn phất tay, phân những thứ này thành hai, một nửa đẩy tới trước mặt Thạch Mục.

Đương nhiên Thạch Mục thu hồi không chút khách khí.

- Thạch Mục đạo hữu, ta và ngươi liên thủ, mục tiêu đến đây xem như đạt thành, bần tăng còn có chuyện quan trọng, trước hết cáo từ. Với thực lực của đạo hữu, tin tưởng không cần bao lâu, liền có thể phi thăng thượng giới, ta và ngươi có thể gặp nhau tại thượng giới.

Diệu Không cười nói ha ha.

- Thừa Diệu Không đạo hữu chúc lành.

Thạch Mục gật đầu nói.

- Sau này còn gặp lại.

Diệu Không dường như rất vội vàng, gật gật đầu với Thạch Mục, hóa thành một đạo kim quang, bay đi về phương xa, nhanh chóng biến mất từ nơi xa.

Thạch Mục nhìn Diệu Không đã đi xa, ánh mắt lóe lên, nhưng nhanh chóng lắc lắc đầu, không tiếp tục suy nghĩ nhiều.

Ủy thác của Diệu Không đã kết thúc, mặc dù đối phương còn có những chuyện khác, đều không có liên quan gì đến hắn rồi.

- Quang âm chi thủy! Không ngờ tại hạ giới cũng có được loại kỳ trân này, ha ha!

Thủy Linh Tử cùng với Diệu Không ly khai, lập tức đổi thần tình, bật cười ha hả, cực kỳ hưng phấn.

- À, ngươi cũng khát vọng vật này? Lực thời gian bên trong cũng hữu dụng đối với ngươi?

Thạch Mục à một tiếng, hỏi.

Đối với quang âm chi thủy, mặc dù hắn hiếu kỳ, nhưng không có tham niệm gì quá lớn.

Đối với thời gian pháp tắc, hắn không có chút lĩnh ngộ nào, vật này đối với hắn, chỉ sợ là vô dụng thôi.

- Ta không có hứng thú đối với thời gian chi tinh nơi này, nhưng có thể thai nghén lực thời gian chân thủy, đối với ta lại ích lợi cực lớn. Sau này ngươi luyện hóa tinh thời gian bên trong vật này, tự bản thân mình giữ lại, vật này có thể chậm trễ thời gian hàng lâm Thiên kiếp, nhớ đưa tất cả chân thủy cho ta là được rồi.

Thủy nguyên tử nói.

- Thời gian chi tinh không ngờ lại diệu dụng như vậy! Có thể chậm trễ Thiên kiếp?

Nhãn tình Thạch Mục sáng lên.

Hắn có cảm ứng trong minh minh, kỳ Thiên kiếp đã tới gần, vì thế một mực lo nghĩ.

Nếu như thời gian chi tinh có thể trì hoãn Thiên kiếp hàng lâm, một là hắn có nhiều chuẩn bị, hai là cũng có thể có nhiều bồi bạn Chung Tú và Tây Môn Tuyết hơn một chút, vẹn toàn đôi bên.

- Ừ, ngươi chỉ cần luyện hóa nó vào cơ thể là được rồi.

Thủy nguyên tử nói.

Thạch Mục hưng phấn liên tục gật đầu, phất tay đánh ra mấy đạo hoàng mang, bao phủ đoàn quang âm chi thủy tầng tầng, bảo vệ vô cùng chặt chẽ kín đáo.

Tầm mắt của hắn đáp xuống trên thi thể Cửu Thủ Thao Thiết, thần thức bao phủ ở thân mình tàn phế, cẩn thận tìm tòi một phen.

Trong mắt Thạch Mục lóe lên một tia thất vọng, thần thức không tìm được Huyết Nha tinh, các thứ tốt trên người Cửu Thủ Thao Thiết.

Một số bộ vị thân thể của con thú này mặc dù là vật liệu luyện khí tốt, bất quá hắn không có hứng thú chút nào.

Thi thể con thú này quá lớn, hắn cũng không ý đi phí tâm xử lý xong, xoay người phi độn đi xa.

Nhưng vào thời khắc này, không gian chung quanh đột nhiên chấn rung lên.

Không phải là chấn động sản sinh trong phạm vi nhỏ bởi vì đánh nhau, mà là toàn bộ Tu La Chi Tâm bí cảnh đều run rẩy ầm ầm, nơi nơi nổi lên từng khe nứt không gian thật lớn, dường như toàn bộ bí cảnh muốn sụp đổ vậy.

- Tao rồi, quang âm chi thủy là hạch tâm của Tu La Chi Tâm bí cảnh, các ngươi lấy nó đi, mất đi chống đỡ, chỉ sợ toàn bộ bí cảnh phải sụp đổ.

Thủy Linh Tử quát.

Thạch Mục nghe vậy hơi biến sắc mặt, hoàng mang trên người đại thịnh, đi điện xạ tới chỗ Cổ Man tộc và Tu La chu tộc.

. .

Gần nửa ngày sau, trong đường hầm ngoài không gian Tu La Chi Tâm bí cảnh, một đoàn hoàng mang từ bên trong bắn ra, đáp xuống gần đó.

Hoàng mang nhoáng lên thu liễm, hiện ra bên trong mấy chục bóng người, chính là Thạch Mục và người hai tộc cổ Man, Tu La chu.

Không gian đường hầm thời khắc này cực kỳ không ổn, quang mang lập lòe bên trong, âm thanh nặng nề, thỉnh thoảng truyền ra từ sâu trong không gian đường hầm.

Mỗi một lần tiếng nổ trầm đục, hư không loạn lưu đều bị rung chuyển, dao động một trận.

- Xem ra Tu La Chi Tâm bí cảnh sắp sụp đổ, ai!

