[Hp Đồng Nhân] Truy Đuổi

Chương 16: Chương 16




Chương 17: Nghi thức phân viện.

Edit: Huyết Mạc Hoàng.

(HMH: Bợn Mạc đã trở lại a~~~, và vẫn ăn hại như xưa =))))

Mãi tới khi xe lửa đến trạm, Hermione đều đắm chìm trong sự hưng phấn và vui mừng khi đc thấy “Đại nhân vật” trong truyền thuyết, mà Harry thì ngồi bên cạnh thì cười trả lời từng vấn đề của cô, hoàn toàn không có một chút không kiên nhẫn.

Hoàn toàn ôn nhu không giống với một đứa nhỏ 11 tuổi.

Ban đầu Ron vốn cũng muốn chen vào mấy câu nhưng cũng đành phải hậm hực mà nghe Hermione nói.

Rất nhanh, khi tiếng còi hơi vang lên, Hermione mới đột nhiên nhận ra bản thân đã ở trong đây lâu lắm rồi, mà Ron còn chưa kịp thay quần áo.

“Vậy, mình tới ghế lô của Neville để lấy hành lý trước, gặp nhau ở Hogwart.” Hermione đứng lên, kéo Neville đi ra khỏi ghế lô.

“Mau thay quần áo đi.” Nhìn theo Hermione đi ra khỏi ghế lô, Harry nói với Ron.

“Được.” Ron đứng lên một bên thay quần áo một bên hỏi ra thắc mắc trong lòng “Bồ tèo, cậu thích Granger mới nãy sao?”

“Thích?” Harry sửng sốt, rồi cười lớn “Không, tất nhiên là không. Nhưng tin mình đi, Hermione là một cô gái tốt, chỉ là cô ấy không thích hợp với mình, mình thích người khác rồi.”

“Cậu có đối tượng để thích rồi?” Ron khụ khụ hai cái “Harry, chúng ta mới 11 tuổi.”

“Đương nhiên.” Harry cười nhìn tàn nhang trên mặt Ron “Nhưng, điều này không cản trở đến việc mình có đối tượng yêu mến.”

“Được rồi, được rồi.” Ron than thở hai tiếng “Bất quá George và Fred, a,bọn họ là hai người anh sinh đôi của mình, bọn họ nói Hogwart có rất nhiều cô gái tốt. Còn nữa nếu cậu thích một Muggle...thì cậu biết đấy, Muggle luôn có thành kiến với Phù Thủy.”

“Không, đó là một Phù Thủy.” Harry cố ý lược bớt chủ ngữ, cậu còn chưa muốn làm bạn mình kinh hách a~.

“Một Phù Thủy.” Ron hơi bất ngờ, trước đó mẹ cậu không phải nói là Harry mới tiếp xúc với giới Phù Thủy không lâu sao “Được rồi Harry, mình ủng hộ cậu.”

“Cám ơn.” Harry mỉm cười nhận sự ủng hộ của Ron, tiện thể nghĩ xấu một chút xem khi Ron biết mình thích vị giáo sư mà bọn họ ghét nhất lúc còn đi học thì sẽ có biểu tình gì, thế là tâm trạng của cậu bỗng chốc vui vẻ lên.

Rất nhanh, xe lửa ngừng lại, Harry chống nạng theo dòng người đi ra ngoài.

“Ai?” Phía sau truyền đến giọng nói đặc trưng của một thiếu niên trẻ “Cản đường bổn thiếu gia.”

Harry quay đầu, đập vào mắt đầu tiên là màu vàng kim nhạt, màu tóc cực kỳ quen thuộc. Đó là đặc điểm của nhà Malfoy.

“Draco.” Harry theo bản năng kêu lên, liền thấy đối phương nhíu mày.

“Mày là ai?” Malfoy đánh giá Harry từ trên xuống dưới, rồi thấy được cặp nạng của đối phương “Một tên tàn phế?”

Harry bỗng dừng lại, lúc này cậu mới ý thức được đối phương không phải là Draco mà cậu quen thuộc, mà là thiếu gia nhà Malfoy_gia đình có cả ngàn mối liên hệ với Tử Thần Thực Tử và Voldemort.

“Thật xin lỗi.” Harry cúi đầu, dùng tóc che khuất vết sẹo, nhanh chóng rời đi. Hiện giờ không thể để xảy ra xung đột, cậu tự nhủ với bản thân.

Mà Malfoy thì còn sững sờ đứng một bên, nhìn đối phương đi lướt qua mình.

Loại cảm giác bị người khác bỏ qua này thật là khó chịu.

Tên tàn phế không có lễ phép! Cậu oán hận mắng trong lòng.

Rồi mới quay lại nói với hai tên người hầu đang thừ người ra phía sau: “Bọn mày còn ngơ ngác cái gì? Đi!”

Vừa xuống khỏi xe lửa liền cảm nhận được một cỗ không khí ẩm ướt phả vào mặt, Hồ Đen rộng lớn đang ở trước mặt bọn họ. Mà phía bên kia của Hồ Đen là Hogwart được thắp đèn sáng trưng, ánh sáng màu da cam kia có thể làm cho người ta cảm thấy ấm áp.

Harry thấy thân ảnh của Hagrid trong đám đông ồn ào nhốn nháo, lần đầu tiên cậu cảm giác được rõ ràng là cậu đã về tới nhà.

Ngôi nhà duy nhất của cậu.

Hogwart, ta đã trở về.

