Hồng Trần Viễn Tại Thiên Biên Ngoại

Chương 13: Chương 13




CHƯƠNG 13

Lúc này đêm đã khuya, Triệu Trường Thanh đi cũng lâu rồi, nếu như muốn trốn, căn bản là không có khả năng tìm được. Ai ngờ mới tìm 1 thoáng, đã nghe được có người nhẹ giọng hô hoán, đi theo tiếng nói, liền thấy Triệu Trường Thanh ngất xỉu tại ven đường, Tôn tam đang ôm lấy y nỗ lực muốn gọi tỉnh y.

Hai người trong lòng đều có một cổ lửa giận vô danh nổi lên, trăm miệng một lời hướng Tôn tam rống to: “Ngươi đang làm cái gì?”

Tôn tam lại càng hoảng sợ, nói: “Trang chủ, Giang công tử. . .”Vốn nhìn thấy trang chủ, đã khiến người ta ngạt thở, cư nhiên lại còn nhìn thấy Giang Hàn Yên cùng một chỗ với hắn, Tôn tam nhịn không được lần thứ hai thở dài, quả thực sự là một đôi bích nhân. Triệu tổng quản nếu muốn tranh cùng trang chủ, thực sự là lão miêu văn hàm ngư(1) mà.

Lạc Vân Phi cau mày nói: “Tôn tam, ngươi đêm hôm khuya khoắt ở chỗ này làm gì?”Thấy Triệu Trường Thanh không biết làm cách nào mà có thể chạy ra ngoài, tám chín phần là chuyện tốt do người trong trang làm, hiện tại nhìn thấy Tôn tam, tự nhiên cũng phi thường khó chịu, thế nhưng lại không thể trực tiếp phát hỏa, chỉ có thể dồn hết xuống bụng.

Tôn tam nói: “Tổng quản ngất xỉu. . .”Tôn tam liếc thấy hai người bọn họ, ngây người một lúc lâu, lúc này mới nghĩ đến Lạc Vân Phi còn đang nổi nóng, đã định chắc là không thể tha cho tổng quản, nên muốn vì tổng quản cầu tình vài câu, nhất thời cũng không biết làm sao nói ra. Lạc Vân Phi tức giận như vậy, nếu như nói sai cái gì, sau này sợ rằng đừng mơ đến việc đơn thân đi đâu ban đêm nữa.

Lạc Vân Phi mặt trầm xuông nói: “Tổng quản ngất xỉu, thì cùng ngươi có quan hệ gì? Còn không mau cút cho ta!”

Tôn tam vốn muốn nói với hắn việc lão tổng quản qua đời, thế nhưng bộ dạng Lạc Vân Phi thập phần đáng sợ, nếu như không nhanh ly khai, sợ rằng tính mệnh khó giữ được, vội vàng nói: “Vâng, vâng.”Vội vã sải bước leo lên ngựa, không dám nán lại mà chạy.

Triệu Trường Thanh đã biết tin Triệu Luân qua đời, nhiệm vụ của hắn cũng đã hoàn thành, Lạc Vân Phi chắc sẽ vì lão tổng quản, mà không làm khó dễ Triệu Trường Thanh.

Lạc Vân Phi chỉ lo đem người đáng ghét nhanh đuổi đi, đương nhiên sẽ không quản Triệu Trường Thanh vì sao ngất xỉu.

Lúc này Giang Hàn Yên đã sờ qua mạch đập của Triệu Trường Thanh.

Hai người kiểm tra một hồi, mới phát hiện Triệu Trường Thanh mất máu quá nhiều, kiên trì không được.

Lạc Vân Phi nói: “Nhìn hắn vẫn hảo hảo, không giống bộ dạng chảy quá nhiều máu.”

“Trường Thanh không phải một người sẽ kêu rên đau đớn. . .”

Lạc Vân Phi “A “một tiếng, yên lặng không nói, âm thầm đánh giá người đang hôn mê bất tỉnh. Ngũ quan thông thường, nhìn không ra có bất luận chỗ nào kinh người, bình thường nhìn thấy y, rất dễ dàng sẽ quên, lúc này chăm chú nhìn, mới phát hiện y có chút khí chất kiên nhẫn trầm tĩnh mà người bình thường hiếm thấy.

“Cho nên ta thích nghe tiếng hắn thở dốc không chịu nổi.”Giang Hàn Yên dào dạt đắc ý buông 1 câu.

Lạc Vân Phi nhướn mi: “Giang Hàn Yên, ngươi không cảm thấy bản thân rất vô sỉ sao?”

“Ngươi không phải cũng vậy sao? Lạc Vân Phi, ngươi còn không đem cái thứ gì đó của ngươi cởi ra, nếu không hắn sẽ chết, chúng ta còn ngoạn cái gì nữa?”

“Vậy ngươi sao không đem cái thứ gì đó của ngươi cởi ra?”

“Ta chính là không có chìa khóa, chỉ có thể đi tìm lão nhân kia.”