Cừu Nguyên tộc trưởng nhìn không gian đường hầm, thở dài nói.

Trong Tu La Chi Tâm vô số tư nguyên, cũng biến mất theo.

La Tố tộc trưởng có chút tiếc nuối, nhưng nhanh chóng khôi phục thần tình, thi lễ cùng Thạch Mục, nói:

- Nhờ có Thạch Mục đạo hữu tương trợ, nếu không chúng ta chưa chắc có thể trốn ra được tù bên trong.

Tộ nhân hai tộc đồng loạt thi lễ cùng Thạch Mục.

Người hai tộc thời khắc này tuy rằng bị thương rất nhiều, nhưng cơ bản không có bao nhiêu người bỏ mình.

Hai đầu thú con của Cửu Thủ Thao Thiết, bị bọn họ vây công trảm sát trong bí cảnh, chẳng hề có ai thương vong.

- Lúc trước nếu mang các ngươi đi vào, cũng coi như các ngươi trợ giúp ta lương đa, tự nhiên ta có nghĩa vụ mang các ngươi đi ra.

Thạch Mục bình tĩnh nói.

- Chúng ta không giúp được bao nhiêu, ngược lại hai người Thạch Mục đạo hữu trảm sát Cửu Thủ Thao Thiết, là báo đại thù cho hai tộc chúng ta, thật không hiểu nên cảm tạ các ngươi như thế nào mới phải.

Cừu Nguyên thành khẩn nói.

- Hai vị tộc trưởng không cần như thế, Thạch mỗ đi tới thảo phạt Cửu Thủ Thao Thiết, cũng là mục đích vì mình, chẳng qua chỉ là thuận tay giúp đỡ mà thôi.

Thạch Mục phất tay áo.

- Chuyện này đã giải quyết xong, Thạch mỗ còn có chuyện quan trọng, không ở chỗ này lâu rồi, xin cáo từ.

Mắt thấy bọn Cừu Nguyên ý do vị tẫn xông tới, còn muốn nói gì nữa, Thạch Mục lập tức cướp đường giành trước.

Hắn không am hiểu đối mặt với tràng diện bực này.

Nói xong, hắn chắp tay, hóa thành một đạo độn quang màu vàng, đi tới nơi xa, nhanh chóng biến mất trong loạn lưu thời không mờ mịt.

Cừu Nguyên và La Tố liếc nhau, thở dài.

Thực lực Thạch Mục vô cùng mạnh mẽ, bọn họ vốn còn dự tính lôi kéo giao tình cùng hắn, có thể kết giao một vị đại năng như vậy, tuyệt đối là hữu ích vô hại, đáng tiếc Thạch Mục không có ý tứ kết giao cùng bọn họ.

- Cừu Nguyên tộc trưởng, chủ lực Minh Long tộc bị diệt, không biết tiếp theo sau này tộc trưởng có tính toán gì không? Không bằng ta và ngươi hai tộc liên thủ, tiêu diệt Minh Long tộc, chia đều thiên hạ.

Ánh mắt La Tố cuồng nhiệt, nói.

- Chuyện này, sau này hãy nói.

Cừu Nguyên trầm mặc một chút, lên tiếng.

Nếu Thiên Đình đã hủy diệt, Cừu Nguyên dự tính soái lĩnh tộc nhân, quay trở về cố thổ, dù sao chỗ ấy mới là cơ sở của Cổ Man tộc.

Đối với việc tranh đấu trên Tu La tinh, hắn đã vô tâm tham dự.

Nhưng nếu có lợi, liên thủ cùng Tu La chu nhất tộc cũng không phải là không thể được.

Người hai tộc chỉnh đốn, nhanh chóng ly khai chỗ này.

. .

Trong Tu La Chi Tâm bí cảnh, thân mình tàn phế của Cửu Thủ Thao Thiết trong hư không, theo lực không gian chấn động bay bập bềnh, giống như cây lục bình không gốc.

Thao Thiết tuy rằng chết đi, nhưng thân thể nó cứng cỏi, lực không gian vẫn chưa thể phá hủy nó.

Hư không chấn động ầm ầm, bên trong tầng một tầng hai Tu La Chi Tâm bí cảnh, mặt đất đại lục sụp đổ, sinh vật phía trên bị cuốn vào thời không loạn lưu, biến thành phấn vụn.

Một khối thổ địa phạm vi chung quanh mấy chục dặm bị cuốn vào thời không loạn lưu, phiêu lưu đến gần Cửu Thủ Thao Thiết, ầm một tiếng, sụp đổ vỡ vụn.

Một bóng đen cao trăm trượng, từ bên trong bay ra, đáp xuống thi thể không trọn vẹn của Cửu Thủ Thao Thiết, là một con dị trùng, hình như ngô công, nhưng lại có chút khác biệt cùng ngô công.

Nếu như có La Tố hoặc là Cừu Nguyên ở đây, nhất định có thể nhận ra đây chính là một loại trùng được gọi là minh trùng, tồn tại trong Tu La Chi Tâm bí cảnh..

Nhưng trùng này xem ra khác biệt cùng minh trùng tầm thường, toàn thân đen nhánh tỏa sáng, cho người một cảm giác rất đặc thù.

Minh trùng màu đen đáp xuống thân thể tàn phế của Thao Thiết, đưa mũi hung hăng ngửi thân thể tàn phế của Thao Thiết, lập tức chi chi hoan hô hai tiếng, há miệng to nhanh chóng cắn thức ăn ngon trước mắt, tốc độ hoàn toàn kém xa thân thể nó, thôn phệ thân hình tàn phế của Thao Thiết thật nhanh, nhanh chóng cắn rách da của Thao Thiết, chui vào trong đó.

. .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.