Honey! Cùng Nằm Mộng Nào

Chương 10: Chương 10




Sau khi cùng Dung An Bình sống chung, Lê Tu Triết mới biết cậu là người rất lãng mạn, dù là nụ hôn buổi sáng khi ra khỏi nhà và lúc về nhà, còn có giấy nhớ hình trái tim trên tủ lạnh, hay là không chút keo kiệt mà nói “em yêu anh”.

Hơn nữa lúc hai người kỷ niệm một năm bên nhau, Lê Tu Triết vốn định dẫn cậu ra ngoài ăn cơm, kết quả lại bị từ chối, suy trước tính sau đành mang theo nhẫn cầu hôn ở nhà xem xét tình huống. Đừng nói là bên nhau chưa bao lâu đã kết hôn, nếu không phải sợ đối phương bị dọa, Lê Tu Triết từ sớm đã muốn trói người lại đem đi đăng kí.

Từ công ty trở về, Lê Tu Triết vừa mở cửa ra, đã ngửi được mùi đồ ăn. Dung An Bình nghe được tiếng bước chân của anh, vội vã từ bếp chạy ra, ôm một cái thật nồng nhiệt, còn nhón chân lên hôn anh một cái. “Đang nấu cơm sao?” Lê Tu Triết tò mò hỏi, dù biết Dung An Bình đang học nấu ăn, nhưng anh không hề nghĩ đến hôm nay sẽ thấy một bàn thức ăn phong phú như vậy. Bình thường hai người cùng nấu chút đồ ăn đơn giản, thỉnh thoảng sẽ ra ngoài ăn, rất ít khi tự tay làm nhiều như vậy. Dung An Bình kiêu ngạo hất cằm lên, dương dương tự đắc trả lời: “Tất cả đều là em nấu đó!” Sau đó kéo người đến bàn ăn, nói: “Mau mau nếm thử xem có ngon không.”

Ngồi xuống cầm lấy đũa, Lê Tu Triết gắp một miếng thịt bò bỏ vào miệng, Dung An Bình ngồi bên cạnh ánh mắt tràn đầy mong đợi nhìn anh, khi nghe được một câu tán thưởng thì cong mắt cười: “Em còn sợ nấu không ngon, xem ra có vẻ không tệ há.” Nói xong liền tự múc một muỗng canh nếm thử, híp mắt, hương vị tươi mới trong miệng làm cho cậu vô cùng vừa ý.

“Em cực khổ rồi.” Lê Tu Triết đến gần hôn lên đôi môi còn đang dính mỡ của cậu, hai người trong miệng đều là mùi đồ ăn, nhìn nhau một hồi đều nở nụ cười. Sau đó nghiêm túc ăn cơm, Dung An Bình còn thắp một ngọn nến, người ta thường gọi là bữa tối dưới ánh nến. Một bữa cơm ăn đến tình ý triền miên, mất rất nhiều thời gian, nhưng cả hai người đều như ăn đường, nhất là Lê Tu Triết ăn thì muốn Dung An Bình đút anh, đối phương ngoài mặt ghét bỏ, nhưng lại vô cùng ngoan ngoãn gắp rau, múc canh, đút anh từng miếng từng miếng ăn no.

Bởi vì là ngày kỷ niệm, mới dung túng đối phương như vậy, song dù là ngày bình thường đi nữa, Dung An Bình cũng luôn làm theo ý muốn đối phương. E hèm, ngoại trừ yêu cầu muốn ra ngoài ăn lúc trước, nếu không phải lén học nấu cơm, cậu cũng chẳng cần phải nói dối là không thích ăn ở ngoài.

Ăn no liền cùng nhau rửa chén, sau đó Dung An Bình đi rửa mặt, còn có bánh ngọt chưa ăn, Lê Tu Triết ở bên ngoài chờ, âm thầm tính toán lúc nào nên lấy nhẫn ra.

Đột nhiên đèn trong phòng tắt ngúm, Dung An Bình mặc áo ngủ, trong tay cầm một ổ bánh ngọt cắm nến nhỏ đi tới: “Kỷ niệm một năm vui vẻ!” “ Không phải chỉ nên cắm một cây thôi sao?” Lê Tu Triết trêu chọc nói, giúp cậu đặt bánh ngọt lên bàn, ánh nến mang theo mấy phần ấm áp. Dung An Bình cong ngón tay gõ lên trán anh, trả lời: “Đương nhiên nến của sau này cũng phải cắm lên, chúng ta sẽ còn trải qua thật nhiều ngày kỷ niệm đó.” Ngừng lại một chút, cong cong khóe môi bổ sung: “Một cây làm sao mà đủ!”

