Hư Lộ

Chương 13: Chương 13: Phong Linh tông




Khương Thiên muốn lao lại giúp nhưng tốc độ của con sói quá nhanh, Bàn tử hai tay che mặt lại không dám nhìn nữa.

“Xoẹt”

Một tia sáng lướt qua đánh bật con sói cứu lấy Nguyên Hạo trong gang tấc. Bị tấn công bất ngờ, con sói hai đầu gầm lên đáng sợ. Lúc này từ trên cao xuất hiện bốn bóng người hai nam hai nữ, bọn họ đều chân đạp phi kiếm, lơ lửng giữa không trung. Một thanh niên trong nhóm cười lớn tiếng chỉ vào con sói:

- Song Đầu Hỏa Lang, bọn ta truy sát ngươi suốt hai ngày nay, không ngờ ngươi lại trốn ở đây. Khôn hồn thì ngoan ngoãn đầu hàng để ta độ kiếp cho ngươi.

Dứt lời, cả hai tên thanh niên bay xuống vây lấy Song Đầu Hỏa Lang, một người lấy ra sợi dây rồi niệm phép khiến nó lao đến cố gắng trói con yêu sói lại. Tên còn lại thì lấy ra một cây thương đánh từng đường gió bén nhọn thẳng đến.

Trên cao, cô gái nhìn lớn tuổi nhất nhóm lấy ra cây cung màu bạc chuẩn bị, người còn lại thì phóng ra vài quả cầu, những quả cầu này lại hóa thành hàng trăm ám khí màu đen tuyền như mưa rơi xuống. Rất nhuần nhuyễn, rõ ràng đám người này từng phối hợp với nhau thường xuyên nên vừa ra tay đã tạo ra khốn trậm vây lấy Song Đầu Hỏa Lang.

Cả ba người Khương Thiên, Nguyên Hạo, Bàn tử nấp một bên quan sát đều há mồm chắt lưỡi không thôi. Rõ rang hiểu biết và trải nghiệm là hai khía cạnh khác nhau, được chứng kiến tiên nhân thật sự hiển lộ thần uy khiến họ rung động thật sự. Nhân sinh quan cả ba đã có sự chuyển biến lớn lao, Khương Thiên cảm giác hưng phấn khó kìm nén. Cậu cảm nhận được một ngày nào đó mình sẽ trở thành cường đại như cha mẹ vậy. Trong lòng cậu luôn canh cánh một lời thề cần phải hoàn thành. Bàn tử thì vô cùng sung sướng, thì ra tiên nhân lợi hại, oai phong lẫm liệt như thế. Hắn nghĩ đến viễn cảnh bao người sùng bái quỳ lạy mình, ôi phong quang biết bao nhiêu hắc hắc. Còn Nguyên Hạo ta thì hết nhéo mình, đến nhéo Bàn tử. Chuyện đi qua thế giới dù gì hắn vẫn còn có thể chấp nhận được nhưng tiên nhân trong mấy cuốn tiểu thuyết thế này thì hắn không ngờ có ngày mình lại mục kích rõ ràng như thế. Đối với quan niệm của Nguyên Hạo thì tu tiên chỉ suốt ngày ngồi thiền, đánh cờ ngắm nhìn thế nhân qua hết năm này đến năm khác thôi. Haiz, đó không phải là mộng tưởng của ca, ca muốn được phong lưu nhân gian, rượu ngon, mỹ thực, hiền thê huynh đệ cùng nhau an vui mà sống là đủ rồi. Ít ra khi tổng kết kiếp người ca có thể tự hào mình đã sống trọn vẹn, ca không tịch mịch a.

