Hôn Nhân Mỏng Manh, Chồng Trước Quá Ngang Tàng.

Chương 171: Chương 171: Chương 148: Phạt như thế nào




Editor: Xám

“Em là người lòng dạ hẹp hòi như vậy sao?”

Lúc cô nói, ngẩng đầu lên nhìn anh. Đôi mắt đẹp trong veo sáng ngời. Toàn bộ suy nghĩ không cần che giấu.

Bàn tay cô cầm tay mình cực ấm, lại mềm.

Nhẹ nhàng nắm tay cô, dường như cảm xúc mềm mại kia cũng đã nắm giữ trái tim anh rồi.

Hương thơm trên người cô mang theo hương hoa mai thoang thoảng vào ngày đông, lúc này ngập tràn chóp mũi anh.

Không hiểu sao mùi hương đó đã khiến lòng anh bình tĩnh lại.

Sự buồn bực trước đó đã hết sạch: “Anh chưa chuẩn bị quà.”

Vừa rồi khi đi vào phòng khách, anh có nhìn thấy trên bàn trà bày rất nhiều hộp nhỏ.

Ngay từ đầu đã cho rằng những người khác đến thăm Tuyên Tĩnh Ngôn, bây giờ ngẫm lại nhất định những chiếc hộp đó là quà sinh nhật bọn họ tặng cho Diêu Hữu Thiên.

“Đúng vậy.” Diêu Hữu Thiên giả vờ ai oán nhìn anh: “Sinh nhật em đấy. Sinh nhật đầu tiên sau khi kết hôn. Anh lại quên mất à? Anh nói xem, phải làm thế nào đây?”

Trên mặt mang theo chút oán trách, có điều trong mắt lại là nét cười rất nhạt.

Ngược lại Cố Thừa Diệu cầm tay cô, mở miệng không hề nghĩ ngợi: “Đương nhiên là tùy em xử lý rồi.”

“Vậy em sẽ phạt anh——” Cố ý kéo dài âm cuối, trong lòng Diêu Hữu Thiên có ý trêu đùa anh, nhìn trên mặt Cố Thừa Diệu thậm chí có chút căng thẳng hiện lên, cô đột nhiên mỉm cười: “Vậy thì phạt anh sau này sinh nhật hàng năm đều ở bên cạnh em.”

“...” Cố Thừa Diệu ngẩn người, hoàn toàn không ngờ Diêu Hữu Thiên sẽ đề xuất “hình phạt” như thế.

“Hình phạt” này có nghĩa là đời này của anh đã dính lấy cô.

Sinh nhật năm nào cũng ở cùng nhau.

Đây là một điều kiện nhìn như rất đơn giản, thật ra rất khó làm được.

Bởi vì nó đại diện cho một lời hứa, hứa hẹn về sau đời này của Cố Thừa Diệu và Diêu Hữu Thiên sẽ không xa cách, sẽ vĩnh viễn bên nhau.

“Anh không đồng ý sao?”

“Anh đồng ý.” Cố Thừa Diệu gật đầu, lúc đáp ứng điều kiện đó chẳng cảm thấy không tình nguyện chút nào: “Sau này sinh nhật hằng năm của em, anh đều sẽ ở cùng em.”

“Cảm ơn.” Diêu Hữu Thiên cười, Cố Thừa Diệu là một người coi trọng lời hứa. Nếu như anh đã nói thì nhất định sẽ làm được: “Vậy thì bắt đầu từ hôm nay đi.”

“Được.” Cố Thừa Diệu gật đầu, nhìn đôi mắt có ý cười dịu dàng rất nhạt của Diêu Hữu Thiên, anh đột nhiên có chút không kiềm chế được.

Cúi đầu, không chút nghĩ ngợi hôn lên môi cô.

Con rắn nhỏ linh hoạt quấn quýt trong khoang miệng cô, chỉ mới có mấy ngày không hôn cô, anh lại cảm thấy giống như đã qua mấy năm rồi.

Yết hầu của anh không ngừng chuyển động, hô hấp bắt đầu trở nên dồn dập, nếu như có thể, thậm chí anh còn muốn nuốt cô gái ở trước mặt xuống bụng.