Lạc Vân Phi thấy vết máu loang lổ dưới hạ thể của Triệu Trường Thanh, cũng không biết là đã chảy bao nhiêu máu, không khỏi âm thầm kinh hãi. Hắn không nghĩ tới Triệu Trường Thanh cứ như vậy mà xuống núi, sơn đạo cũng không hề bằng phẳng, y lại miễn cưỡng chống đỡ đi xuống. Người này bề ngoài ôn hòa, nhưng nội tâm cư nhiên lại vô cùng quật cường.

Hai người yên lặng đem vật bằng ngọc kia từ trong cơ thể Triệu Trường Thanh lấy ra, một đạo huyết lưu từ dũng đạo chậm rãi chảy ra. Liền nghe Triệu Trường Thanh cúi đầu rên rỉ một tiếng, hai mắt vẫn nhắm nghiền, nhưng trên mặt lại cực kỳ thống khổ. Thanh âm kỳ thực thập phần trầm thấp, cũng không quá bất thường, nhưng bởi vì cực độ nhẫn nại, nghe vào cũng làm cho tâm dương khó nhịn.

Hai người không khỏi liếc nhau, thấy song phương sắc mặt biểu tình thập phần cổ quái, đều nhịn không được cười nhạo mà hừ một tiếng.

Triệu Trường Thanh hơi khẽ động, cư nhiên mở mắt.

Hai người trong lòng bỗng nhiên đều lo lắng.

Chỉ thấy Triệu Trường Thanh vẫn đang thập phần hoang mang, cử động nhẹ nhàng, cũng lộ ra vẻ mặt thống khổ, sau khi nhìn thấy hai người, thần sắc bỗng nhiên đều kiềm hãm lại, 1 chữ cũng không nói.

Lần thứ hai thấy Lạc Vân Phi cùng Giang Hàn Yên, y nhịn không được lại nghĩ đến, ma đầu sao lại có thể mang bộ dạng tiên tử, mà lại còn là một đôi. . . Ngực không còn ái mộ mà lại sinh ra ý e ngại.

Giống như pháo hoa đẹp đẽ rơi xuống. . . Triền miên kia, chỉ là dụ dỗ bản thân rơi xuống mê chướng mà thôi, hiện tại đã vì cái chết của phụ thân mà không còn thấy tăm hơi.

Nhớ tới bản thân không biết cái gì gọi là ái tình, ngực cư nhiên còn có chút bi ai, y nhịn không được nở nụ cười tự giễu, nhưng vẫn như cũ không nói gì.

Lạc Vân Phi thấy y bộ dạng thâm trầm, nhịn không được nhíu mày: “Triệu Trường Thanh , ngươi tự ý ra khỏi trang, đáng tội gì?”

Trên gương mặt tái nhợt của y hiện lên vẻ tươi cười: “Trang chủ, ngươi và Giang công tử là một đôi do trời đất tạo nên, thỉnh các ngươi sớm cùng một chỗ, không nên tiếp tục tìm người khác để trút giận.”

“Ngươi đây chính là bất mãn sao?”Giang Hàn Yên “Hừ “một tiếng. Hắn là trong chốn giang hồ vốn là 1 thiếu niên anh hùng, đã nhìn thấy biết bao hạng người nịnh nọt, nhưng chưa bao gặp qua có người lại không khách khí mà chỉ trích như thế? Lại còn đem hắn cùng tên Lạc Vân Phi ngu ngốc này buộc lại một chỗ, quả thực là ngay cả 1 chút liên quan cũng không có.

Lạc Vân Phi tâm trạng cũng rất rầu rĩ, âm thầm nghĩ bản thân để được cùng một chỗ với Giang Hàn Yên mà đối xử như thế với Triệu Trường Thanh là sai, nhưng rồi lại không chịu dừng tay, nhìn thoáng qua Giang Hàn Yên, chỉ thấy khóe mắt hắn, lộ vẻ khinh miệt đối với mình, nhất thời nộ khí dâng lên, liền sờ đến trường kiếm bên hông, bỗng nhiên nhớ tới trường kiếm sớm đã gãy.

“Tiểu nhân sao dám bất mãn?”Triệu Trường Thanh cười có chút mờ mịt. Bản thân giống như là đang ở trên sân khấu của 1 vở hài kịch, dạo qua một vòng mới giật mình phát giác, nguyên lai chỉ là phối hợp diễn mà thôi, nhưng lại chẳng thể nào tìm được lối ra, chỉ có thể đứng ở đó, nhìn danh kép mặc y phục màu đỏ đầu đội kim quan, phong thái tuyệt luân mà diễn xuất, người dưới đài thích xem hát cũng đã bởi vì y không thể hát nổi mà phản đối không ngừng.

“Trang chủ, nếu đã tìm được Giang công tử, xin hãy buông tha ta đi.”Triệu Trường Thanh nhẫn nhịn hạ thân đau nhức đứng lên, nhìn thẳng vào hai tuyệt sắc nam tử trước mặt, nguyên lai chính mình cùng bọn họ cũng cao ngang nhau, chỉ là trước đây đều cúi đầu nghe lệnh, còn phải cúi thấp hơn 1 chút.

Y nở nụ cười, bỗng nhiên nhìn mây trắng trên trời cao, lúc này trong lòng mọi sự đều đã bình lặng.