Làm một người bạn có trách nhiệm, Ron rất coi trọng việc lên cùng một thuyền với Harry, mà đi cùng trên thuyền với bọn họ còn có Hufflepuff_Hannah Abbott và Slytherin_Blaise Zabini.

Bọn họ đều từng là chiến hữu của cậu.

Harry nhắm mắt lại cảm thụ cảm giác khi tiến vào vòng phòng ngự của Hogwart, đó là một loại cảm giác rất kỳ diệu. Vì đời trước cậu thường xuyên cần đến thư viện Hogwart, nên bức họa của Dumbledore mới nói cho cậu về vòng phòng ngự và vấn đề quyền hạn ở Hogwart.

Nhưng cũng chỉ có nhân tài được Hogwart tán thành mới có thể biết được bí mật của Hogwart, còn người ngoài không ai có thể hoàn toàn hiểu rõ về Hogwart.

Điều này từ xưa đã được bốn người sáng lập của Hogwart sáng tạo ra để bảo vệ nơi này.

Lúc tới Hogwart, trên người hầu hết các tân sinh đều phủ một lớp hơi nước. Nhưng đối với việc vừa trải qua một hành trình hơi mạo hiểm thì đó chẳng là vấn đề gì.

“Nghe nói có người thấy một con mực khổng lồ a~.” Đứng trên bậc thang trước cửa lớn, Ron nói khẽ bên tai Harry.

“Ân.” Harry lơ đãng đồng ý với Ron, tâm trí hoàn toàn không đặt ở đó.

Cậu đang suy nghĩ đến việc nghi thức phân viện.

Mặc dù ở trên xe lửa, cậu trả lời rất dứt khoát với Ron, nhưng khi một lần nữa đứng trước cửa Hogwart, cậu lại bắt đầu không chắc chắn.

Nón phân viện sẽ đưa cậu vào đó sao? Tuy cậu không có loại suy nghĩ như kiểu giáo sư McGonagal sẽ đội mũ lên đầu rồi sau đó đưa cậu về Nhà, nhưng điều này cũng không có nghĩa cậu chắc chắn 100% là mình sẽ vào Gryffindor.

Cậu thuộc về nhà Gryffindor, trong lòng cậu rất rõ, nhưng........

Cậu không biết được điều mình tin tưởng có còn chắc chắn hay không, bắt đầu từ ngày hôm đó...

Cậu không biết mình còn đủ tư cách về Nhà Gryffindor không, Nhà của cậu...gia đình duy nhất cậu thừa nhận.

Mang tâm trạng không chắc chắn như thế, Harry đi cùng nhóm tân sinh vào đại lễ đường của Hogwart.

Mà nón phân viện thì đang ở trên cái ghế cách đó không xa chờ cậu.

Tất cả đều bắt đầu lại một lần nữa.

Nón phân viện nhanh chóng kết thúc bài hát của nó, bắt đầu chính thức tiến hành phân viện, nhìn những thân ảnh quen thuộc từng bước một tiến vào học viện định mệnh của họ, trong lòng Harry lại bắt đầu bồn chồn.

Nếu không phải Gryffindor thì sao?

Nếu không phải Gryffindor.

Nếu không phải......

“Harry Potter.”

“Harry Potter!”

“A?” Harry ngẩng đầu, thấy giáo sư McGonagal đang gọi tên mình, có chút mơ mơ hồ hồ mà đi lên, bất quá cậu không ngồi xuống, chứ không thì nạng của cậu phải đặt ở đâu?

Cũng may giáo sư McGonagal cũng hiểu được nỗi khó xử của Harry, nên nón phân viện được đặt chính xác trên đầu cậu.

“Ta thấy gì nào, lại là một Potter?” giọng của Nón phân viện vang lên trong đầu.

“Xin chào, mũ tiên sinh.” Harry đáp lại.

“Ta thấy ngươi đang do dự, hài tử của ta.”

“Ngài nhìn ra?”

“Đúng vậy, đứa nhỏ, ta là Nón phân viện, chỉ cần ngươi là một con người thì suy nghĩ của ngươi không thể che giấu dưới ta.”

“Thực xin lỗi, tiên sinh, nhưng mà...... “

“Ta hiểu được, đứa nhỏ, ta hiểu được...con người khó tránh khỏi có lúc bị mê hoặc. Bọn họ có thể gặp phải những trở ngại khó mà vượt qua, có lẽ bọn họ sẽ bị kẹt lại giữa những khó khăn đó mà không tiến lên được. Thế nhưng đứa nhỏ...ngươi có thể phá vỡ chúng, ngươi có dũng khí, hơn nữa ngươi cũng đã làm một lần, không phải sao?”

“Nhưng...... “

“Ta biết, kết quả có lẽ sẽ không hoàn toàn như ý, nhưng ta tin tưởng, đứa nhỏ, ngươi có dũng khí để vượt qua tất cả, như vậy thì — Gryffindor!”

Nón phân viện hô lên với toàn bộ lễ đường, mà lúc này trán Harry đã đầy mồ hôi lạnh.

Cậu hẳn là may mắn.

Nhà Gryffindor của cậu, cuối cùng cũng không có vứt bỏ cậu!

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Còn có ai thảm hại hơn ta không?

Tạp văn, tạp tử, viết suốt một ngày được bao nhiêu chữ đó.

Không có hồi âm, cả một chương chỉ có một a!!!

Ta thề, các ngươi mà bá vương nữa thì ta liền đem bọn ngươi ăn luôn! Rồi sau đó đem thịt giấu đi không cho các ngươi ăn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.