Cô thật sự vô cùng ngọt ngào.

Mùi hương chỉ thuộc về cô quấn quýt quanh người, khoảnh khắc này, không có Bạch Yên Nhiên, không có áy náy, không có đau lòng.

Cái có chỉ là khát vọng sâu nặng với cô gái trước mặt. Nó phát ra từ nội tâm, muốn ở bên cạnh cô, thuận theo bản năng của trái tim mình.

“Ưm ——” Tất nhiêu Diêu Hữu Thiên sẽ không phản kháng, hai tay vòng lên eo anh, đón lấy nụ hôn của anh.

Bên ngoài mưa gió mãnh liệt, nhưng bên trong lại hoàn toàn ấm áp.

Nhiệt độ liên tục tăng cao, dường như đã sắp không khống chế được.

Một giọng nói đột nhiên vang lên: “Sorry. Mẹ nói em còn không xuống lầu thì thức ăn sẽ nguội mất.”

Diêu Hữu Thế nhỏ nhất, nhưng lúc này lại không quay đầu xấu hổ chút nào, nhìn chằm chằm em gái em rể đang ôm nhau trong phòng: “Mặc dù anh biết các em tình cảm tốt, có điều có phải trước hết ăn cơm rồi nói tiếp không?”

Mặt Diêu Hữu Thiên hồng lên trong nháy mắt, nhanh chóng đẩy Cố Thừa Diệu ra, cũng không nhìn anh nữa.

Thật sự là quá mất mặt, lại để anh trai nhìn thấy rồi.

“Anh thay quần áo nhanh lên rồi xuống ăn cơm.”

Bỏ lại câu này, cô theo sau Diêu Hữu Thế đi xuống lầu.

Diêu Hữu Thế liếc nhìn Cố Thừa Diệu bị em gái bỏ lại một cái, nhanh chóng bắt kịp bước chân của em gái: “Dáng người của em rể không tệ ha. Xem ra không cần lo lắng cho hạnh phúc của em gái rồi.”

“Diêu Hữu Thế.” Diêu Hữu Thiên cực kỳ xấu hổ, gọi ra miệng tên của anh tư: “Anh còn nói nữa.”

“Ồ? Lẽ nào em gái không hạnh phúc sao?” Diêu Hữu Thế khoác lên vai em gái: “Nếu vậy thì anh phải giúp em dạy dỗ em rể cẩn thận một chút rồi.”

“Anh im đi.”

Mặc dù giọng nói trong hành lang không lớn, nhưng truyền đến tai Cố Thừa Diệu rất rõ ràng.

Cố Thừa Diệu cầm quần áo đang định mặc vào, khóe môi không nhịn được nhếch lên.

Nhớ tới Cố Tĩnh Đình ở nước Mỹ xa xôi, người có anh chị em thật sự rất hạnh phúc.

... ... ...

Đây là một buổi tối vô cùng vui vẻ.

Mặc dù bên ngoài mưa sa gió giật, nhiệt độ lại lạnh, song nhiệt độ trong phòng lại duy trì không đổi.

Đã lâu lắm nhà họ Diêu không náo nhiệt như vậy rồi.

Ăn bữa tối xong, mấy anh em nhà họ Diêu và Cố Thừa Diệu bày bàn cờ rồi tụm năm tụm ba đánh cờ, Diêu Hữu Thiên lại bị nhóm Lý Khả Nghi lôi kéo chơi mạt chược.

Tuyên Tĩnh Ngôn lại đảm nhiệm phong thái của nữ chủ nhân, chuẩn bị điểm tâm cho mấy tiểu bối.

Con người đáng thương chưa bao giờ đánh bài, càng không đánh bạc, mới mấy hiệp đã bị đánh cho tan tác tơi bời.

Càng không phải nhắc đến sự liên thủ của nhóm Lý Khả Nghi, đánh cho Diêu Hữu Thiên hoàn toàn không có sức chống trả.

Mới vài hiệp đã thua vô cùng thê thảm rồi.

Tiếng kêu rên kia khiến Cố Thừa Diệu vốn đang đánh cờ với mấy anh em nhà họ Diêu không nhịn được nhìn qua.

