Hôn Nhân Cuối Cùng: Vợ Xin Đừng Ly Hôn

Chương 1: Chương 1: Sự khỏi đầu của cuộc hôn nhân




Tân Hải- biệt thự nằm ở bờ biển phía Nam thành phố Hắc Thốn (nguyên văn là “一寸墨城” ko biết dịch sao luôn^_^)

Trong một dãy phòng sang trọng trên tầng hai của một biệt thự nào đó. Không, chính xác hơn, trong một căn phòng mới.

Tịch Mộ Như ngồi bên giường và nhìn căn phòng đỏ rực. cô nhìn nhân vật hạnh phúc lứa đôi được bao quanh bởi hoa hồng, ngọn nến đỏ rực đang cháy, và bông hoa huệ trắng như tuyết

Đột nhiên, cô cảm thấy rằng phần quan trọng nhất của cuộc đời cô là hôn nhân. Tuy nhiên, nó dường như thật buồn cười và buồn cười trên đường đời của cô!

Người ta nói rằng hôn nhân là thiêng liêng. Phụ nữ và đàn ông bước vào hôn nhân với nhau vì họ yêu nhau. Sau đó, họ sẽ thề thốt trung thành với nhau trước Chúa rằng họ sẽ yêu nhau đến trọn đời.

Tuy nhiên, cuộc hôn nhân của cô không được như vậy vì cuộc hôn nhân của cô không liên quan gì đến tình yêu. Nó không liên quan gì đến cảm xúc. Cuộc hôn nhân của cô chỉ là để hoàn thành một cuộc hôn nhân mà nhà họ Tịch sắp đặt không thể trốn tránh và không thể phá vỡ.

Tất nhiên, cuộc hôn nhân của cô không chỉ giúp nhà họ Tịch tránh được thảm họa, mà còn giúp chị gái cô giành được một tương lai hạnh phúc. Chị gái cô xinh đẹp như một nàng công chúa, cô ấy muốn kết hôn với hoàng tử đẹp nhất trên thế giới.

Nhưng, liệu cuộc hôn nhân của cô với Đông Phương Mặc có thực sự cứu nhà họ Tịch khỏi thảm họa này không?

Và, liệu cuộc hôn nhân của cô với Đông Phương Mặc có thực sự giúp chị gái cô- Mộ Tuyết, giành được một cuộc sống hạnh phúc trong tương lai?

Cô bắt đầu tự hỏi liệu khả năng của mình có lớn như họ đã mong đợi hay không. Cô bắt đầu tự hỏi liệu Đông Phương Mặc có thực sự cả tin đến vậy không?

“Tuyết Nhi…”

Tiếng rên rỉ khó chịu trên giường kéo cô lại khỏi dòng suy nghĩ miên man. Đồng thời, nó thu hút sự chú ý của cô. cô không thể không quay đầu đi.

Chú rể, Đông Phương Mặc, đang nằm trên giường. Bộ quần áo chú rể làm thủ công màu trắng tinh khiết của anh khiến anh trông đẹp trai như một hoàng tử thời Trung cổ. Mặt anh đỏ bừng sau khi say rượu, và không những không trông xấu xí..thay vào đó, nó giống như một quả trứng vịt luộc lăn bột. Anh ấy đẹp trai đến mức có vẻ không thật.

“Tuyết Nhi…” Đông Phương Mặc miệng lại một lần nữa phát ra tiếng rên rỉ hơi khó chịu. “Nước… Tuyết Nhi… Anh muốn uống nước…”

Mộ Như trong lòng thở dài đứng lên. Cô cười khổ. chú rể đang nằm trên giường cưới của cô giờ đang gọi tên một người phụ nữ khác. Người phụ nữ kia không ai khác chính là chị gái ruột của cô, Tịch Mộ Tuyết.

Cô đi ra phòng khách bên ngoài, lấy một chiếc cốc dùng một lần và rót nửa cốc nước lạnh vào đó. đi được hai bước, cô cảm thấy không thích hợp, liền xoay người đổ một ít nước nóng vào, biến cốc nước thành nước ấm.

Chú rể vẫn nằm trên giường kêu uống nước. Cô khẽ cúi xuống và lặng lẽ đưa cốc nước vào miệng anh. cô nhẹ nhàng chạm vào môi anh, cho đến khi có nước vào bên trong miệng anh.

Ngay khi cô nghĩ Đông Phương Mặc chuẩn bị mở miệng uống nước, cô nhìn thấy Đông Phương Mặc giơ tay lên, lập tức hất đổ nước trong tay cô. cô còn đang bàng hoàng chưa kịp phản ứng thì anh đã dùng một tay nắm lấy cánh tay cô, dùng sức một chút anh trực tiếp kéo cô lên giường.

Mộ Như lập tức bàng hoàng.

Nếu bạn tìm thấy bất kỳ lỗi nào (liên kết bị hỏng, nội dung không chuẩn, v.v), Vui lòng cho chúng tôi biết để chúng tôi có thể sửa chữa nó càng sớm càng tốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.