Cẩn thận tỉ mỉ nhìn bánh ngọt nhỏ, có thể nhìn ra không phải mua ở ngoài, bởi vì lớp bơ trên mặt bánh không đều lắm, mấy chữ “Tròn một năm” cũng xiêu xiêu vẹo vẹo. Hơn nữa rõ ràng nhất là trên bề mặt bày đầy loại trái cây Lê Tu Triết thích ăn, nếu không phải Dung An Bình làm, sẽ không hợp khẩu vị của anh đến vậy.

“Lần sau không cần tự mình làm.” Lê Tu Triết để ý đến miếng băng cá nhân nơi đầu ngón tay cậu, có lẽ là không cẩn thận cắt trúng. Anh lập tức lạnh mặt, hít sâu mấy lần mới ngăn mình không phát giận, nắm tay Dung An Bình: “Có đau không?”

Dung An Bình lắc đầu, nhích lại gần anh, đè lấy bàn tay đang cầm tay mình, mười ngón tay hai người chặt chẽ đan vào nhau: “Em là muốn tự mình làm cho anh, đi mua thì sẽ không có ý nghĩa.” Không đợi Lê Tu Triết nói thêm gì nữa, cậu nhanh chóng nói sang chuyện khác: “Nến sắp cháy hết rồi, nhanh thổi tắt nào.”

Được rồi, cứ xoắn xuýt mãi sẽ chọc giận đối phương, Lê Tu Triết quay đầu, cùng Dung An Bình thổi tắt nến, căn phòng rơi vào bóng tối. Vốn đang định đứng dậy đi mở đèn, kết quả cổ tay bị nắm lấy, Lê Tu Triết nghi hoặc ngồi xuống lại, người bên cạnh liền lại gần hôn anh, miệng đẩy qua một quả anh đào dính chút bơ, ở trong miệng hai người vòng quanh, bị đầu lưỡi liên tục đẩy qua lại cũng không ai ăn vào.

Nhịn không được cắn vỡ lớp vỏ, chất lỏng chua ngọt tung tóe bắn ra, khoang miệng đầy vị anh đào, còn có chút bơ dính vào quả, sau khi tan ra cũng tản ra một mùi sữa nồng đậm. Chút nước bọt theo khóe miệng chảy ra, dọc theo cằm nhỏ giọt, chỉ là không ai quan tâm, cả hai người chỉ càng ôm nhau chặt hơn, trong nụ hôn kia không rõ rốt cuộc là thưởng thức trái cây, hay là thưởng thức đối phương đây.

Khóe miệng bị mút mấy lần, Lê Tu Triết cảm nhận được mình bị buông ra, ánh mắt quen với bóng tối cuối cùng cũng thấy rõ động tác của đối phương, dùng ngón tay đào lấy một miếng nhỏ trên bánh, liếm liếm rồi đưa vào miệng Lê Tu Triết. Mùi rượu nhàn nhạt, mơ hồ tràn ngập lúc môi răng giao hòa, có chút say rồi, có lẽ là do rượu, có lẽ là do người, dù sao thì, tâm trí hỗn loạn mất rồi.

Đợi đến khi hôn môi kết thúc, Lê Tu Triết nhìn cậu mở đèn lên, cảm thấy thời điểm hiện tại vô cùng thích hợp, lấy chiếc nhẫn trong túi ra, đối diện với ánh mắt ướt át của Dung An Bình, quỳ một gối: “Chúng ta kết hôn đi?” Anh không nói “gả cho anh đi”, vì dù ở trên giường có dụ dỗ đối phương gọi mình là “chồng”, thế nhưng lúc thật sự nghiêm túc, anh vẫn hi vọng cậu không có cảm giác bị cho rằng bản thân cậu ở thế yếu. Chỉ là, chuyện cầu hôn anh vẫn muốn làm trước cậu, cậu đã cho anh rất nhiều rồi, cũng đến lúc anh phải làm nhiều hơn rồi.

”Được!” Không chút chần chờ, Dung An Bình hai mắt ứa lệ, đưa tay ra để Lê Tu Triết đeo nhẫn cho cậu, sau đó lấy một chiếc nhẫn màu bạc khác đeo vào ngón tay Lê Tu Triết. Hai người đan tay vào nhau, hai chiếc nhẫn dưới ánh đèn lóe lên ánh sáng nhàn nhạt, triền miên không nói nên lời.

Không biết là lúc nào, ánh trăng bạc chiếu xuyên qua cửa sổ sát đất, Dung An Bình đắm mình trong tia sáng ngồi trên người Lê Tu Triết, chậm rãi cởi dây áo ngủ của bản thân. Mà Lê Tu Triết nằm trên sô pha, vô cùng hứng thú mà nhìn động tác của cậu, không hề ra tay giúp đỡ, mặc kệ hạ thân đã sưng đến mức không thể chịu nổi, trên mặt vẫn là vẻ hờ hững, chỉ có hầu kết hơi di động cho thấy anh đang kích động.