“Mình đã nói mình không biết đánh mà.” Diêu Hữu Thiên nhìn phỉnh poker trên tay mình đã thua sạch: “Các cậu nhất định muốn mình đánh.”

Truyện được edit và đăng tại diễn đàn Lê Quý Đôn.

“Chính vì biết cậu không biết, mới muốn đánh với cậu đấy.” Doanh Diễm Kiều cười rực rỡ như hoa muà xuân: “Tiếp tục tiếp tục.”

“Bọn mình đến từ xa như vậy, thắng cậu chút cũng không quá phận.” Lý Khả Nghi nhìn Cố Thừa Diệu đứng ở sau Diêu Hữu Thiên: “Huống hồ nhà cậu còn có một quý ngài nữa mà.”

Ngụ ý chính là Diêu Hữu Thiên thua còn có Cố Thừa Diệu thanh toán.

“Không công bằng.” Diêu Hữu Thiên oán hận liếc qua mấy người “chị em tốt”: “Ba người các cậu đánh một mình mình, lẽ nào các cậu không xấu hổ sao?”

“Không đâu ——” Mạc Dư Tiệp đặt mấy quân mạt chược trước mặt mình xuống xong, xoa tay: “Cho nên chị cứ cam chịu số phận đi.”

“Anh đến đây.” Cố Thừa Diệu vỗ vỗ bả vai Diêu Hữu Thiên: “Em đứng dậy, anh đánh thay em.”

“Được đó.” Diêu Hữu Thiên nhìn Cố Thừa Diệu với vẻ mặt mong chờ: “Kỹ thuật đánh bài của anh tốt chứ?”

“Anh không biết chơi mạt chược.” Lời của Cố Thừa Diệu khiến Diêu Hữu Thiên đần mặt trong phút chốc: “Có điều em có thể nói cho anh quy tắc. Anh học rồi sẽ biết.”

“Không phải chứ?” Diêu Hữu Thiên dùng tay xoa trán: “Hay là để em đi.”

“Em không tin anh sao?” Cố Thừa Diệu nghiêng mặt nhìn cô, cô cam chịu số phận gật gật đầu: “Thôi, dù sao tay nghề em vừa kém, cầm bài càng tệ hơn.”

Bây giờ cô đã tin đời này mình không có vận đánh bài rồi, vận may kém thế này thật sự không thấy nhiều đâu.

“Chậc chậc, tam nương giáo tử* sao. Anh Cố, anh thật sự muốn chơi thay Thiên Thiên sao?” Lý Khả Nghi đổ con xúc xắc trước mặt: “Nhưng ván này là tôi cầm cái*.”

*tam nương giáo tử: ý chỉ người mẹ dạy con nghiêm khắc, sau này con sẽ thành tài.

*cầm cái: làm chủ canh bạc.

“Ai cầm cái cũng thế thôi.” Cố thừa Diệu liếc nhìn Diêu Hữu Thiên một cái: “Rốt cuộc em có muốn nói cho anh biết chơi thế nào không?”

“A.” Diêu Hữu Thiên sợ Cố Thừa Diệu vào sân còn thua thảm hơn mình, có điều bây giờ chỉ có thể coi ngựa chết như ngựa sống mà chữa thôi. Nói đơn giản quy tắc một chút, cô gần như cam chịu số phận nhìn ba người kia: “Anh cứ cố gắng hết sức là được rồi.”

Dù sao đám Khả Nghi là bạn của cô, thua bọn họ cũng không mất mặt.

“Anh hiểu rồi.” Cố Thừa Diệu xếp bài trước mặt mình xong, cuối cùng nhìn Lý Khả Nghi một cái: “Có thể bắt đầu rồi.”

Lý Khả Nghi nhìn Doanh Diễm Kiều và Mạc Dư Tiệp một cái.

Cố Thừa Diệu không biết đánh bài, còn dám đến cửa tìm chết? Trước đây bọn họ chơi rất giỏi đấy.

Trong lòng cho rằng mình đã thắng chắc, cho nên biểu cảm trên mặt lập tức thả lỏng và bắt đầu đắc ý.