Y chậm rãi bước một bước, lại bị Lạc Vân Phi ngăn cản: “Ngươi cho là như vậy sẽ không còn chuyện gì nữa sao?”

Y bị 1 mạt cười âm lãnh trên dung nhan tuấn mỹ của Lạc Vân Phi làm cho cả kinh thoáng thất thần, lúc này Giang Hàn Yên cũng cười hì hì đón bắt đầu, đối Lạc Vân Phi mỉm cười: “Đình Vân công tử, Trường Thanh nói, với ngươi đã không còn quan hệ, ngươi nên đi đi.”

Lạc Vân Phi dáng tươi cười khẽ biến: “Hắn cũng chưa nói cùng ngươi có quan hệ gì.”

Giang Hàn Yên bị hắn một câu trả lại, nhãn châu – xoay động, nhất thời đôi mắt đẹp hàm lệ, ngưng mắt nhìn Triệu Trường Thanh : “Thanh, ngươi nói như vậy sao?”

Triệu Trường Thanh đạm mạc nhìn một chút, xoay người đi về phía trước.

Lạc Vân Phi chưa bao giờ gặp qua Triệu Trường Thanh thần thái bình thản như thế, trước đây thấy hắn, luôn luôn là một bộ dáng kính cẩn nghe theo, lúc này ngực cư nhiên nổi lên một loại cảm giác khác thường. Thấy y bước đi, không tự chủ được mà tiến lên chắn đường: “Triệu. . . Trường thanh, ngươi không để ý đến lão tổng quản nữa sao? Vì mặt mũi của lão tổng quản, nếu ngươi lưu lại, ta sẽ không tính toán với ngươi nữa.”

“Tiên phụ đã qua đời. Ta không còn tâm niệm gì nữa. Trang chủ, xin thứ cho Trường Thanh mạo muội xin từ giã.”Y thong thả quỳ xuống, rồi thi lễ.

Lạc Vân Phi gương mặt tuấn mỹ hơi bị méo mó. Triệu Luân từ trước đến nay đối với hắn rất tốt, trước đây lúc hắn còn nhỏ, cái gì ăn ngon hay ngoạn vui, đều sẽ cho hắn. Sau khi hắn làm trang chủ, Triệu Luân liền bắt đầu tất cung tất kính, làm cho bản thân cũng dần dần quên mất từ ái trước đây của hắn.

Hắn mơ hồ nhớ lại, kỳ thực lúc Triệu Trường Thanh còn nhỏ, chính là đã gặp qua hắn, chỉ là Triệu Trường Thanh khi đó dinh dưỡng không tốt bộ dạng khô vàng, nên bản thân thật sự là không có ấn tượng gì. Chỉ là nhớ mang máng, vô luận hắn muốn món đồ chơi nào, Triệu Luân luôn luôn sẽ cho hắn, mà tiểu hài tử bẩn bẩn kia bởi vì vậy mà bị tổn thương, cũng từ việc khóc nháo biến thành thuận theo. Sau đó, Triệu Trường Thanh bởi vì là hài tử của hạ nhân, ở trong sơn trang cũng không tiện đi lại nhiều, nên sau này cũng không có tái kiến. Lúc đó hắn có chút bực mình khó chịu, nhưng chỉ tự nói là vì thiếu người để khi dễ, nên luôn luôn không thoải mái.

Lạc Vân Phi nhìn Triệu Trường Thanh thong thả đứng lên, tóc mai có chút mất trật tự, nhưng có chút ngạo khí hiếm thấy, giống như đả kích của việc phụ thân qua đời đã đánh nát vẻ ngoài nhu nhược của y, lộ ra bộ dáng chân thực hiếm thấy của y.

Đang lúc Lạc Vân Phi thất thần, Giang Hàn Yên đã tiến lên ôm lấy thắt lưng Triệu Trường Thanh: “Thanh, không nên tuyệt tình như thế a!”

Triệu Trường Thanh nắm tay hắn đang ôm bên hông mình, nhưng làm sao cũng kéo không ra, y càng phát ra tuyệt vọng, dùng hết khí lực bình sinh, nhưng không thể nào thoát ra, không khỏi cao giọng hét lên: “Buông ra!”

“Không buông!”Giang Hàn Yên ánh mắt băng lãnh vẫn như trước mỹ lệ khiếp người, hầu như hai mắt nhìn chòng chọc vào y, như muốn bao hàm ý tứ cảnh cáo.

Y trong lòng nhất thời như bị rơi thẳng xuống đáy cốc, quay đầu không dám nhìn nữa, vẫn cố ra sức giãy dụa, nhưng bị Giang Hàn Yên dễ dàng bắt lấy hai tay kéo ra sau lưng.

Y lấy làm kinh hãi, biết rằng cái loại chuyện hết sức *** loạn biến thái này lại muốn tái diễn, lần này bất đồng chính là, trước mặt hai người, tùy thời đều sẽ có người đi qua sơn đạo. . .

Hai người kia không để ý thế tục, cho là chuyện gì cũng đều làm được, căn bản sẽ không quan tâm là có người thấy hay không. Triệu Trường Thanh lòng tràn đầy kinh hoàng khó có thể nói nên lời, càng liều mạng giãy dụa chống lại, nhưng nào so được với Giang Hàn Yên khí lực kinh người. Y cũng bất chấp, hung hăng một cước liền đá vào người Giang Hàn Yên.