Quay lại trận chiến giữa nhóm nam nữ tu sĩ và Song Đầu Hỏa Lang thì mọi thứ cũng gần đến hồi kết. Nhờ kinh nghiệm tác chiến phong phú, bọn họ xiết chặt vòng vây với chiến thuật làm cho yêu sói kiệt sức rồi kết liễu. Bốn người không ngừng nuốt đan dược hồi phục nguyên khí của mình. Con yêu sói này cũng có trí khôn nhất định, thấy nhóm người này pháp lực không suy giảm bao nhiêu trong khi bản thân nó đã bị thương, khí lực tiêu hao dần. Nên nó nhiều lần tính phá vây bỏ chạy nhưng đều bị cô gái cầm cây cung ngăn chặn. Lần này con sói gầm lên điên cuồng dùng hết sinh lực lao ra khỏi vòng vây, dưới sự liều mạng của nó thì tổ đội đã xuất hiện kẻ hở. Trên không trung, cô gái cầm cung khẽ mỉm cười, rút ra một mũi tên vàng sặc sỡ nhắm thẳng rồi bắn. Tiếng phá gió vang lên, mũi tên hóa thành tip chớp xuyên qua lớp da yêu sói hết sức dễ dàng cắm thẳng vào tim. Song Đầu Hỏa Lang ánh mắt không cam ngã gục xuống tuyệt khí. Hóa ra đây mới là đòn sát thủ chân chính trong chiến thuật của bốn người, những mũi tên khác lúc đầu chỉ có thể khiến tổn thương ngoài da làm con yêu sói chủ quan. Đến khi cô gái trên cao tung ra sát chiêu chân chính thì nó phải trả giá. Đám người hạ xuống quanh xác con sói, họ bắt đầu thu thập tài liệu và yêu hạch. Đây là một khoản thu nhập không nhỏ khiến tâm tình tất cả đều rất tốt.

“Xoạt xoạt”

- Ai đó?

Nghe tiếng động từ bụi cây phát ra, tên nam tu sĩ cần thương quay đầu lại quát. Bàn tử khuôn mặt tươi cười đầy nịnh nọt bò ra ngoài, Khương Thiên và Nguyên Hạo vẫn không có ý định lộ diện.

- Tiên nhân tôn kính, tiểu nhân là Tống Khuyết, người Tống gia Biên thành. Lúc nãy bốn vị tiên nhân anh vũ bất phàm, ngọc thụ lâm phong, tiểu trừ yêu sói cứu mạng khiến tiểu nhân vô cùng cảm kích.

Nguyên Hạo nghe tên thật của Bàn tử thì suýt phun ra. Tống Khuyết sao? Ca nhìn sao cũng thấy hắn rất tròn đầy nha, có khuyết chỗ nào đâu. Tên nam tu nghe vậy cũng ngắm nghía Bàn tử với vẻ hài hước rồi khoát tay:

- Bọn ta cũng truy tìm con yêu thú này vài hôm rồi, chỉ la tiện tay thôi.

Bàn tử tỏ vẻ đầy cung kính tiếp tục thưa chuyện:

- Tiểu nhân có một việc xin tiên sư giảp đáp giúp, tiểu nhân vô cùng đội ơn.

Tên nam tu nhíu mày, lắc đầu nói:

- Chúng ta rất bận, thu thập xong chúng ta lập tức phải về tông môn ngay.

Bàn tử nghe thế quýnh lên vội quỳ xuống:

- Tiểu nhân xin tiên nhân chỉ dẫn cho Phong Linh Tông môn ở nơi nào, tiểu nhân cần tìm một vị cố nhân cũng là tiên sư tu hành ở đó.

Nghe đến Phong Linh tông, ba người còn lại đều quay lại, nữ tu sĩ sử dụng cung lên tiếng:

- Người ngươi tìm tên là gì?

- Bẩm tiên sư, tiểu nhân chỉ biết vị cố nhân họ Diệp, đây là lệnh bài tín vật của người.

Vội vàng lôi ra từ trong túi, Bàn tử nhanh chóng dâng lệnh bài lên, nữ tu vừa cầm lấy đã thốt lên:

- Các người mau xem, đây rõ ràng là lệnh bài của Diệp sư thúc, chưởng quản Đan Dược Các.