Có điều biểu cảm đó đã sụp đổ sau khi đánh xong bốn vòng mạt chược. Nhìn Cố Thừa Diệu lại Cùng Một Màu với Tự Mò lần nữa, con ngươi Lý Khả Nghi đã sắp rớt ra ngoài: “Sao có thể chứ?”

“Một lượt Cùng Một Màu, một lượt Tự Mò. Cộng thêm còn có một Ám Giang. Tổng cộng là ba lượt.” Cố Thừa Diệu quay sang nhìn Diêu Hữu Thiên một cái: “Là tính như thế này sao?”

*Cùng Một Màu: thuật ngữ trong mạt chược, chỉ bài ù (thắng) tạo thành từ những quân bài cùng hoa văn và màu sắp xếp liền nhau.

*Tự Mò: thuật ngữ trong mạt chược, chỉ người thắng tự mò về được một quân bài, mà không phải người chơi khác đánh ra.

*Ám Giang: thuật ngữ trong mạt chược, chỉ việc trong quá trình đánh mạt chược mò được 4 quân bài giống nhau.

(Thực ra quy tắc mạt chược mình không hiểu lắm nên dịch tạm vậy thôi, mọi người thông cảm ;;_;;)

“Không sai không sai.” Mặc dù Diêu Hữu Thiên không biết tính toán, có điều bây giờ mắt đã sáng lên: “Thừa Diệu, anh lợi hại quá.”

Những gì vừa rồi thua đều đã thắng lại, hơn nữa còn thắng thêm nhiều.

“Gạt người sao?” Doanh Diễm Kiều trừng mắt nhìn mạt chược trước mặt Cố Thừa Diệu, gần như sắp bốc ra lửa: “Chẳng phải anh nói anh không biết chơi sao?”

Vừa rồi còn bảo Thiên Thiên dạy anh ta quy tắc nữa.

“Tôi không biết mà.” Vẻ mặt Cố Thừa Diệu vô tội: “Chẳng qua vận may tốt thôi.”

“Đánh tiếp.” Mạc Dư Tiệp cũng không tin: “Em cũng không tin hôm nay vận may của anh sẽ mãi tốt như vậy.”

Bài vẫn đang đánh, khi đánh đến vòng thứ chín, Lý Khả Nghi đã không chịu nổi đầu tiên: “Không đánh nữa không đánh nữa, còn đánh nữa tiền lương cả năm nay sẽ thuộc về anh mất.”

“Một năm? Còn đánh thế này nữa tiền lương ba năm của mình cũng thuộc về anh ấy luôn.” Mạc Dư Tiệp cũng thu tay về: “Không chơi nữa. Chơi không vui chút nào.”

“Vận may có thể tốt như thế sao?” Dù thế nào Doanh Diễm Kiều cũng không tin: “Không phải anh gian lận chứ?”

“Đừng có thua mà không nhận nha.” Diêu Hữu Thiên vẫn luôn im lặng, lúc này không nhịn nổi nữa đứng dậy nói thay cho Cố Thừa Diệu: “Mình vẫn luôn ngồi bên cạnh anh ấy, anh ấy chỉ là vận may tốt thôi.”

“Thiên Thiên.” Ba giọng nói đồng thời vang lên, sau đó mấy bà chị đồng thời đưa tay về phía Diêu Hữu Thiên: “Cậu quá đáng lắm đó, giúp chồng cậu đối phó tụi mình.”

“Mình không có.”

“Chính thế. Bọn mình đang thương tiếc tiền lương mà. Các cậu lại độc ác như vậy. Mình còn chưa gửi tiền thuê nhà tháng sau đây này.”

“Đúng vậy đúng vậy. Quả thật là quá đáng lắm.”

Sáu bàn tay của ba cô gái không ngừng gãi ngứa Diêu Hữu Thiên, cô không chịu nổi trốn sang bên cạnh.

Cố Thừa Diệu đưa bàn tay to ra, kéo cô ra sau lưng mình: “Muốn cược thì phải chịu thua. Người thắng là tôi, không liên quan đến cô ấy.”

Dáng vẻ bao che khuyết điểm của anh đã tuyên bố muốn đối phó thì đối phó với anh.

Nhưng ai dám chứ?