Giang Hàn Yên bề ngoài giống như tiên tử xuất trần thoát tục, từ trước đến nay chưa có ai đối với hắn vô lễ như vậy. Lúc này Triệu Trường Thanh cư nhiên dám lớn mật như vậy, nên cũng động nộ hỏa, nhanh tay chế trụ mắt cá chân của y, nhẹ nhàng vặn 1 cái, liền đem mắt cá chân của y vặn gãy.

Triệu Trường Thanh đau nhức trên đùi truyền đến, cũng không hề hé răng, nhưng người vì đau nhức trên trán đã chảy ra mồ hôi lạnh, thân thể không thể đứng thẳng, hơi nhoáng lên, liền bị Giang Hàn Yên đánh ngã xuống đất, y giãy dụa muốn lập tức đứng dậy, nhưng phát hiện hai tay bị khống chế, căn bản không thể nào nhúc nhích. Lúc này Giang Hàn Yên một tay xấu xa sờ soạng trên đùi y, muốn hướng vào tận bên trong tìm kiếm.

Triệu Trường Thanh cả người một trận run rẫy, giãy dụa thân thể muốn tránh khỏi ma thủ, nhưng làm sao cũng tránh không khỏi. Giang Hàn Yên khóa ngồi trên người y, nhanh tay nắm cổ tay y, tay kia kéo quần của y xuống, chậm rãi âu yếm.

Khí lực lớn như vậy quả thực khiến kẻ khác khó có thể tưởng tượng, Triệu Trường Thanh bị Giang Hàn Yên gắt gao áp trên mặt đất, ngẩng đầu liền thấy Lạc Vân Phi đứng ở một bên, không nhúc nhích, chỉ là nhìn chăm chăm, trên mặt thần sắc cực kỳ quỷ dị. Hắn không khỏi vừa xấu hổ vừa hoảng sợ.

Nhất định sẽ bị Lạc Vân Phi nhìn thấy.

Lạc Vân Phi thích Giang Hàn Yên tới cực điểm, thấy tình trạng này, không biết sẽ dùng thủ đoạn tàn độc như thế nào để đối phó y đây.

Y không khỏi rùng mình. Mà vào lúc này, Giang Hàn Yên đã dùng một ngón tay thẳng tắp xỏ xuyên qua dũng huyệt của y. Nhờ có tiên huyết bên trong nên từ lâu đã chẳng còn đau đớn, nhưng vì ngoại vật kích thích, nên vẫn theo bản năng co rút lại.

“Hảo chặt!”Giang Hàn Yên vốn đã quên Lạc Vân Phi đang ở bên cạnh, thỏa thích phát ra một tiếng than thở.

Một tiếng này làm cho Lạc Vân Phi bỗng nhiên kinh hoảng tỉnh lại.

Trước mắt đã phát sinh một bức đông cung đồ vô cùng sống động, trên cây cỏ xanh mướt, hai người y phục mất trật tự, tuyệt sắc mỹ lệ nam tử thân thể bao trùm trên thân nam nhân, mập hợp, dây dưa, giãy dụa, *** mị tình sắc nói không nên lời, một màn sống động này ép vào trong lòng Lạc Vân Phi, giống như một tảng đá lớn, làm hắn hầu như hít thở không thông. Mà biểu tình cấm dục nhẫn nại nan kham của Triệu Trường Thanh lại làm hắn trong lòng như là có cái gì đó đang lặng lẽ thiêu đốt.

Lạc Vân Phi bất tri bất giác di động hai chân, đi tới trước mặt Triệu Trường Thanh, chậm rãi ngồi chồm hổm xuống.

Triệu Trường Thanh thấy Lạc Vân Phi đến gần hai người bọn họ, trên gương mặt tuấn mỹ vô trù không chút biểu tình, liền nghĩ đến thủ đoạn của Lạc Vân Phi, vẫn là không khỏi kinh hãi, chột dạ tránh đi ánh mắt hắn.

Lạc Vân Phi vươn tay, nhẹ nhàng chạm vào gương mặt đang cúi xuống của y, ngón tay giống như mê luyến mà xoa hắn gương mặt y, đôi môi, cứ như lần đầu tiên nhìn thấy người này vậy. Triệu Trường Thanh càng thêm mơ hồ, cũng đoán không ra động tác này của Lạc Vân Phi là có dụng ý gì. Chỉ có thể nhắm mắt lại, không hề suy nghĩ.

Dưới thân bỗng nhiên một trận đau nhức, nguyên lai Giang Hàn Yên công kích, động thân thẳng nhập. Y không khỏi kinh hô một tiếng, mồ hôi lạnh toát ra.

Giang Hàn Yên sau khi hoàn toàn tiến nhập cũng không có bắt đầu động, mà là lạnh lùng nhìn Lạc Vân Phi: “Không thấy được chúng ta đang làm cái gì sao? Không lẽ không đánh thì ngươi không đi sao.”

