Hôm Nay Ta Lại Biến Thành Gì?

Chương 12: Chương 12: Nhìn ngươi thực quen mặt




Thân thể nhẹ hơn, tầm nhìn cũng trở nên lớn hơn. Người nọ di chuyển nàng, để nàng trước mặt hắn. Khóe miệng Dụ Uẩn giật giật, liền biết là thừa tướng.

“Lại là con thỏ này.” Triệu Tuần đánh giá đồ chơi nhỏ trong tay. Nói thật, ngoại trừ tiểu Lục Đậu ra hắn chưa bao giờ nuôi những con vật khác, bởi vì cảm thấy chúng rất bẩn. Lúc này hắn xách con thỏ lên, chỉ vì quá nhàm chán. Bốn cái chân trắng như tuyết của con thỏ ở cùng một chỗ, rụt rè sợ hãi nhìn hắn, đôi mắt nhỏ hồng hồng, không hiểu sao lại có chút đáng yêu.

Nhưng mà Triệu Tuần không thưởng thức loại đáng yêu này, hắn chỉ cảm thấy nó hơi ngốc. Ngồi ngây ngốc ở chỗ đó, bị tóm cũng chưa phản ứng kịp: “Giống hệt tiểu Lục Đậu.” Ngốc giống nhau.

Dụ Uẩn thật sự không hiểu, làm sao mà một con thỏ có thể giống một con rùa được. Nhưng mà cách nghĩ của thừa tướng luôn không hiểu ra sao cả, người thường khó mà lí giải được.

Triệu Tuần không chỉ nhìn chằm chằm con thỏ, hắn còn nắm lấy lỗ tai thỏ nhẹ nhàng xoa, cảm xúc không tệ, rất mềm. Dụ Uẩn bị véo đau, không nhịn được tức giận, móng vuốt đạp vào mặt Triệu Tuần. Trong chớp mắt khuôn mặt trắng nõn như ngọc có hai vết máu.

Xong rồi, trong lòng Dụ Uẩn sợ hãi, đưa tay che miệng lại.

Triệu Tuần có chút không vui, vừa định mang con thỏ nhỏ ra bên ngoài, đã thấy nó vươn chân trước ra che miệng, hai mắt còn có hoảng sợ, giống như là người vậy. Hắn vui vẻ, thú vị, hắn mới vươn tay ra lại thu lại.

“...” Dụ Uẩn thấy hắn nhìn mình chằm chằm đầy hứng thú, bắt đắc dĩ, vài lần nàng bị xấu mặt trước mặt hắn, nhưng mà may mắn không phải là nàng thật.

“Mang cái lồng sắt lại đây.” Triệu Tuần phân phó hạ nhân. Rất nhanh, lồng sắt được mang đến. Rất nhanh, Dụ Uẩn bị bỏ vào trong lồng.

Chuyện này đúng là hiếm khi được trải nghiệm, Dụ Uẩn thầm than. Triệu Tuần cầm khăn, lau vết thương trên mặt, mỗi lần lau lại nhìn Dụ Uẩn, ánh mắt đó thật sự làm nàng hoảng hốt.

“Ngươi nói tiểu thư chỉ ngủ thiếp đi, đã ngủ lâu như vậy rồi, gọi nhiều lần như vậy mà không tỉnh, lừa gạt ai chứ!” Là giọng Thanh Hạnh, kèm theo tiếng khóc nức nở, có chút thê lương, chắc là rất tức giận, giọng nói cũng to hơn nhiều.

“Haizz, tiểu nha đầu, lão nhân làm nghề y nhiều năm, có gì thì lão đã nhìn ra rồi. Ngươi yên tâm...” Tưởng đại phu còn đang giải thích, Dụ Uẩn nghe xong không biết là nên khóc hay nên cười, đây là đang ngủ sao?

“Ngươi không muốn nghe thì thôi, chỉ ngã có một tí, có gì nghiêm trọng đâu...” Đó là giọng Tưởng Linh Thu, Dụ Uẩn ngẩng đầu nhìn Triệu Tuần, hắn chỉ bị xước da, giống như không nghe thấy gì, hoặc nghe thấy nhưng không để ý lắm.

Thanh Hạnh còn đang ầm ĩ, xem ra mình bất tỉnh cũng không được yên. Chỉ là giấc mộng lần này hơi dài, mình chỉ nghỉ một lát, sao lại ngủ lâu như vậy?

Con thỏ nhỏ ở trong lồng sốt ruột, đi tới đi lui không ngừng, Triệu Tuần nhìn mà hoa cả mắt, “Không nên cử động, ngồi xổm xuống.”