Thân thể trắng mịn không hề che lấp, trần trụi lộ ra trong không khí, bị ánh trăng phủ lên một tầng ánh bạc. Dung An Bình tiện tay đem áo ngủ ném xuống đất, bắt đầu cởi quần áo Lê Tu Triết, thật ra chỉ cởi nút áo sơ mi cùng với kéo dây khóa quần xuống, không có cởi toàn bộ. Cậu liếm liếm khóe miệng, lộ ra nụ cười giảo hoạt: “Em rất thích bộ dáng mặt người dạ thú này của anh.”

Trên cơ bản mình còn mặc chính trang đi làm, Lê Tu Triết không khỏi bật cười, nhìn hai người một không mảnh vải nào, một tây trang giày da, cảnh tượng ấy vậy mà cực kỳ mê người. “Vậy tiếp tục đi.” Anh đưa tay sờ ngực người phía trên, cảm nhận được thân thể kia khẽ run, thấp giọng nói.

Dung An Bình vốn cũng không phải người thẹn thùng, ở trong mộng có thể làm ra động tác chủ động mê hoặc, ở thực tế cũng đã từng trải qua đủ loại, hiện tại có thể nói so với lúc trước càng thêm phóng đãng. Cậu từ trên cao liếc mắt nhìn xuống Lê Tu Triết một cái, cúi người gặm hầu kết đối phương, mơ hồ không rõ mà nói: “Ngoan ngoãn đừng động.” Cho dù bản thân là người nằm dưới, cậu cũng muốn nắm quyền chủ động, làm thợ săn so với làm con mồi đương nhiên tốt hơn. Hơn nữa dù sao cũng là nam nhân, tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng cũng có dục vọng muốn Lê Tu Triết thuận theo nhịp độ của riêng mình.

Đè tay anh lại, từ cổ họng hướng dần lên trên, cướp lấy đôi môi ngọt ngào, Dung An Bình cạy mở khớp hàm Lê Tu Triết, không nói được là có nước chảy ra hay không, nhưng cậu vẫn đắc ý mà theo lực độ thăm dò đi vào, bắt được đầu lưỡi đối phương, dây dưa không ngừng. Từng chiếc răng đều chạm qua, bắt chước khiêu khích hàm trên, đầu lưỡi ẩm ướt tùy ý khuấy lộng, lúc Lê Tu Triết bắt đầu bị cám dỗ, Dung An Bình đột nhiên buông ra, chuyển đến ngực, lưu lại một cảm giác ẩm ướt. Lê Tu Triết kiềm chế ham muốn đè người xuống, lại ngửa đầu nặng nề hô hấp, tay Dung An Bình nhẹ vuốt ve thắt lưng anh, lúc nhẫn sượt qua da thịt có chút đau nhói.

Sóng tình cuồn cuộn, nhục hành của hai người đều cương chạm vào nhau, cứ như vũ khí đang kêu gào đánh bại kẻ địch, là yên lặng mà rũ xuống trước người, hoặc là xâm nhập vào nơi ấm nóng nào đó, thực ra đã sớm có quyết định. Dung An Bình cũng chẳng thấy mình đã thua, ở trên giường bị thao cũng không có xấu hổ, trái lại cực kỳ thoải mái. Mồ hôi đổ ra một chút, quần áo Lê Tu Triết trở nên vô cùng dính dấp, thật ra Dung An Bình trần trụi không hề ngại, thấy đối phương khó chịu mới bĩu môi, giúp Lê Tu Triết cởi sạch.

Rốt cuộc da thịt chạm nhau không bị ngăn cách, hai người đồng thời thở ra. Dung An Bình khi đang ngồi trên người Lê Tu Triết, cái mông đè nặng vật đang trướng lên, liền vặn vẹo eo cọ xát, khiến cả cây đang nhếch lên kia lơ đãng cọ qua cửa động hơi mở, khẽ đâm vào.

Lê Tu Triết bị kích thích đến siết chặt nắm đấm, mà người ngồi trên người như bắt được nhược điểm của anh, càng thêm ra sức di chuyển mông thịt sau trước, thậm chí đổi thành tư thế nửa quỳ, hai chân mở ra, khiến tính khí thật lớn bị kẹp giữa khe mông, ra ra vào vào tựa như khi giao hợp.

