Hôm Nay Ta Lại Biến Thành Gì?

Chương 10: Chương 10: Nhà bên có người




“Đại nhân, Hà Thanh Hầu nhận tội rồi ạ.” Phi Trần đi từ bên ngoài vào, mang theo nóng bức.

Triệu Tuần mặc trường bào màu thiên thanh, mái tóc đen chỉ dùng một cây trâm ngọc bích cố định, tinh thần sảng khoái, làm cho Phi Trần bất giác im lặng. Hắn đang đùa tiểu Lục Đậu, hơn một tháng không ăn thịt, dường như tiểu Lục Đậu gầy đi không ít, ánh mắt cũng có phần oán hận.

“Hắn không nhận tội cũng giống vậy thôi.” Đều là chết, nhưng mà chống đối Đại Lý Tự, thì cái chết sẽ đến nhanh thôi. Tiểu Lục Đậu nằm úp sấp trong lồng, vẫn không nhúc nhích. Lồng sắt được đặc biệt làm vì nó, xinh xắn tinh xảo, nhưng mà khe hở cũng rất nhỏ. Triệu Tuần nghi ngờ con rùa nhỏ trước mặt không phải là con rùa mà ngày đó cắn hắn, dù sao bây giờ nó sợ hãi rụt rè, cuộn tròn một góc, nhìn thế nào cũng không giống bộ dạng dám cắn người.

“Đại Lý Tự Thừa tìm được những chứng cứ này ạ. “ Sắc mặt Phi Trần hơi cứng lại, “Đúng như người suy đoán vậy.”

Tay Triệu Tuần chạm vào đầu tiểu Lục Đậu, nó rụt đầu lại, chậm rãi đi đến bên kia. Xoa xoa tay, hắn ngẩng đầu nói: “Hai người ngu xuẩn, bị chết oan.”

Khóe miệng Phi Trần giật giật, Hà Thanh Hầu còn chưa chết mà, nhưng đúng thật là hai người đều ngu xuẩn.

“Đại nhân, rốt cuộc là ai thao túng toàn bộ chuyện này ở phía sau vậy ạ?” Phi Trần sợ mình lại bị mắng là ngu xuẩn, nhưng hắn ta rất hiếu kỳ, không nhịn được hỏi.

“Không biết.” Vẻ mặt Triệu Tuần bình tĩnh.

“Hả?” Phi Trần kinh ngạc, Thừa tướng cũng không biết, nhất định là người kia rất lợi hại.

Triệu Tuần liếc mắt nhìn hắn ta, không lên tiếng.

Quê Dụ gia ở Giang Nam. Giang Nam nhiều nước, mùa hạ cũng sẽ không làm cho người ta cảm thấy khô ráo, còn có nhiều chỗ hóng gió tránh nóng. Kinh thành nằm nghiêng hướng Bắc, mùa hạ trời khô, các nhà phú quý đều nghỉ ngơi ở biệt viện gần núi rừng.

Thấy mỗi ngày trời càng ngày càng nóng, Dụ Uẩn hơi sốt ruột. Nàng rất sợ nóng, mùa hạ hàng năm đều là thời gian tu luyện đối với nàng.

“Thanh Hạnh, cho ta thêm một chén băng đi!” Dụ Uẩn không để ý hình tượng ngồi nghiêng trong Thính Phong Đình, trên bàn đá đặt một chén sứ màu trắng trống trơn.

“Không được đâu tiểu thư, phu nhân đã nói rồi, một ngày tối đa ba bát.” Thanh Hạnh quạt cho nàng, bất vi sở động.

Vẫn còn chưa đến giữa trưa, nàng đã ăn xong ba bát đá bào rồi, thời gian còn lại phải chịu như thế nào đây?

“Haizz!” Dụ Uẩn bất đắc dĩ để sát mặt vào bàn đá, cố gắng hạ nhiệt độ xuống. Hai tay để hai bên, ống tay áo bị cọ lên, lộ ra cổ tay trắng hơn tuyết. Gió thổi qua hồ, thổi bay sợi tóc, mang đến một chút cảm giác mát mẻ. Cảm giác mát mẻ qua đi, lại càng khô nóng khó chịu hơn, “Ta sắp chết nóng ở chỗ này rồi!”

“Tiểu thư, nô tỳ nghe nói người kinh thành thích đi nghỉ hè ở trên núi, hay là người đi hỏi lão gia thử xem?” Thanh Hạnh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đỏ bừng, vài ngày liên tục nàng đều có bộ dạng như vậy, hơi đau lòng.

“Đi lên núi sao?” Dụ Uẩn ngồi thẳng người, “Ta đi hỏi một chút, kinh thành thật sự quá nóng!”

“Con đi đi, đều sắp xếp xong rồi.” Dụ Thích gật đầu cười, không biết con mình giống ai, cả nhà chỉ có nữ nhi là sợ nóng nhất. Mỗi lần đến mùa hạ đều không ngừng kêu khổ, lúc còn chưa đến mùa hạ, ông đã mua một biệt viện bên ngoài thành đông trong núi Lưu Thúy, “Ta bảo Trương quản gia đưa con qua đó.”