Khí thế của đám Lý Khả Nghi lập tức yếu đi: “Chậc chậc, người đã gả đi là khác rồi. Có người chống lưng ha.”

“Đúng vậy đúng vậy. Ức hiếp mấy người chị dâu yếu đuối thế này, anh Cố, anh không xấu hổ sao?” Doanh Diễm Kiều thua nhiều nhất, giọng điệu cũng tệ nhất.

“Không sai. Anh rể, thiệt thòi cho bọn em còn quay về từ nghìn dặm xa xôi chúc mừng sinh nhật chị họ, không ngờ lại đến cho anh làm thịt?” Mạc Dư Tiệp cũng thua rất thảm. Vẻ mặt không phục.

“Đây là hai việc khác nhau.” Diêu Hữu Thiên không quên tưới dầu lên đống lửa, vừa nãy cô thật sự bị mấy người đó gãi cho một trận: “Nhưng vừa rồi đề nghị muốn chơi mạt chược là mấy người các cậu, mình nói mình không đánh bảo Tư Nhiễm đến, các cậu nhất định phải ép mình đánh. Bây giờ thua rồi lại không muốn chịu nợ sao?”

Đương nhiên, cô sợ bọn họ còn ra tay, cả người trốn ở phía sau Cố Thừa Diệu, có người cao to thế này che chắn, bọn họ không đụng được đến mình chút nào.

“Quá đáng quá.”

“Không nhìn nổi nữa.”

“Tuyệt giao, nhất định phải tuyệt giao.”

“Vĩnh viễn tuyệt giao.”

Ba cô gái diễn kịch rất thật, Từ Tư Nhiễm và Tuyên Tĩnh Ngôn vẫn luôn chỉ nhìn không nói gì bị cảnh tượng trước mặt chọc cười đến mức lưng không thẳng nổi.

Cuối cùng Cố Thừa Diệu xoa tay, có lòng tốt mở miệng: “Tiền đặt cược vừa rồi không tính có được không?”

Mấy người đẹp vẫn chưa chịu buông tha, Cố Thừa Diệu xoa tay: “Vậy thế này. Thẻ Diamond số lượng hạn chế của bách hóa Kiều Thị, cộng thêm thẻ hội viên Super Vip của Thế Giới Hoa Lệ, mỗi người một phần. Quay về tôi bảo Thiên Thiên đưa cho các cô. Có được không?”

“Oa. Thật hay giả?”

Ánh mắt Lý Khả Nghi thoáng cái đã sáng lên: “Anh nói đùa sao?”

Một tấm thẻ Diamond của bách hóa Kiều Thị trị giá trên vạn tệ, ôi chao.

“Quân tử nhất ngôn cửu đỉnh, tuyệt đối không nuốt lời.” Cố Thừa Diệu kéo tay Diêu Hữu Thiên: “Lần sau về Bắc Đô bảo Thiên Thiên đưa cho các cô.”

“Vậy còn không tệ lắm.”

“Mỗi người một phần, nói rồi không được chối.”

Lý Khả Nghi hài lòng, ánh mắt nhìn Cố Thừa Diệu lại có thêm vài phần tán thưởng, còn có một chút yên tâm.

Hôn nhân trước đây của Cố Thừa Diệu và Diêu Hữu Thiên xảy ra chuyện gì, thật ra bọn họ đều hiểu rõ hơn hết.

Lần trước Diêu Hữu Thiên về Bắc Đô, mặc dù nói cô đã yêu Cố Thừa Diệu. Nhưng thật ra tình yêu đơn phương là đau khổ nhất.

Các cô đều hi vọng Thiên Thiên hạnh phúc, cho nên lần này mới đột kích như vậy.

Chính là muốn nhìn xem Cố Thừa Diệu đối xử với Diêu Hữu Thiên như thế nào, hôm nay đã kiểm tra một chút, mặc dù không đến mức 100%, có điều cảm thấy đã hơn 80% rồi.

Không sai không sai.

Nhất là còn có thể nhân tiện chăm sóc tốt ba mẹ vợ, nhìn từ điểm đó, người đàn ông này lại càng hiếm có.