Nghe tiếng thở dốc của anh càng thêm khàn đục, Dung An Bình đắc ý lộ ra răng nanh nhỏ, đưa tay phá đổ bánh ngọt bên cạnh, đầy tay đều là bơ dính, bôi lung tung trên người mình, như đang tăng thêm vị ngọt cho chính mình vậy. Còn đào lấy một miếng mơ lớn, khẽ nâng phía sau lên, đút vào bên trong tiểu huyệt để bôi trơn.

Dù tay chân không thể cử động, Lê Tu Triết cũng không thể kiềm chế được khô nóng trong lòng, ra hiệu cho cậu nằm sấp xuống, sau đó đầu lưỡi linh hoạt thăm dò liếm qua từng nơi bị dính bơ, mơ hồ khen: “Ừm… Ngọt lắm … ” Giống như còn đói, anh không ngừng mút vào, đem người tự mình khuếch trương hậu huyệt liếm đến toàn thân tê dại. Đặc biệt lưu luyến trước ngực, trái cây đỏ tươi được bơ trắng tôn lên, kiều diễm ướt át dụ người đến ăn.

“Anh đào ăn ngon hơn, hay em ăn ngon hơn?” Cúi người đem đầu v* đút vào miệng đối phương, một tay ôm lấy cái đầu đang làm loạn, một tay ở sau người đào móc, Dung An Bình mê hoặc hỏi. Lê Tu Triết mút đầu v* cậu phát ra âm thanh, liếm mút đến muốn rách cả da, mới trong từng đợt rên rỉ bên tai mở miệng: “Đương nhiên là An Bình nhà ta ăn ngon.”

“An Bình nhà ta”, xưng hô như tuyên bố độc quyền này làm tâm Dung An Bình như mềm nhũn ra, cậu đứng lên, cầm lấy tính khí cương cứng mạnh mẽ, nhắm ngay hậu huyệt đã đủ thả lỏng của mình ngồi xuống, vừa thở dốc, vừa đứt quãng cất lời: “Vậy thì ăn nhiều hơn một chút đi.” Mãi đến tận khi đem vật kia hoàn toàn đi vào bên trong hành lang ấm nóng kia, âm thanh cậu đã có chút run rẩy, nhưng vẫn êm tai như trước: “Ăn sạch em luôn cũng được nữa.” Bụng dưới đầy tràn đến mức ngay cả hít thở cũng khó khăn, côn th*t cực nóng, kiên định đẩy ra tầng tầng thịt mềm, vào sâu đến mức không thể sâu hơn được nữa.

Để đáp lời, Lê Tu Triết hung mãnh xâm nhập, ôm lấy cậu liên tục cao thấp lên xuống, gần như muốn dùng lực độ xỏ xuyên đem Dung An Bình đóng trên thứ to lớn của mình, khoái cảm mãnh liệt đến nhíu mày. Đêm nay thật sự là đêm phóng túng nhất của họ, Lê Tu Triết không thể khống chế động tác của mình, một lần lại một lần ma sát tường thịt dịu ngoan mà thừa nhận tất cả kia, túi thịt căng tràn đánh lên mông thịt, e rằng đã đem chỗ kia đánh đến đỏ lên.

Thời gian dần dần trôi đi, Dung An Bình đã chịu không nổi, cậu đã bắn ra mấy lần, chỉ có thể cắn chiếc nhẫn phân tán lực chú ý, không bị mê đắm trong dục vọng đang hoành hành. Nhưng mà bên trong cơ thể sắp bị tinh dịch của đối phương lấp đầy, lại vẫn chưa thỏa mãn, tính khí không ngừng đâm xuyên mang theo vài sợi tơ trắng, mỗi một tấc đều bị nghiền phẳng, hung hăn thao đến điểm mẫn cảm. “Chậm lại chút, đừng, Tu Triết …” Nước mắt không thể ngừng lại, Dung An Bình khóc lóc cầu xin, thân thể không ngừng co giật, miệng huyệt hiện tại cũng vô cùng đau rát.

“Một lần cuối cùng thôi.” Lê Tu Triết đem người thay đổi tư thế, đặt trên sô pha nâng chân lên khoác trên khuỷu tay, bất chấp mà đỉnh vào, cả cây đâm vào, cả cây rút ra, sau lại thao vào, đẩy đối phương vào hỗn loạn bất kham, khiến anh có cảm giác vô cùng thành công. Cuối cùng, người trong ngực đã nói không ra lời, ngơ ngác mà ngẩng đầu nhìn chằm chằm trần nhà, sau đó lúc anh bắn mạnh ra mới chấn động, nhưng dưới thân cậu chỉ có một ít chất lỏng chảy ra.

Thừa lúc cao trào, vừa tiếp tục đỉnh lộng vừa bắn tinh, Lê Tu Triết cắn vành tai Dung An Bình, nhẹ giọng nói: “Kỷ niệm một năm vui vẻ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.