Hôn Nhân Mỏng Manh, Chồng Trước Quá Ngang Tàng.

Chương 93: Chương 93: Chương 80: Bị ám ảnh




Editor: Xám

Trên thực tế, Cố Thừa Diệu thật sự không muốn đến Y thị. Có điều đó là trước buổi sáng hôm nay.

Nhưng mà bây giờ anh đổi ý rồi.

Đến thành phố Y có gì không tốt?

Rời khỏi Bắc Đô, trời cao Hoàng đế ở xa*.

*trời cao Hoàng đế ở xa: quyền lực trung ương không quản lý được khu vực xa xôi.

Đến lúc đó, anh muốn ức hiếp Diêu Hữu Thiên thế nào, cũng sẽ không có người đến giúp cô ta.

Vừa nghĩ như thế, Cố Thừa Diệu không khỏi bắt đầu đắc ý ——

,

Ánh mắt lại nhìn về phía Diêu Hữu Thiên, mang theo một chút ý tứ mờ mịt.

Diêu Hữu Thiên bị ánh mắt có ý tứ sâu xa của anh nhìn đến mức trong lòng không khỏi sợ hãi.

Rốt cuộc Cố Thừa Diệu muốn làm gì?

Không hiểu sao, bây giờ cô phát hiện ra mình lại không đoán được tâm tư của Cố Thừa Diệu một chút nào.

Kiều Tâm Uyển mừng đến mức cười không khép miệng được. Trước đó chỉ sợ con trai không đồng ý, bây giờ đã đồng ý rồi, vậy còn có vấn đề gì nữa?

Không còn vấn đề nào nữa.

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Khoảng thời gian tiếp theo, hai người bình an vô sự.

Cố Thừa Diệu nghĩ rất đơn giản, bây giờ đang ở Bắc Đô, hơn phân nửa người nhà mình đã bị Diêu Hữu Thiên lôi kéo rồi.

Lòng đều hướng về cô ta, nếu như anh có chút động tĩnh gì, dám chắc người nhà sẽ không giúp anh, ngược lại giúp đỡ Diêu Hữu Thiên.

Cũng không ngẫm lại xem là ai mang họ Cố?

,

Diêu Hữu Thiên lại đang nghĩ, sắp về thành phố Y rồi, tâm trạng hơi phức tạp.

Trụ sở chính của tập đoàn Chính Phát ở thành phố Y, ba mẹ cũng đều là người gốc ở thành phố Y.

Lúc đầu cô nghĩ vừa tốt nghiệp xong sẽ quay về tập đoàn Chính Phát, chia sẻ một phần giúp ba mẹ.

Nhưng vì quen biết Triệu Nhân Uyên ở đại học, quen nhau yêu nhau, cuối cùng đã quyết định sắp kết hôn.

Vậy nên cũng không quay về thành phố Y như mong muốn của ba mẹ.

Diêu Đại Phát lại không nỡ để cô ở bên ngoài chịu khổ. Đòi để Diêu Hữu Quốc đến Bắc Đô lập ra một chi nhánh công ty, định từ từ làm. Cũng để Diêu Hữu Thiên thử tay một chút.

,

Diêu Hữu Thiên vừa mới tốt nghiệp đã vào công ty làm trợ lý của tổng giám đốc.

Nếu nói không có người đứng sau, ai cũng không tin. Có điều cô là người hòa nhã, làm việc lại cẩn thận.

Cho dù bên dưới có người không phục, cũng không dám nói gì, càng không nói người ta là đại tiểu thư chính thống.

Mà bây giờ, rốt cuộc cô đã sắp về thành phố Y rồi.

Bởi vì phải xử lý này nọ quá nhiều, Diêu Hữu Thiên không hề đến nhà của Cố Thừa Diệu nữa.

Hai người không gặp mặt nhau, đương nhiên là bình an vô sự.

,

Lúc này Cố Tĩnh Đình đã hết ngày ở cữ. Dự định đến nước Mỹ. Trước khi đi cả nhà họ Cố cùng nhau ăn bữa cơm.

Ngay từ lần đầu tiên Diêu Hữu Thiên đến thăm quan nhà họ Cố, đã thật sự biết được thế nào gọi là thế gia.

Nhà chung của nhà họ Cố ẩn mình thật sâu trong căn phố nhỏ. Tại Bắc Đô tấc đất tấc vàng này, lại có một căn nhà tứ hợp* to như vậy.