Dụ Uẩn ngồi xổm xuống theo bản năng, trong chớp mắt lại phản ứng kịp - -

Quả nhiên, hứng thú trong mắt Triệu Tuần càng đậm. Con thỏ nhỏ này rất có linh tính, có thể nghe hiểu được tiếng người: “Ngươi nghe hiểu được sao?”

Dụ Uẩn giả ngu, nhìn hắn với vẻ ngây ngốc, vẫn không nhúc nhích.

“A!” Triệu Tuần không hỏi lại, nuôi về sau lại theo dõi. Treo lồng sắt ở hành lang, hắn bước vào nhà.

Dụ Uẩn nhìn phía dưới, có chút choáng váng đầu óc, treo cao như thế, té xuống thì thế nào đây. Nàng ngoan ngoãn ngồi xổm xuống, vẫn nên đợi mình tỉnh lại.

Không lâu sau, mấy người Phi Trần trở lại. Dụ Uẩn còn chưa có tỉnh, Thanh Hạnh với Ngô quản gia nói chuyện rất không khách sáo. Trái lại Phi Trần còn đỡ, vốn là người sai trước, nên hắn ta không mong đối phương sẽ cho mình sắc mặt hòa nhã. Tưởng đại phu cũng không sao, đã sống hơn nửa cuộc đời, sao có thể so đo với một tiểu cô nương?

Tưởng Linh Thu đi sau cùng, trên mặt mang theo ấm ức. Thấy Dụ Uẩn, trong mắt nàng ta hiện lên chút oán giận, trên mặt vẫn là mỉm cười ngọt ngào: “Đợi Dụ cô nương thức dậy, ta mang theo con thỏ nhỏ đi nhận lỗi với nàng, nàng nhất định sẽ tha thứ cho ta.”

“Cháu nha, cho rằng người nào cũng giống như cháu thích con thỏ nhỏ sao?” Tưởng đại phu cười tít mắt nhìn cháu gái, “Tính tình này của cháu, nên sửa lại, không thì sẽ gặp rắc rối.”

“Cháu biết mà, gia gia!” Tưởng Linh Thu nháy mắt với ông ta, “Cháu đi sắc thuốc. Phi Trần đại ca, tạm biệt!” Không đợi Tưởng đại phu trả lời, nàng ta nhanh chóng rời đi.

Bóng dáng xinh đẹp màu đỏ biến mất ở góc tường không thấy tăm hơi, Tưởng đại phu sờ sờ chòm râu hoa râm: “Ha ha, tiểu cô nương bị làm hư, Phi Trần khoan dung chút.”

“Không dám.” Phi Trần chắp tay.

- - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - -

Vào phòng thuốc, Tưởng Linh Thu để con thỏ qua một bên, tự mình sắc thuốc. Đốt lò xong, vị thuốc đông y bay khắp phòng. Từ nhỏ Dụ Uẩn đã ít khi bị bệnh, không ngửi quen vị thuốc đông y, lúc này nàng chỉ có thể vùi đầu vào cái bụng nhỏ mới dễ chịu hơn chút.

“Rầm” một tiếng, Dụ Uẩn ngẩng đầu, Tưởng Linh Thu cầm chén thuốc đặt trước mặt nàng, “Đều tại ngươi! Hại ta phải đi xin lỗi nàng ta, làm hại ta ở trong lòng Thừa tướng đại nhân...”

Dụ Uẩn đỡ trán, cô nương này nghĩ đúng là kỳ lạ, rõ ràng mình phạm phải sai lầm, lại muốn giận chó đánh mèo mình - - một con thỏ.

“Uống thuốc thôi!” Tưởng Linh Thu mở lồng sắt ra, nắm một dúm lông mao trên cổ nó, bắt nó ấn vào chén thuốc: “Thử nghiệm thuốc cho thừa tướng đại nhân là vinh hạnh đến cỡ nào!”

Nhưng mà ta không muốn vinh hạnh này, Dụ Uẩn liều mạng vùng vẫy, thuốc đen như mực tỏa ra vị đắng.

Nhưng mà con thỏ có thể giãy giụa thắng người được sao? Tưởng Linh Thu dùng hai tay, đè chặt đầu con thỏ. Ý nghĩ cuối cùng của Dụ Uẩn là, chẳng trách vì sao mỗi lần thừa tướng đại nhân uống thuốc xong đều phải ăn mứt hoa quả...

“A - -”

“Tiểu thư, người tỉnh rồi sao?” Thanh Hạnh nhào qua, hai mắt sưng đỏ, “Dọa chết nô tỳ rồi.”

Dụ Uẩn cảm thấy đầu hơi đau, đưa tay ra sờ, sưng lớn như vậy, sao có thể không đau được chứ?