Nhưng bọn họ không biết, với cá tính của Cố Thừa Diệu. Đừng nói anh đã dự định tiếp tục sống tốt với Diêu Hữu Thiên, cho dù không, ở trước mặt trưởng bối ba mẹ, cũng sẽ nể mặt Thiên Thiên.

Đối với người già, trái tim Cố Thừa Diệu cực kỳ dịu dàng.

Biết Tuyên Tĩnh Ngôn ngã bệnh, tuyệt đối không thể không nghe không hỏi.

Tiếp tục khảo sát một lượt như vậy, dù mấy người chị em tốt không nói ra, trong lòng cũng đã chấp nhận Cố Thừa Diệu.

Đối với tình yêu mù quáng của Diêu Hữu Thiên, mặc dù tự Diêu Hữu Thiên cho rằng tình yêu của cô không mù quáng, là vì động lòng nên mới muốn bày tỏ.

Nhưng đối với bọn họ mà nói, lại cảm thấy lựa chọn này, hành động này của Thiên Thiên quá mù quáng.

Mà bây giờ bọn họ có thể buông lòng ít nhiều rồi.

Một người đàn ông hiếu thuận với trưởng bối, quan tâm vợ, tuyệt đối sẽ không tồi đâu.

Buổi tụ tập sinh nhật này của Diêu Hữu Thiên đã kết thúc trong bầu không khí náo nhiệt như thế.

Không mở party long trọng, không có nhiều từ ngữ tán tụng. Nhưng lại là sinh nhật vui vẻ nhất Diêu Hữu Thiên từng trải qua.

Cảm xúc sung sướng này vẫn luôn duy trì đến khi cô ôm mười mấy cái hộp về đến nhà mình.

Cố Thừa Diệu theo cô vào cửa, sau khi hai người đi ra từ nhà họ Diêu, trời lại đổ mưa.

Mặc dù cầm ô, nhưng hộp ôm trên tay Diêu Hữu Thiên quá nhiều, Cố Thừa Diệu giúp cô cùng chuyển đồ lên lầu.

Không thể tránh khỏi đã dính ướt một chút. Trên người anh ẩm ướt hơn mình nhiều, Diêu Hữu Thiên đành phải giục anh đi tắm.

Còn mình lại mang những chiếc hộp kia vào phòng, đặt lên bàn trà trong phòng, bắt đầu mở ra.

Quà mẹ tặng là một chiếc vòng tay bằng ngọc, quà ba tặng là chìa khóa thì không cần nói nữa. Không ngoại lệ quà các anh tặng đều là đồ trang sức.

Không phải vòng cổ thì là khuyên tai.

Quà Doanh Diễm Kiều tặng là một cây bút, quà Mạc Dư Tiệp tặng là đồ trang trí, bé gái bằng thủy tinh tạo hình vô cùng đáng yêu.

Cuối cùng chỉ còn hộp của Lý Khả Nghi chưa mở. Hộp cô ấy tặng rất to.

“Chẳng lẽ là quần áo?”

Hẳn là không phải đâu. Anh hai nhà mình chính là nhà thiết kế thời trang, chủ yếu quần áo của cô là từ tay anh trai.

Có chút nghi hoặc, có điều Diêu Hữu Thiên vẫn mở bọc quà ra rất nhanh.

Bên trong hộp còn có một lớp hộp nữa, Diêu Hữu Thiên bóc tổng cộng ba lần, mới mở được hộp quà ra.

Bên trong là một chiếc túi lớn màu đen, ở bên ngoài có một tờ giấy: “Mình đoán nhất định về nhà cậu mới mở, mới dám tặng cái này, đừng nói các chị em không thông cảm cho cậu ha. Nhớ mặc lên múa cột với quý ngài nhà cậu nha. Nhớ lấy, nhớ lấy.”

Gì vậy?

Diêu Hữu Thiên có chút khó hiểu mở cái túi lớn màu đen kia ra.

Bên trong là vải dệt cực kỳ mỏng nhẹ. Mỏng nhẹ gần như không cảm nhận được sự tồn tại của trọng lượng.

Lụa mềm màu đỏ, cực kỳ nhẹ mà mềm mại. Cầm ở trên tay, không cảm nhận được chút trọng lượng nào. Mở ra nhìn.