Lạc Vân Phi như là bị một màn này làm hoảng sợ chưa kịp lấy lại tinh thần, cũng không có tức giận, chỉ là đạm đạm cười, nói: “Giang công tử, ngươi đã quên rồi sao, chúng ta nói qua, ai cũng đừng nghĩ độc chiếm, mỗi người một nửa.”

Giang Hàn Yên không thể làm gì khác hơn là lặng yên.

Triệu Trường Thanh lại bị một câu nói này làm hoảng sợ thất thanh kinh hô: “Ngươi nói cái gì?”

Bản thân bị một người đùa bỡn cũng đã sắp chết, nếu như bị hai người. . . bị hai người. . . , sợ rằng y thực sự sẽ chết mất thôi.

Lạc Vân Phi ho khan một tiếng, nói: “Trường Thanh, chúng ta quyết định cùng nhau chia sẻ ngươi.”

Giang Hàn Yên liếc hắn: “Không phải đã nói là cùng nhau làm sao? Ngươi không làm thì đi xa một chút.”Đối với điểm này phản ứng của ba người có thể nói là bất đồng. Triệu Trường Thanh thủy chung đối với loại chuyện quỷ dị này vốn là nói không nên lời, Lạc Vân Phi ngôn từ phong lưu nho nhã, mà Giang Hàn Yên thì cay nghiệt ác độc, gọn gàng dứt khoát.

Triệu Trường Thanh hầu như ngất xỉu: “Các ngươi. . . các ngươi. . .”Y vô luận như thế nào cũng không tưởng tượng được, Lạc Vân Phi và Giang Hàn Yên cư nhiên lại đạt được hiệp nghị như vậy. Theo lý thuyết, Lạc Vân Phi nếu gặp Giang Hàn Yên, hẳn là ngay lập tức buông tha y, ai ngờ hiện tại không chỉ không buông tha, hai người lại còn quyết định cùng nhau chia sẻ. Rơi vào ma thủ của hai người này, cả đời y sợ rằng đừng mong đào thoát.

Triệu Trường Thanh cảm thấy bi ai tràn ngập. Nhưng tất cả chuyện này làm sao mà phát sinh, y cũng không rõ.

Nhất định là. . . có gì đó. . . sai lầm đã xảy ra.

Giữa lúc Giang Hàn Yên hầu như kịch liệt lay động, Triệu Trường Thanh mơ hồ mông lung suy nghĩa, hạ thể đau nhức do bị ma sát, khoái cảm ngay chính y cũng vô pháp khống chế, thong thả bắt đầu dâng lên.

Đang lúc mơ màng, cảm thấy cằm bị một cổ khí lực thật lớn mở ra, trong miệng bị nhét vào 1 thứ gì đó, nhiệt độ cơ thể như lửa nóng làm y bỗng nhiên mở to hai mắt, nhìn thấy dục vọng của Lạc Vân Phi đang nóng cháy đứng thẳng trước mắt, còn có phân nửa chưa thể … chưa thể đi vào.

Lạc Vân Phi dùng ánh mắt ôn nhu mà thâm tình dường như muốn cổ vũ nhìn y, vốn đang mê muội mà ưng thuận, nhưng lúc này y lại trở nên lãnh tĩnh dị thường, há mồm muốn nôn, nhưng khớp hàm đã bị gắt gao kiềm trụ, cho nên động tác nôn mửa cũng không thể làm được, mà trong miệng nước bọt lại không tự chủ được thuận theo khóe miệng tràn ra.

Động tác tuyệt tình mà cứng rắn làm y trong khoảng thời gian vô cùng ngắn thanh tỉnh lại, dưới bề ngoài ôn nhu đa tình của Lạc Vân Phi, chỉ ẩn dấu mục đích nhằm đạt được phát tiết *** của hắn mà thôi.

Y muốn cười to, nhưng không cách nào cười ra, chỉ cảm thấy côn thịt của Lạc Vân Phi và Giang Hàn Yên đang luật động, mà y giống như khí cụ để hai người bọn họ phát tiết mà thôi. Nửa người dưới của y từ lâu đã mất đi cảm giác, chỉ có tự thân dục vọng dâng lên đến mức tận cùng, nhưng không có người để ý tới.

Như vậy cũng tốt a.

Có thể sớm chết đi, dưới suối vàng hướng phụ thân không thể nhắm mắt mà thỉnh tội.

Y trong lòng nghĩ như vậy, nên cũng thập phần bình tĩnh, dần dần mất đi tri giác.

Lạc Vân Phi mặc dù cảm giác có chút không khỏe, nhưng bản thân lại đạt được khoái cảm bình thường khó có thể với tới, trong lòng chính là khoái hoạt nói không nên lời, ngưng mắt nhìn Triệu Trường Thanh, chỉ thấy y hai mắt nhắm nghiền, miệng bởi vì vô lực mà tạm thời không thể khép lại, mật dịch của mình còn từ trong miệng y thong thả chảy ra, trong lòng cư nhiên nổi lên vô hạn nhu tình, chậm rãi nâng nửa người trên của y dậy, để y tựa vào trong lòng mình, nhìn nước bọt trong miệng y cứ chậm rãi phun ra, nhịn không được dùng tay áo vì y mà lau khóe miệng.