“Đều do nha đầu chết tiệt kia, khiến đầu tiểu thư bị thương. Đại phu kia cũng không đáng tin, nói là người đang ngủ. Ngủ mà còn bị ngã bất tỉnh sao?” Thanh Hạnh thao thao bất tuyệt, vô cùng khó chịu, động tác trên tay cũng không dừng lại, đỡ Dụ Uẩn ngồi dậy, lại rót chén nước cho nàng.

Dụ Uẩn nghĩ lại mà sợ, nghĩ đến ánh mắt điên cuồng của Tưởng Linh Thu lúc cuối, có chút không bình thường, lúc trước nàng ta luôn luôn cười tít mắt, bộ dạng đơn thuần đáng yêu.

Cô nương này, vẫn nên cách xa nàng ta một chút tốt hơn, Dụ Uẩn nghĩ thầm.

Buổi tối, sắc trời hơi âm u, giống như là sắp mưa.

Trong núi tụ mây đen, che kín bầu trời không nhìn thấy được sao. Đây là lần đầu tiên kể từ khi Dụ Uẩn đến biệt viện mà sau bữa cơm chiều nàng không ra cây ngô đồng hóng mát.

Mưa đến thực nhanh, mưa rơi lộp bộp xuống cây ngô đồng, bắn tung tóe ra thành những bọt nước nhỏ.

Thanh Hạnh cầm nến, đóng kín cửa sổ lại, thấy tiểu thư ôm gối ngồi trên giường, nàng ta hỏi: “Đầu tiểu thư vẫn còn đau ạ?”

Dụ Uẩn lắc đầu, nàng chỉ nghĩ lại buổi chiều đó mình chạy thoát một kiếp, nhưng con thỏ kia đã chết. Rõ ràng nó đang sống vô ưu vô lo trong rừng, chớp mắt...

“Ta không sao, em đi ngủ đi.” Dụ Uẩn nghiêng người nằm xuống, không còn cách nào, đầu đau quá.

“Dạ, tiểu thư, có việc gì thì gọi nô tỳ.” Thanh Hạnh hạ mành xuống, đi ra gian ngoài.

Ban đêm quá yên tĩnh, Dụ Uẩn mơ mơ màng màng tỉnh lại vài lần, tiếng mưa rơi vẫn không nhỏ đi.

- - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - -

Sáng sớm hôm sau tỉnh lại, trong viện tích không ít nước. Nhưng hết mưa rồi, sắc trời rất trong. Vùng núi sau cơn mưa không khí tươi mát, vô cùng sảng khoái.

“Con thỏ hôm qua ta treo ở đây đâu rồi?” Qua một đêm, Triệu Tuần mới nhớ đến con thỏ có linh tính kia.

“Bẩm đại nhân, hôm qua Tưởng cô nương mang đi rồi ạ.” Hạ nhân quét viện không rõ chân tướng, bình thường đại nhân không thích những đồ chơi nhỏ này, sao lại hỏi vậy.

“Bảo nàng ta mang về đây.” Triệu Tuần không quan tâm con thỏ nhỏ vốn là của người khác, hắn cầm cần câu đi ra ngoài.

Lên trên theo thác nước, có một cái hồ nước.

Hàng năm Triệu Tuần đến đây, một là vì chữa bệnh, hai là vì câu cá. Còn về phần phòng nóng - - hắn căn bản không sợ nóng.

Sau cơn mưa đường núi không dễ đi, cây ở hai bên đường núi bị mưa cọ rửa lộ ra rễ cây. Không biết Triệu Tuần đi bao lâu, cuối cùng mới đến nơi. Hồ nước ở trên cao, cỏ bên cạnh hồ đều ướt sũng.

Phi Trần tìm một chỗ bóng cây, để ghế xuống, lại mắc mồi câu cho Triệu Tuần. Triệu Tuần vung cần câu lên, quăng vào trong nước.

Nơi này chưa có người đến, rất là yên tĩnh. Rong rất màu mỡ, con cá nhất định sẽ cắn câu. Phi Trần gỡ cá ra, giống như thường ngày, lại vứt xuống nước. Nguyên nhân là Thừa tướng không thích ăn cá, mà những người khác ai dám ăn cá Thừa tướng câu?

“Có người đến đây.” Phi Trần cảnh giác nhìn về nơi phát ra âm thanh.

Giữa thấp thoáng cây xanh, một tiểu nha đầu mặc y phục màu hồng tách nhánh cây ra, nói: “Tiểu thư, đi bên này.” Đúng là Dụ Uẩn.