Cả đám người bu lại đều gật đầu xác nhận thân phận lệnh bài, sau đó đều quay lại nhìn Bàn tử với ánh mắt khác lạ. Đan Dược Các chính là nơi đặc thù nhất tông môn, vì chức vụ dược sư nơi này là cao quý vô cùng. Đối với người tu tiên, nếu có đan dược sẽ có thể đề thăng tu vi nhanh chóng, thậm chí những đan dược cực kỳ trân quý như trúc cơ đan có thể tăng cơ hội thành tựu trúc cơ nữa. Bình thường những loại đan dược đơn giản như hồi khí đan thôi mà giá không hề thấp tí nào. Nghĩ đến quan hệ giữa Bàn tử và Diệp sư thúc, mắt sáng cả bốn người đều sáng rực lên. Phía đối diện, Bàn tử thấy mọi người nhìn mình chằm chằm thì cảm giác chột dạ:

- Ta biết ta sinh ra cũng có chút anh tuấn, nhưng các vị đừng nhìn ta như vậy, ta dễ mắc cỡ lắm đó.

Gã nam tu sĩ to con dùng dây thừng pháp khí nghe thế thì cười phá lên:

- Haha, hảo huynh đệ, thật ra chúng ta chỉ muốn nhìn kỹ xem cố nhân Diệp sư thúc ra sao thôi. Ngươi đã hỏi đúng người rồi đó, chúng ta chính là đệ tử nội môn của Phong Linh tông. Ta tên Từ Bá, đây là Trương Bình, còn tiểu sư muội nhí nhảnh này là Liên Hương, giỏi về ám khí. Trong đám chúng ta không ai có gan đi chọc cô ta đâu, cuối cùng là xạ thủ Tuyết Linh tỷ, trưởng nhóm săn yêu thú của chúng ta.

Bàn tử ngây người chốc lát trước thái độ hòa nhã của cả bốn người nhưng hắn cũng nhanh chóng đoán ra mọi việc có lẽ do thân phận lệnh bài mà hắn đưa ra. Theo cách họ nói thì địa vị của vị Diệp tiên sư này không hề thấp nha, đời ta nở hoa rồi. Nghĩ đến việc được một tiên sư có địa vị cao nâng đỡ Bàn tử sung sướng đến phát ngất, hắn vội ôm quyền đáp lễ:

- Các vị sư huynh sư tỷ nói quá, đệ gặp được các vị ở đây thật là hữu duyên. Sau này còn cần các vị chiếu cố nhiều hơn a.

Chuyện trò khách sáo qua lại khá vui vẻ, cả đám muốn tiện thể đưa Bàn tử về Phong Linh môn luôn. Lúc này thì Bàn tử mới sực nhớ đến anh em Nguyên Hạo nên vội thưa chuyện với mọi người:

- Ta còn hai người huynh đệ, không biết có thể đem họ đi cùng không?

Từ Bá ngẫm nghĩ chốc lát rồi cười nói:

- Không thành vấn đề, dù sao pháp khí phi hành của Tuyết Linh tỷ cũng khá lớn. Cho dù chở mười người cũng không sao, chỉ cần sau này sư đệ quan tâm giúp đỡ sư huynh, sư tỷ muội nhiều hơn là được.

- Nhất định..nhất định rồi.

Bàn tử cảm ơn rối rít, hắn muốn mang hai anh em nhà kia theo để bọn chúng thấy được sự lợi hại của mình. Nghĩ đến hai tên đó sau này phải đi theo cung phụng bưng trà đấm bóp, hắn cười không khép miệng được. Tội nghiệp anh em Nguyên Hạo chưa hiểu chuyện gì thì đã bị túm quăng lên pháp khí hình chiếc lá to lớn rồi cùng bay lên trời cao.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.