Giang Hàn Yên lúc này đã đem dục vọng của bản thân rời khỏi người y, thấy Lạc Vân Phi có thần thái khác thường, không khỏi âm thầm kinh hãi. Hắn vốn thông minh nhanh nhạy, đương nhiên đã nhìn ra tình cảm của Lạc Vân Phi mà ngay đến chính hắn cũng không thừa nhận, với thủ đoạn của Lạc Vân Phi, nếu như đã minh bạch tâm tư của bản thân, thì dù muốn Triệu Trường Thanh khăng khăng một mực đương nhiên cũng không cần tốn nhiều sức. Nhưng hắn vốn là đến báo mối thù cướp người của Lạc Vân Phi, nên vô luận thế nào cũng không thể để đối phương thực hiện được.

Giang Hàn Yên nghĩ đến đây, lập tức cười rộ lên, lộ ra ngọc nhan khiến kẻ khác hít thở không thông.”Vân Phi, thấy ý tứ của ngươi, chắc sẽ không phải là coi trọng Triệu Trường Thanh này chứ?”

Lạc Vân Phi hừ 1 tiếng: “Làm sao có khả năng đó, hắn ngay cả 1 phần của ta cũng không bằng, mắt ta không có bị mù a.”

Giang Hàn Yên cười hai tiếng: “Ta cũng nghĩ vậy, Đình Vân công tử là hạng nhân vật gì, há có thể đánh đồng với hạ nhân, chẳng phải là đã bôi nhọ chính mình sao.”

Lạc Vân Phi ngẩn ra, lập tức mỉm cười nói: “Giang công tử cũng là anh hùng xuất thiếu niên trên giang hồ, sự tình như bây giờ, thì không ảnh hưởng toàn cục, nhưng nếu dây dưa hơn nữa sợ là sẽ tổn hại đến thanh danh.”

Giang Hàn Yên nói: “Đúng vậy.”

“Giang công tử cùng ta bất đồng, chính là thanh danh tại hạ từ lâu vốn đã không tốt, thêm một chút tiếng xấu, cũng sẽ không làm sao, chỉ là Giang công tử cùng ta ở chung một chỗ, sợ là đối với danh tiếng của ngươi sẽ bất hảo.”

Giang Hàn Yên bị Lạc Vân Phi phản bác lại 1 câu, không khỏi thầm mắng Lạc Vân Phi vô sỉ, nhưng vẫn lộ ra khuôn mặt tươi cười nói: “Chỉ sợ là chưa hẳn vậy, tại hạ cũng là nam tử, Lạc công tử cũng xinh đẹp như hoa, làm sao có thể khẳng định là cùng ngươi ở chung một chỗ, thì ta nhất định phải chịu tiếng xấu chứ?”

Lạc Vân Phi nhất thời cũng không có phản bác, nhưng không phải bởi vì bị Giang Hàn Yên hỏi vặn lại 1 câu đáp không được, mà là hắn bị một câu nói kia của mình làm cho kinh hoảng thất thần. Hắn ý tứ vừa rồi chính là muốn Giang Hàn Yên ly khai, nhưng là vì cái gì a?

Lẽ nào bản thân muốn Giang Hàn Yên ly khai, để hắn có thể hảo hảo cùng Triệu Trường Thanh ở chung sao?

Lạc Vân Phi lập tức bỏ đi cái suy nghĩ đáng sợ này. Hắn làm việc từ trước đến nay không quan tâm đến thế tục, cùng nam tử sống chung suốt đời cũng không có gì, chỉ là Triệu Trường Thanh này thực sự quá mức bình thường, ngoại trừ chuyện phòng the khá tốt ra, thì hoàn toàn không có gì đặc biệt, lẽ nào muốn hắn cả ngày đối mặt với gương mặt như thế này mà nói chuyện yêu đương sao? Cho dù là nói chuyện yêu đương, thì người này cũng không hề có tình thú, nên cũng không có cái gì để mà nói.

“Đã như vậy, thì Giang công tử, ngươi liền theo ta đi.”

“Vì cái gì là ta theo ngươi, mà không phải là ngươi theo ta?”

“. . . Chuyện này của hai người chúng ta chính là trăm triệu lần không thể cho người thứ tư biết được, bằng không một đời anh danh sẽ bị hủy hết. Ngươi ta tranh đoạt không dừng, bất quá chỉ là bởi vì tất cả mọi người ai cũng thích cùng người khác tranh đoạt thứ gì đó, vậy thì chúng ta nếu như không ai buông tay, cứ như vậy mà ngoạn là được rồi. Thẳng đến khi 1 bên buông tha, thì có lẽ đều đã đánh mất hứng thú. Chẳng biết Giang công tử nghĩ như thế nào?”

Giang Hàn Yên vỗ tay hoan nghênh nói: “Diệu kế.” Làm theo lời Lạc Vân Phi, nhưng hắn lại đang là suy nghĩ. Hắn tự nhận sở dĩ dây dưa không đi, chỉ là bởi vì Lạc Vân Phi muốn cùng mình tranh đoạt mà thôi, còn đối với Triệu Trường Thanh thật sự là không hề có chút ý nghĩ – yêu thương nào.