Sắc trời trong xanh, Dụ Uẩn nhớ đến leo núi nàng bỏ dở lần trước, dứt khoát đi ra ngoài nhìn xem. Đi đến chỗ Ngô quản gia giới thiệu, vùng hồ này ở bên trên thác nước, hồ nước màu xanh, rất hấp dẫn mọi người tới.

“Dụ tiểu thư.” Phi Trần hành lễ với nàng: “Hôm qua là tại hạ không phải...” Xin lỗi vài lần đều không gặp người, đúng lúc lại gặp ở đây.

“Không sao, ta chỉ bị nhẹ thôi.” Dụ Uẩn chính mắt nhìn thấy chuyện xảy ra từ đầu đến cuối, cười ngăn cản hắn ta tiếp tục nói những lời áy náy.

“Hừ!” Thanh Hạnh trừng hắn ta, người này đúng là không biết cấp bậc lễ nghĩa: “Ngươi vì xin lỗi mà đến chỗ này sao?”

Dụ Uẩn liếc mắt một cái liền thấy bóng dáng màu xanh bên kia, muốn ngăn cản Thanh Hạnh cũng không kịp nữa rồi.

Nha đầu này, miệng nhỏ rất lợi hại, Phi Trần còn nhớ rõ bộ dạng giương nanh múa vuốt ngày hôm qua của nàng ta, nói: “Tại hạ theo đại nhân đến đây câu cá.”

Thanh Hạnh không biết đại nhân hắn ta nói là thần thánh phương nào, nhưng mà Dụ Uẩn lại biết rõ ràng, nàng giữ chặt Thanh Hạnh, nói xin lỗi Phi Trần, lại phải rời khỏi rồi.

“Cá đều vì các người ầm ĩ mà chạy mất rồi.” Chẳng biết Triệu Tuần để cần câu xuống lúc nào, ánh mắt thâm trầm nhìn về phía bên này.

“Xin lỗi, thừa tướng đại nhân.” Đã bị nhìn thấy, Dụ Uẩn đành phải tiến lên hành lễ: “Trong lúc vô tình đã quấy nhiễu nhã hứng của thừa tướng đại nhân, thật có lỗi.”

Thanh Hạnh vẫn đứng ngu ngơ tại chỗ, người đó là thừa tướng sao, đúng là giống như lời đồn đại, quả thật tuấn mỹ vô song!

Phi Trần cười thầm, tất cả nữ tử thấy bộ dạng thừa tướng đều như vậy cả. A... Không đúng, có ngoại lệ, hắn ngẩng đầu nhìn Dụ Uẩn, vẻ mặt đối phương rất tự nhiên.

“Hóa ra là Dụ tiểu thư.” Triệu Tuần giật mình, “Lần trước ngươi nói ngươi từng gặp ta sao?”

Trán Dụ Uẩn nổi đầy gân xanh, ngày đó ở Xuân Giang Lâu quá hỗn loạn, tất cả mọi người xung quanh đều như ác lang nhìn chằm chằm nàng, nàng sợ quá nên vội vàng chạy đi. Không ngờ đối phương còn nhớ rõ, lần giáp mặt này còn hỏi ra, muốn nàng trả lời như thế nào đây?

Cười mỉa hai tiếng, Dụ Uẩn chột dạ: “Người kinh thành ai mà chẳng biết thừa tướng đại nhân chứ?”

Triệu Tuần không chịu thua, yên lặng nhìn nàng, giống như có thể nhìn thấu lòng nàng vậy: “Nhưng mà Dụ tiểu thư không phải là người kinh thành.” Nhìn sắc mặt nàng khẽ đổi, không hiểu sao tâm tình hắn lại tốt hơn: “Hơn nữa trước khi đến Xuân Giang Lâu, ta không nhớ là ta đã gặp ngươi.” Hắn tự bài trừ lần gặp ở cửa cung đó, bởi vì rõ ràng đối phương không chú ý đến hắn.

Dụ Uẩn mắc nghẹn, thầm mắng trong lòng người này đúng là khó chơi, “Chẳng qua là ngẫu nhiên liếc mắt nhìn thấy thừa tướng, thừa tướng ưu tú như vậy, nên rất khó làm người ta quên. Thừa tướng chưa gặp ta cũng là chuyện bình thường.”

“Đúng là vậy.” Triệu Tuần dừng lại một chút, giống như là có hứng thú với nàng, “Ta cảm thấy ngươi thực quen mặt.” Hắn để sát mặt vào, giống như là cẩn thận đánh giá, thiếu nữ trước mặt nhìn qua hơi khẩn trương, lông mi dài khẽ run, hắn lại nói tiếp: “Giọng nói của ngươi cũng vô cùng quen tai.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.