“Cảm ơn phụ thân!” Dụ Uẩn vui mừng khôn xiết, hành lễ cáo lui, vội vàng trở lại Cán Hương Cư. Thanh Hạnh và mấy nha hoàn trong viện bắt đầu thu dọn hành lý, lấy y phục và đồ cần dùng.

Dụ phủ ở thành Bắc, cách thành đông hơn một canh giờ. Núi Lưu Thúy cách thành đông hơn mười dặm, nếu muốn đến đó trước khi trời tối, phải nhanh chóng xuất môn.

“Không cần mang quá nhiều, nhanh một chút!” Dụ Uẩn thúc giục, đã nóng không chịu nổi rồi, nàng muốn tìm một chỗ mát mẻ để ngủ một giấc.

Xe ngựa lộc cộc đi về hướng đông, khói bụi bay lên. Dụ Uẩn ngồi trong xe ngựa, hai tay không ngừng quạt gió, muốn nhanh chóng đi đến biệt viện.

Lúc xe ngựa dừng lại, hoàng hôn chiếu xuống bốn phía. Ban ngày ngồi trong xe xóc nảy, Dụ Uẩn xuống xe ngựa được gió thổi mà tỉnh táo hơn. Tòa biệt viện ở giữa sườn núi Lưu Thúy, được vây quanh bởi màu xanh. Ngoài cửa lớn có hai chiếc đèn lồng màu đỏ làm biệt viện càng thêm ấm áp.

“Tiểu thư đến rồi ạ!” Người giữ cửa nghe thấy động tĩnh, ra đón.

Trương quản gia chỉ huy hạ nhân chuyển đồ xuống. Biệt viện không lớn, nhưng nhìn rất thú vị. Tường trắng mái nhà đen, sau tường trồng mấy cây trúc. Sau đó lại là một hoa viên không lớn, ở giữa có tòa núi. Mấy gian phòng ngủ ở tận cùng bên trong, một tiểu đình viện đơn độc. Trước cửa phòng ngủ của Dụ Uẩn có cây ngô đồng, to bằng một người ôm, dưới tàng cây có bàn đá và ghế đá.

Dụ Uẩn vui vẻ đánh giá nơi này, quả nhiên vùng núi mát mẻ không ít, nhất là buổi tối, trong gió mang theo hơi thở của cây cối.

Thanh Hạnh thu dọn phòng, Dụ Uẩn ngồi dưới cây ngô đồng. Nàng vốn lo lắng trong núi có nhiều muỗi, nhưng nơi này có vẻ cao, người hầu sớm đã đốt ngải thảo, không có mấy con muỗi. Lúc này yên tĩnh không một tiếng động, làm cho lòng Dụ Uẩn yên bình.

Khi nàng nằm ở trên giường, nàng kéo chăn lên, thỏa mãn thở dài một hơi. Mơ hồ trong đó, nàng nghe thấy âm thanh tiếng xe ngựa, sân cách vách có một trận tranh cãi ầm ĩ xong lại quay về yên tĩnh. Chắc là một người nóng quá nên lên núi, nàng mơ hồ nghĩ.

Sáng sớm hôm sau, Dụ Uẩn bị tiếng chim hót gọi tỉnh. Không biết sao chỗ này có mấy con chim vàng anh, lạc ở bên ngoài cây ngô đồng, tiếng kêu thanh thúy uyển chuyển.

Nàng mở mắt ra, trời đã sáng rõ. Đã lâu rồi nàng không ngủ ngon như vậy, Dụ Uẩn vặn eo bẻ cổ xuống giường, hôm nay phải đi gần đây nhìn xem.

Quả nhiên cách vách có người chuyển vào, mơ hồ có âm thanh tiếng nói chuyện.

“Người cách vách là ai thế?” Dụ Uẩn hỏi quản gia biệt viện, sáng sớm Trương quản gia đã về Dụ phủ rồi.

“Lão nô không biết ạ, hình như là quan lớn. Hàng năm đều đến đây, rất ít khi nhìn thấy chủ nhân nhà hắn.” Quản gia biệt viện họ Ngô, là người kinh thành, đối với địa hình nơi này cực kỳ hiểu rõ.

Đã không hỏi được, Dụ Uẩn cũng không thèm để ý, ăn cơm xong, nàng chuẩn bị xuất môn, Ngô quản gia dẫn đường, mới vừa đẩy cửa ra, lại nghe cửa cách vách cũng két... một tiếng vang lên.

Thật khéo, đối phương cũng ra rồi. Dụ Uẩn nghiêng đầu nhìn, liếc mắt liền nhìn thấy một lão nhân gia đang nói chuyện với người trong cửa, “Thiếu gia, lão nô hồi phủ trước.”

Là Lưu quản gia!

Hàng xóm của nàng là thừa tướng sao? Dụ Uẩn nghĩ như vậy, lại nghe thấy giọng nói quen thuộc: “Ừm.”