Hai người suy nghĩ trong chốc lát, tìm một chỗ không người ở là hay nhất, tỷ như chốn núi cao, hay là giữa đại dương, chỗ nào thâm sâu một chút, Lạc Vân Phi vốn quen phong lưu, lập tức nghĩ tới một chỗ, nhân tiện nói: “Chúng ta đến Vô Ưu cốc đi. Nơi đó bốn phía là núi cao vạn trượng, thường ít người lui tới, cũng không người biết đến. Trong cốc giống như tiên cảnh, thập phần an tĩnh nhu hòa. Hai người chúng ta mang theo lương thực vào, trong vòng mấy tháng, chi phí ăn mặc của ba người không cần phải lo. Ý Giang công tử như thế nào?”

Giang Hàn Yên nói: “Hay lắm. Chỉ là có một chuyện không thích hợp. Nếu một ngày kia ngươi và ta đều chán ghét hắn, vậy Triệu Trường Thanh nên xử trí như thế nào?”

Lạc Vân Phi trong ngực cả kinh: lẽ nào Giang Hàn Yên nổi lên sát khí? Không khỏi đối Giang Hàn Yên nhìn vài lần, nhưng lại thấy biểu tình đạm mạc của Giang Hàn Yên, nên cũng trầm ngâm, liền thầm nghĩ: chẳng lẽ là Giang Hàn Yên dự định làm bộ vô ý với Triệu Trường Thanh, làm cho hắn dần dần mất đi hứng thú tranh đoạt, để hảo hảo độc chiếm 1 mình? Hắn nghĩ như vậy, lập tức trong tâm dâng lên cảnh giác. Mỉm cười: “Nếu như chúng ta đều chán ghét hắn, vậy cứ đem Triệu Trường Thanh giết là xong.”

Giang Hàn Yên mắng to nói: “Lạc Vân Phi, ngươi đúng là ác độc, ngươi không muốn thì cứ buông tha, vì sao phải giết người?”

Lạc Vân Phi vừa nghe, liền biết Giang Hàn Yên đúng là có dự định độc chiếm, Giang Hàn Yên nhìn như còn trẻ người non dạ, nhưng kỳ thực tâm kế không hề kém hắn, nếu thực sự để Giang Hàn Yên làm được, thì đúng thật là không xong.

“Sao vậy, ngươi muốn cùng hắn ở chung sao? Ngươi đã đối với hắn như thế, hắn nhất định là hận ngươi thấu xương. Vây thì hắn làm sao chấp nhận ở chung 1 chỗ với ngươi?”Lạc Vân Phi đạm đạm cười, ngực bỗng nhiên có chút chua chát. Hắn không phải cũng đối với y rất tàn nhẫn đó sao? Chỉ là hắn chưa bao giờ đối với người khác ngoan độc như thế, nhưng đối với người này lại như vậy. . .

Ai bảo y trong lòng còn có người khác?

Ý niệm này thoáng hiện lên trong đầu làm cho Lạc Vân Phi nhất thời ngây dại.

“Hừ, ai cần ngươi quản.”Đối với nghi vấn của Lạc Vân Phi, Giang Hàn Yên lại có phiền não nói không nên lời. Cuối cùng cũng hạ quyết tâm, chỉ cần Triệu Trường Thanh là của mình, thì đâu cần quản y có hận hắn hay không chứ.

Cũng không biết đã qua bao nhiêu canh giờ. . .

Triệu Trường Thanh mơ mơ màng màng mở mắt, thấy bốn phía đều treo màn cao, mơ hồ giống như là có sương mù tràn ngập. Bản thân còn đang muốn xác định xem đây là đâu, thì hai mắt đã phải chống lại ánh mắt của hai nam tử tuấn mỹ trẻ tuổi.

Y lấy làm kinh hãi, lập tức muốn đứng lên, nhưng lại phát hiện bên trong hạ thể đau nhức đến mức chết lặng, bởi vì động tác kịch liệt của y, nên mới nhẹ nhàng run run mà đứng lên.

Tiếp theo y lập tức phát hiện ra một chuyện càng làm y khiếp sợ, toàn thân y cư nhiên trần như nhộng.

“Ngươi, các ngươi. . . muốn như thế nào?”Lúc này Triệu Trường Thanh dù muốn miễn cưỡng trấn định cũng làm không được.

Giang Hàn Yên dáng tươi cười mỹ lệ lại có 1 tia quỷ dị nhàn nhạt: “Ngươi nói đi?” Đây rõ ràng là đang đùa giỡn.

Triệu Trường Thanh không thể làm gì khác hơn là thay đổi câu hỏi: “Đây là nơi nào?”

“Vô Ưu cốc.”Lạc Vân Phi nhàn nhạt đem nơi chốn nói ra.

Quả nhiên hai nam tử này đem y trở thành độc chiếm ở chỗ này mà dưỡng, thẳng đến khi bọn họ chán mới thôi. Triệu Trường Thanh sắc mặt tái nhợt, đến nói cũng nói không nên lời, giãy dụa muốn đứng lên đi ra ngoài.