*Nhà tứ hợp: ngôi nhà thiết kế theo kiểu cổ của Trung Quốc, có bốn dãy nhà hợp lại thành hình chữ nhật (bên dưới có hình kèm theo).

Trong căn nhà to lớn bề thế này, sân vườn mang phong cách cổ xưa, hành lang lịch sự tao nhã.

Không nơi nào không lộ ra sự tinh xảo.

Sự tinh xảo thế này, phong thái thế này, tuyệt đối không phải trong túi có mấy đồng là có thể đắp lên.

,

Uông Tú Nga cực kỳ hài lòng với cô cháu dâu Diêu Hữu Thiên.

Sau khi ăn cơm xong, lại một mình gọi Cố Thừa Diệu và Diêu Hữu Thiên đến trước mặt nói chuyện.

“Thiên Thiên à. Đến thành phố Y rồi, cho dù bận việc, cũng phải thường xuyên gọi điện thoại cho bà già này. Rảnh rỗi thì đến thăm bà, dù sao bay về Bắc Đô chỉ mất hai giờ. Bà sẽ mời quản gia đến đón cháu .”

“Cháu biết rồi, bà nội.” Thái độ của Diêu Hữu Thiên vô cùng khiêm tốn, gật đầu: “Cháu sẽ thường xuyên liên lạc với bà.”

“Có điều, không về thăm bà thì cũng không cần gấp.” Uông Tú Nga kéo tay Diêu Hữu Thiên, ánh mắt có ngụ ý nhìn về phía bụng cô: “Sớm sinh cho bà một đứa chắt trai mập mạp. Cháu về, mang theo chắt trai của bà cùng về.”

,Ngay trước mặt cả nhà, Uông Tú Nga nói thẳng như thế, cho dù Diêu Hữu Thiên bình tĩnh hơn, trên mặt cũng hiện ra chút vẻ lúng túng.

Theo bản năng nhìn Cố Thừa Diệu một cái.

Hơn một năm nữa, bọn họ sẽ ly hôn. Ai muốn sinh con của anh ta?

Hiếm thấy, cuối cùng Cố Thừa Diệu cũng có một lần suy nghĩ giống Diêu Hữu Thiên.

Ai cần con của người phụ nữ kia chứ?

,

Cô ta có tâm cơ như vậy, tái sinh lại lần nữa, cũng là một người có tâm cơ.

Anh không cần.

Hai người đều im lặng, không ai đáp lại lời Uông Tú Nga, bà cũng không giận Diêu Hữu Thiên, chỉ trừng mắt nhìn Cố Thừa Diệu một cái: “Thừa Diệu, cháu có nghe thấy lời bà nói không? Bà lão này cũng không còn bao nhiêu ngày nữa, cháu ——”

“Bà nội, bà nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi .”

Diêu Hữu Thiên ngắt lời chỉ trích Cố Thừa Diệu của Uông Tú Nga, cô cũng không hi vọng Cố Thừa Diệu vì hiếu thuận mà lại muốn cô sinh em bé.

Nếu thật sự để Cố Thừa Diệu làm gì đó với cô nữa, cô nhất định phát điên mất.

“Được được được.” Uông Tú Nga cười rộ lên, nhìn Diêu Hữu Thiên càng thêm hài lòng: “Đến lúc đó, bà còn phải nhìn chắt trai của bà ra đời chứ.”

,

Diêu Hữu Thiên lại cuống lên, thật sự không gánh vác nổi, đành phải thản nhiên đáp lại một tiếng: “Nhất định sẽ thấy.”

Dù sao cũng chỉ là một năm, một năm sau Cố Thừa Diệu đã lấy người phụ nữ khác.

Rất nhanh sẽ có em bé thôi.

Vừa nghĩ như thế, lại cảm thấy rất bình thường.

,

Cố Thừa Diệu ngồi bên cạnh cô, dùng ánh mắt vô cùng khinh thường trừng cô một cái, nhất định sẽ có?

Da mặt cô ta đúng là dầy. Muốn sinh con cho anh sao?

Nằm mơ đi. Anh sẽ không cho cô ta cơ hội đó.

Trong lòng đã quyết định, phải cách xa người phụ nữ này một chút, càng xa càng tốt.

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

(Còn tiếp~)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.