Thôi, cô đã nói Lý Khả Nghi sẽ chẳng tặng thứ đồ tốt gì mà.

Nội y gợi cảm.

Nói nội y đã là khách sáo rồi. Hoàn toàn là lụa mỏng cực kỳ trong suốt, mặc lên và không mặc hoàn toàn không có khác biệt.

Nhìn lại, còn không chỉ có một chiếc đó, trong cái túi to còn một cái bikini.

Cái gọi là bikini, chính là dùng mấy sợi dây đỏ nối ba mảnh vải còn không to bằng bàn tay lại với nhau.

Diêu Hữu Thiên tốn mất chút thời gian mới nghiên cứu rõ làm thế nào mới có thể mặc ba mảnh vải kia lên người mình.

Cô thật sự phục Lý Khả Nghi rồi, nghĩ ra như thế nào vậy?

Lại còn mặc cái này múa cột?

Thật sự, vừa định đặt nội y đặc biệt trong tay xuống, lại không ngờ vào lúc này cửa phòng vệ sinh bị người ta mở ra.

Vừa khéo Cố Thừa Diệu đi từ bên trong ra. Hôm nay mải vui với sự kiện sinh nhật Diêu Hữu Thiên, anh đã quên mất Bạch Yên Nhiên.

Lúc tắm mới nhớ ra, Yên Nhiên vẫn đang ở trong bệnh viện chờ mình.

Trong lòng có chút vướng mắc, nghĩ có nên đi gặp Bạch Yên Nhiên không, nhưng trong lòng lại rất rõ ràng, nhất định hôm nay không đi được rồi.

Phải biết rằng hôm nay sinh nhật Diêu Hữu Thiên, mà sinh nhật của cô còn chưa qua.

Ít nhiều gì tâm trạng có chút u ám, nhưng không muốn nghĩ tiếp nữa, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy bikini giơ trên tay Diêu Hữu Thiên.

Gần như là vừa liếc mắt một cái, anh đã biết rõ đó là cái gì.

Diêu Hữu Thiên ngồi trên ghế sofa, tay giơ nội y gợi cảm với vẻ nghiên cứu, khiến anh híp mắt lại.

Đuôi mày nhướng lên, khóe môi nhẹ nhàng cong lên, đi đến đứng bên cạnh Diêu Hữu Thiên, ngón tay dài cong lại, khều một sợi dây trong đó lên: “Đây là cái gì?”

“...”

Lần này cho dù Diêu Hữu Thiên muốn giấu cũng không kịp nữa, không hề suy nghĩ đã muốn giành mảnh vải trên tay anh lại, nhưng Cố Thừa Diệu lại giơ tay lên.

Mảnh vải nho nhỏ kia bị anh giơ quá đỉnh đầu.

“Bạn tặng?”

“...” Mặt Diêu Hữu Thiên đã đỏ lên, nhất thời xấu hổ vô cùng: “Anh trả lại cho em.”

“Thật là quan tâm.” Dường như Cố Thừa Diệu không cần đoán, đã biết món quá này là ai tặng rồi: “Bạn em tặng quà cho em, có phải em nên đi thử một chút không?”

“Cố Thừa Diệu.” Diêu Hữu Thiên cắn răng: “Em nói, anh trả lại cho em.”

“Em vẫn chưa tắm đúng không?” Cố Thừa Diệu nghiêng mặt, vừa rồi lúc đi vào, anh choàng áo khoác của mình lên người cô. Cô hoàn toàn không dính ướt.

Nếu như vừa rồi trên mặt cô chỉ là xấu hổ, bây giờ đã mang thêm vài phần thẹn thùng không thoải mái, nhìn càng mê người hơn.

“Bây giờ đi tắm, sau đó mặc cái này cho anh xem.”

“Cố Thừa Diệu.” Lúc này Diêu Hữu Thiên thật sự hận chết Lý Khả Nghi, tặng gì không tặng mà lại tặng cái này?

“Vẫn còn một chiếc?” Nhìn chiếc áo khoác đồ ngủ còn lại nhẹ như voan mỏng kia, Cố Thừa Diệu nhấc lên, hay tay giấu ra sau người.

