Hồn Ma Khốn Kiếp, Em Yêu Anh

Chương 7: Chương 7




Lâm Thiên Vũ nhìn tờ lịch, 27 tháng 9 là sinh nhật của Nghi Anh. Đã lâu hắn không nhớ tới cô.

"Trên tờ lịch đó dát vàng hả, anh nhìn dược mười phút rồi đó"

Lâm Thiên Vũ bật cười, người cũng đã đi rồi cần gì phải nhớ nữa.

"27 tháng 9, ngày đặc biệt?"

"Ừ, sinh nhật một người."

Mắt Đan Tâm sáng lên, sinh nhật một người......

"Nhìn mặt anh là tôi biết đó là con gái mà còn là bạn gái anh."

Bạn gái, đã là quá khứ rồi.

"Không nói nữa, nhớ hết đống từ vựng này cho tôi"

Đan Tâm bĩu môi, không nói thì thôi. Lại nhìn đống từ vựng, cấu trúc thì, cách phát âm....vân vân và mây mây, chán như con gián. Hắn ở Mĩ mười năm, nói tiếng Anh không khác người bản xứ là bao, dạy cho cô cũng bắt buộc cô đọc đúng, không được sai dù chỉ một li.

Ngồi học đúng hai tiếng đúng là kì tích. Đi qua phòng Lâm Thiên Vũ, hồn ma đẹp trai được cô ưu ái tặng cho một phòng riêng, không đóng cửa chắc là ở trong phòng.

Đứng trước cửa sổ nhìn Lâm Thiên Vũ hơi buồn, đứng cạnh mà hắn cũng không phát hiện ra. Từ ngày quen biết hắn đây là lần đầu tiên cô thấy hắn như thế này, không lẽ là do cô gái có sinh nhật ngày hôm nay, cũng đúng đó là người hắn yêu mà, liệu cô ấy có biết Lâm Thiên Vũ trở thành hồn ma không.

"Nhớ người yêu?"

Lâm Thiên Vũ quay sang nhìn Đan Tâm, hắn làm gì nhớ ai, ở một mình suy tư chút thôi.

"Học xong chưa mà qua đây?"

"Đã xong, người yêu anh trông như thế nào nhỉ?"

"Tôi làm gì có người yêu."

"Không có? Anh định lừa trẻ con ba tuổi hả."

"Đã từng thôi."

Thì ra hồn ma đẹp trai thất tình, là cô gái như thế nào, hết mười phần não cô ta có vấn đề mới bỏ rơi Lâm Thiên Vũ. Hắn cùng cô ngồi trên cửa sổ, nắng chiều chiếu qua nhìn thật đẹp.

"Cô ấy là người như thế nào? Nhất định là một mĩ nữ."

"Muốn biết?"

"Ừ, nói đi."

Nhìn cô háo hức như được quà vậy, còn giả bộ làm động tác ngoáy tai lắng nghe, thật hết biết. Tại sao hắn lại nói cho cô nghe nhỉ, có lẽ đơn giản hắn cần một người để chia sẻ, lắng nghe hắn nói.

"Cô ấy tên Nghi Anh, xinh đẹp, thông minh, rất chăm học chứ không lười như cô đâu. Chúng tôi yêu nhau khi học mười hai, thật buồn cười là lúc đó tôi theo đuổi cô ấy."

"Sau đó như thế nào?"

"Chúng tôi yêu nhau hai năm nhưng hình như tôi không hiểu được con người cô ấy. Sau đó cô ấy chia tay tôi đi theo người khác."

Giọng Lâm Thiên Vũ nhàn nhạc kể chuyện tình bị phản bội của bản thân như kể một câu chuyện nghe được từ vỉa hè, đã không còn cảm xúc gì nữa rồi.

Đan Tâm không hiểu một người tốt như Lâm Thiên vũ tại sao cô Nghi Anh gì đó còn bỏ hắn đi theo người khác, cô nàng này nhất định sẽ hối hận.

"Vì sao?"

"Tham vọng của cô ấy quá lớn, thứ cô ấy muốn có lẽ tôi không cho được."

"Cô ấy đi theo người như thế nào?"

"Là đại thiếu gia tập đoàn Hạ thị, cũng có thể xem là đối thủ của tôi trên thương trường"

Lâm Thiên Vũ này không đơn giản nha, thân phận cũng không nhỏ đâu. Tập đoàn Hạ thị, lại là một tập đoàn lớn, hết KN đến Hạ thị chỉ thiếu mỗi DL nữa là đủ bộ ba tập đoàn lớn nhất Châu Á rồi còn gì.

"Như vậy thì cô ấy muốn sau này làm phu nhân chủ tịch, cái đó.... cô ấy quả có chí lớn."

Lâm Thiên Vũ lấy tay dí trán Đan Tâm, chí lớn... nói rất hay.

"Nghi Anh lớn lên trong cô nhi viện, muốn làm phu nhân chủ tịch để có một cuộc sống tốt hơn ở một mức độ nào đó có thể hiểu được."

Anh đúng là rộng lượng, rộng tới mức người yêu bỏ đi theo người khác vẫn có thể thông cảm, anh thật vĩ đại.

"Anh có tin không, sau này cô ấy nhất định hối hận về tìm anh."

"Cô đọc ngôn tình nhiều nên nghĩ cái gì cũng đẹp như mơ."

Hừ, ngôn tình cũng không đẹp ngư anh nghĩ đâu, có rất nhiều nhân vật đáng thương nha, cô cũng có suy nghĩ của cô.

"Hạ thiếu kia chắc gì đã yêu Nghi Anh thật lòng, cũng có thể vì cô ấy xinh đẹp, vì cô ấy là người yêu của đối thủ mà theo đuổi cô ấy, mang cô ấy đi. Anh cứ chờ xem, vài năm nữa cô ấy nhất định về tìm anh muốn nối lại tình xưa."

Lâm Thiên Vũ suy nghĩ cũng có thể như vậy thật nhưng sau này Nghi Anh dù có trở về hắn cũng không thể nào nối lại tình xưa với cô. Là Nghi Anh yêu tiền tài, danh vọng hơn yêu hắn, tình yêu đó không đáng để hắn tiếp tục.

Đan Tâm thấy Lâm Thiên Vũ lại rời vào suy tư. Im lặng, nhớ tới một chuyện.

"Này, không phải anh tự sát vì tình đó chứ, nếu không tại sao anh lại là hồn ma."

Lâm Thiên Vũ dở khóc dở cười, tự sát vì tình, trí tưởng tượng của cô bé này thật phong phú.

"Làm có chuyện buồn cười đó, tôi uống rượi say không cẩn thận lạc tay lái gây ra tai nạn."

"Ai, dù sao cũng xảy ra rồi. Anh xem mặt anh âm âm u u trông rất xấu xí, cái cô Nghi Anh gì đó không đáng để anh phải buồn. Vui lên đi, đừng để nhan sắc anh tàn phai, làm một hồn ma xấu xí tôi sẽ sợ anh thật đó."

An ủi hắn cũng nhắc tới nhan sắc, cô bé này mê trai đẹp hết thuốc chữa rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.