Hứa Với Em Mười Năm Tình Thâm

Chương 10: Chương 10: Một mình gặp mặt




Hiển nhiên Ngải Mễ không nghĩ tới Tổng giám đốc nhà mình sẽ đột nhiên biến sắc mặt, lúc đó chỉ cảm thấy lưng chợt lạnh, vội giải thích: “Bởi vì...vừa rồi Tổng giám đốc đang tiến hành cuộc họp quan trọng, trước đó anh đã căn dặn, trong lúc họp, tình huống không quan trọng thì nhất định không thể quấy rầy...”

Vệ Đình Quân khẽ nhíu mày, quy định là anh đặt ra, chuyện này không sai, nhưng...

“Bây giờ người đâu?”

Nghe thấy câu hỏi của Vệ Đình Quân, Ngải Mễ vội nói: “Tôi mới vừa hỏi lễ tân, người còn chờ dưới lầu.”

Vệ Đình Quân nghe vậy, sắc mặt hơi nguôi, vừa muốn mở miệng, bỗng nhiên dừng một chút, yên lặng trong chớp mắt, mới trở lại lạnh lùng như thường:

“Một tiếng sau rồi dẫn người đi lên.”

Ngải Mễ có chút không hiểu, nhưng cô cũng không dám lắm miệng hỏi quá nhiều: “Được.”

... Cố Hướng Tinh đứng ở dưới lầu vẻn vẹn hai tiếng, nhân viên lễ tân cũng nhìn chằm chằm cô gần hai tiếng, cô ta đi đến trước mặt Cố Hướng Tinh, nhìn cô, trong ánh mắt ngoại trừ khinh thường vẫn là khinh thường:

“Tiểu thư, Tổng giám đốc chúng tôi sẽ không gặp cô, đây là chỗ làm việc, mời cô về cho.”

Cố Hướng Tinh bình tĩnh: “Tôi có chuyện quan trọng, hôm nay phải gặp anh ta.”

Ánh mắt nhân viên lễ tân càng khinh thường hơn: “Vị tiểu thư này, hàng tháng đều sẽ có vài người trăm phương nghìn kế muốn gặp Tổng giám đốc chúng tôi giống như cô, nhưng không phải ai cũng có thể tùy tiện trèo lên Tổng giám đốc chúng tôi.”

Cố Hướng Tinh nhíu nhíu mày, dieendaanleequuydoon – V.O, chỉ nói: “Không phải mỗi người phụ nữ thấy anh ta đều có mục đích giống nhau, cô có thể không hỏi kết quả giúp tôi, nhưng cô không có tư cách kêu tôi rời khỏi đây.”

Nhân viên lễ tân nghe vậy đổi sắc mặt, nhất thời giọng nói cất cao lên: “Ha ha! Quả thật buồn cười! Chẳng lẽ cô thật sự quen biết Tổng giám đốc chúng tôi sao!”Vừa dứt lời, đã nghe tiếng bước giày cao gót từ phía sau truyền đến, Ngải Mễ bước nhanh tới, khách sáo với Cố Hướng Tinh, nói: “Cố tiểu thư, Vệ tổng mời cô đi lên.”

Nháy mắt, nhân viên lễ tân giống nhưng bị vả một bạt tai thật mạnh, Cố Hướng Tinh cũng lười nhiều lời với cô ta, lắc lắc cái chân đứng có chút phát cứng, đi theo Ngải Mễ đến cửa thang máy.

Cố Hướng Tinh được dẫn đến văn phòng Tổng giám đốc ở tầng cao nhất, cho dù đã tập diễn vài lần ở trong lòng, lúc này vẫn không kiềm được căng thẳng.

Cửa văn phòng bị đẩy ra, Cố Hướng Tinh lập tức thấy được anh.

Cái bóng to trước cửa sổ, Vệ Đình Quân đứng đó, tây trang màu xanh xám, thẳng tắp tao nhã, trước mặt anh là cảnh một vòng thương mại thuộc về thành phố S, lúc này ở cạnh chân anh, vô cùng chân thật.

Cố Hướng Tinh bước lên thảm hoa kiểu dáng Tây Âu rất nặng, đi tới, đang muốn bắt đầu những gì bản thân đã nghĩ sẵn trong đầu, lại ngoài ý muốn nhìn thấy thùng rác bên cạnh sofa, lập tức ngẩn ra…

Chỉ thấy, áo đầm DO và cả gói to giày cao gót thủy tinh bạc bị vứt ở phía trên thùng rác, không hề có chút đáng tiếc.

Cố Hướng Tinh nhìn gói to kia, nhất thời quên nói chuyện.

Cho đến khi, Vệ Đình Quân xoay người đi về phía cô, lúc này Cố Hướng Tinh mới có thể phản ứng kịp, hạ giọng nói: “Vệ tổng, hôm nay tôi là người đại diện của Bạch Hạo, đặc biệt đến nhận lỗi với anh... hi vọng anh đại nhân có đại lượng, để cho anh ấy một con đường sống.”

Vệ Đình Quân nhìn dáng vẻ cúi đầu phục tùng của cô, khóe miệng cong lên thành một nụ cười lạnh như có như không, anh nhấc chân, đi đến sofa ngồi xuống:

“Cô đã nhận định là tôi kêu người đối phó với Bạch Hạo, vậy hẳn là cô cũng biết vì sao tôi lại đối xử với cậu ta như vậy.”

Cố Hướng Tinh hít một hơi thật sâu, cố bình tĩnh nói: “Tôi không biết vì sao anh hận tôi như vậy, nhưng...anh bất mãn với tôi, có thể trực tiếp nhằm vào tôi, hy vọng Vệ tổng đừng kéo những người khác xuống nước.”

“Cô biết tôi hận cô, lại còn dám một mình tới gặp tôi, xem ra Bạch Hạo kia quả thật rất quan trọng đối với cô.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.