“Hai chọn một.”

“Cái gì?” Hai chọn một cái gì.

“Hoặc là bây giờ anh mặc giúp em, hoặc là em tự đi vào tắm rửa rồi mặc vào.” Cố Thừa Diệu cười xấu xa. Thưởng thức dáng vẻ khó xử của Diêu Hữu Thiên, cảm thấy tâm trạng cực tốt.

“Đều không được.” Diêu Hữu Thiên nhấc chân lên định cướp lấy.

Nhưng sức lực của cô sao có thể là đối thủ của Cố Thừa Diệu?

Anh thuần thục nhanh chóng bắt được tay cô, cúi đầu xuống, trán ngang bằng cô: “Xem ra, em đã có lựa chọn rồi.”

“Anh ——”

Vào lúc Diêu Hữu Thiên đang định kháng cự, anh đã túm lấy tay cô định cởi quần áo của cô ra.

“Không cần. Em tự mặc.” Diêu Hữu Thiên sợ anh rồi: “Anh, anh đưa cái đó cho em, em đi tắm.”

“Nhớ đấy, nếu như em không mặc, anh sẽ giúp em.”

Cố Thừa Diệu cũng không nói đùa cô, mà là nói thật.

Hai người cũng đã chung giường chung gối mấy tháng rồi, các loại dáng vẻ và tư thế anh đều thích thử một chút.

Nhưng bảo Diêu Hữu Thiên mặc nội y gợi cảm ——

Nghĩ thử thôi đã có chút nhiệt huyết sôi trào: “Em còn không đi vào. Anh không ngại ôm em vào đâu.”

Diêu Hữu Thiên a một tiếng, nhanh chóng giật lấy hai mảnh vải trên tay anh, đi như chạy vào phòng tắm.

Dáng vẻ đó lại khiến Cố Thừa Diệu hơi bật cười.

Nhất định Diêu Hữu Thiên không biết, dáng vẻ cô đỏ mặt, trừng mắt, hơi bĩu môi đáng yêu như thế nào.

Mà khi cô ngước đôi mắt hạnh trong veo như nước kia nhìn mình, ánh mắt hờn dỗi lại mang theo ngượng ngùng quyến rũ ra sao.

Đêm. Dần khuya.

... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ...

So với bầu không khí cực kỳ ấm cùng mà lại mờ ám trong nhà, rõ ràng dưới nhà lạnh lẽo hơn nhiều.

Chiến Li ngồi ở trong xe, cửa sổ xe hạ xuống, anh cũng không mặc kệ. Để mặc gió lạnh bên ngoài thổi vào, muốn mượn điều này cầu chút tỉnh táo.

Hôm nay là sinh nhật Diêu Hữu Thiên, anh biết.

Thật ra anh rất muốn xuất hiện ở trước mặt cô, nói với cô một tiếng sinh nhật vui vẻ. Nhưng anh lại không thể.

Cô ấy đã sớm quên mình rồi, thậm chí ánh mắt cô ấy nhìn mình còn mang theo chút chán ghét.

Thậm chí lần trước cô còn nói anh là tội phạm giết người.

Nhưng anh lại không nhịn được, không nhịn được chạy đến ngoài cửa nhà họ Diêu, không nhịn được cứ muốn nhìn cô ấy một cái.

Kết quả thì sao? Anh đã nhìn thấy người đàn ông kia, người đàn ông bây giờ có thể quang minh chính đại đứng bên cạnh Diêu Hữu Thiên.

Anh đi một mạch theo Diêu Hữu Thiên về nhà, bọn họ chuyển quà lên lầu.

Anh nhìn thấy người đàn ông kia mở ô che hết lên người Diêu Hữu Thiên, còn nhìn thấy anh ta thậm chí cởi áo khoác của mình ra choàng cho Diêu Hữu Thiên, không để cô dính ướt chút nào.

Anh đã từng nói anh sẽ bảo vệ cô cả đời.

Nhưng vào lúc anh hứa lời hứa đó lại không biết, có một số chuyện không phải bọn họ muốn là có thể làm được.

Anh vẫn là anh, nhưng bên cạnh cô đã có một “anh” khác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.