“Ngươi muốn đi đâu?”Giang Hàn Yên cười hì hì, cũng không ngăn trở, chỉ là lấy tay chạm vào lưng y.

Lạc Vân Phi cũng nhàn nhạt mỉm cười: “Giang Hàn Yên, lần này là đến phiên ta tới trước.”

Giang Hàn Yên thở dài: “Ngươi trước thì ngươi trước, nhưng đừng khiến cho máu chảy đầm đìa, nhìn thấy phát ngán.”

“Đó là đương nhiên.”

Hai người giống như là đang thảo luận cùng nhau ăn 1 món gì đó, vô cùng hời hợt.

Lúc tay Triệu Trường Thanh chạm tới cửa, bỗng nhiên ngừng lại. Nếu như đây là sơn cốc, như vậy dù y có đi ra cũng vô pháp chạy trốn, còn nếu như đây chỉ là 1 gian phòng bình thường, thì y cả người xích lõa, có đi ra ngoài cũng bị người khác cho rằng là biến thái mà loạn côn đánh chết.

Chuyện tuyệt vọng như thế này cuối cùng cũng đem y đánh tan nát, giống như mất hết khí lực, hư thoát mà chậm rãi trượt chân.

“Vi cái gì. . . vì cái gì phải ta?”Y đờ đẫn lặp lại, nhãn thần là một mảnh mờ mịt.

Lạc Vân Phi ôn nhu nói: “Như vậy không tốt sao? Lão tổng quản ta đã cho người hảo hảo an táng, ngươi không cần lo lắng, cứ chuyên tâm ở chỗ này là tốt rồi. Ta có thể cho ngươi vui sướng không gì sánh được, đối với ngươi cũng sẽ giống ôn nhu. . .”

Giống. . . Dù sao cũng là không phải. Y dù sao cũng không phải là người hắn vô cùng yêu thương.

Hai người họ đối với y giống như đối với sủng vật, có thể có mà cũng có thể không, rồi lại như là muốn dự trữ mà nuôi dưỡng bên người, không cho ly khai.

Muốn nam tử kiêu ngạo cao quý này chán ghét mình thì chỉ có một loại phương pháp, chính là thuận theo. Chỉ có thuận theo mới có thể làm cho y giống như là những hạt bụi trong không khí kia, nhìn qua là quên. Còn để làm cho thiếu niên mỹ lệ kia buông tha tâm tư đùa bỡn, cũng chỉ có cách làm cho hắn mất đi ý niệm mới mẻ trong đầu.

Tựa hồ chỉ có một đường khuất phục mà thôi.

Triệu Trường Thanh bi ai suy nghĩ. . . Sau khi thân thể cùng tâm lý đều bị tàn phá, cư nhiên còn phải chịu thêm dằn vặt. . . Chính là trên người y đến tột cùng là có cái gì, để cho bọn họ không biết mệt mà lại lần nữa đùa bỡn?

Y chậm rãi lắc đầu: “Thả ta đi, trang chủ, tang sự của tiên phụ, Trường Thanh vẫn chưa tẫn hiếu, nếu ngay cả hậu sự cũng không tham dự, tiên phụ dưới suối vàng biết được, tất sẽ trách tội Trường Thanh. . .”Huống hồ phụ thân vừa qua đời, liền làm loại chuyện cực kỳ *** loạn này, càng đại bất hiếu.

Mang theo cảm giác tội lỗi, Triệu Trường Thanh cả người xích lõa càng có một loại cảm giác thấy thẹn không chịu nổi.

Lạc Vân Phi hiển nhiên không hề phát giác, tùy ý phất phất tay, nói: “Cha ngươi đã hạ táng, hậu sự toàn bộ cũng đã xong xuôi, không cần ngươi quan tâm nữa.”

“Ngươi. . .”Quá kinh sợ, Triệu Trường Thanh lại có một loại mong muốn đánh cho Lạc Vân Phi 1 trận.

Nhưng Lạc Vân Phi đã trước 1 bước bắt được y, diện vô biểu tình mà nhìn y, tùy ý y giãy dụa chống cự, bỗng nhiên vươn ngón tay, chà sát ngân hoàn(2) ở một bên nhũ thủ của y.

Kịch liệt đau đớn làm cho y bỗng nhiên ngừng động tác, giống như mạch máu bị chế trụ, y không tự chủ được nắm lấy bàn tay tà nịnh đang xoay tròn của Lạc Vân Phi.

“Buông tay!”

“Không được. . . Ngươi nắm chặt như thế, ta làm sao buông?”Lạc Vân Phi thanh âm ôn nhu nhưng nghe vào lại cảm thấy vô cùng ngang ngược khiến cho người ta giận sôi gan.

Chú giải:

(1) lão miêu văn hàm ngư: cái này ta cũng chỉ hiểu đại khái thui, ý cũng giống như là nói em Thanh không biết tự lượng sức mình mà muốn giành em Yên với anh Phi đó a. nếu có ai hiểu được rõ hơn thỉnh chỉ giáo cho ta với nga.

(2) ngân hoàn: khuyên nhỏ bằng bạc, cái mà mấy chương đầu em Yên đeo cho em Thanh đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.