Lưu quản gia dừng lại một chút, hơi lo lắng dặn dò: “Thiếu gia phải nghe lời Tưởng đại phu chữa trị thật tốt.”

“Ta biết.”

Lưu quản gia nhìn vẻ mặt của hắn, không biết hắn có nghe hay không, ông thở dài, rồi rời đi.

“Tiểu thư, đi bên này.” Cửa cách vách đóng lại, Ngô quản gia không biết Dụ Uẩn nhìn cái gì, chỉ lên tiếng nhắc nhở nàng đi bên đó.

“A... Được.” Nàng quay đầu lại nhìn thoáng qua cách vách, cánh cửa đóng chặt, không nhìn thấy được cái gì.

Núi Lưu Thúy giống như tên vậy, liếc mắt một cái nhìn giống như đám mây màu xanh bay xuống. Lại đi theo sườn núi lên trên, là một thác nước, bọt nước màu trắng rơi xuống, gió lạnh thổi qua, nước hỗn loạn. Dụ Uẩn đi đến chỗ có thể nghe thấy tiếng thác nước chảy xuống, tâm tình nàng tốt hơn.

Trong núi có mấy biệt viện đứng lẻ loi khắp nơi. Có thể là chưa tới giữa hạ, người đến nơi đây nghỉ cũng không nhiều lắm. Đi qua ven đường đều không có người ở.

Núi Lưu Thúy rất cao, Dụ Uẩn đi được một lát thấy hơi mệt mỏi. Nhìn ra xa xa, chẳng biết lúc nào mới có thể lên đến đỉnh núi. Nàng đành phải nói: “Trở về đi!”

Đường núi cũng không dễ đi, có thể là vì để dễ dàng, các biệt viện phụ cận sửa chữa rất hẳn hoi, nhưng mà mấy nơi khác lại phải đi cẩn thận hơn.

Khi trở lại biệt viện nhà mình, trước cửa cách vách lại có một chiếc xe ngựa đến. Sau khi mã phu dừng xe ổn định, một thiếu nữ mặc áo đỏ đi xuống, bộ dạng khoảng mười bốn mười lăm tuổi, trên mặt mang theo nụ cười, nhìn vô cùng vui vẻ.

“Gia gia, đến rồi ạ!” Nàng ta xoay người vén màn lên, đưa hai tay ra dường như muốn đỡ người nào đó.

“Ai da, gia gia không có già, không cần cháu đỡ, đi đi!” Một vị lão nhân chui từ trong xe ra, tóc bạc trắng đầy đầu, giống như hoa râm.

“Đương nhiên là gia gia không có già mà!” Thiếu nữ lè lưỡi, lùi về sau mấy bước.

“Đây là gia quyến của vị đại nhân đó.” Ngô quản gia giải thích: “Hàng năm đều đi cùng lên đây.”

Không phải, trong lòng Dụ Uẩn phủ định, nàng chưa bao giờ gặp gia quyến của thừa tướng đại nhân, vị kia vẫn luôn luôn cô độc một mình.

Dường như bởi vì có nhiều người, cách vách cũng trở nên náo nhiệt, có thêm hơi thở của con người. Tiếng nói thanh thúy của thiếu nữ vượt qua cả tường, xuyên sang bên này.

“Ai da, Linh Thu, nhanh nhanh, quạt lửa, sắp tắt rồi!” Tưởng đại phu nhìn ấm sắc thuốc, “Cố gắng chịu nửa canh giờ, lát nữa sẽ cho con mang đến cho thừa tướng!”

Tưởng Linh Thu khó có thể tin: “Thật sự cho cháu đưa đi sao?” Thừa tướng đại nhân chưa bao giờ vui vẻ khi người lạ đến gần, cho dù đi theo gia gia đến đây nhiều năm, nàng ta cũng rất ít khi có cơ hội đến gần hắn.

Tưởng đại phu nhìn nàng ta đầy thâm ý, nhìn đến khi nàng ta mặt đỏ tai hồng, mới nói: “Hàng năm cháu đều đi theo ta, cháu nghĩ mắt ta bị mù sao, không biết cháu suy nghĩ cái gì à?”

Tưởng Linh Thu đỏ mặt, chà chà chân, nói: “Gia gia thật là.”

Tưởng đại phu không trêu nàng ta nữa, cười vui vẻ quay về phòng rồi.

Tưởng Linh Thu nhìn phòng ngủ của thừa tướng ở phía xa, nắm chặt đôi bàn tay trắng hồng, âm thầm cổ vũ chính mình.

Mùi thuốc đông y nồng đậm không tiêu tan, Tưởng Linh Thu đổ thuốc ra bát, để vào cái đĩa, bình tĩnh đưa đến phòng ngủ của thừa tướng.

“Giao cho ta đi, Tưởng cô nương.” Phi Trần ở ngoài cửa, thấy nàng ta đi đến, cười đưa tay ra.

“Nhưng mà gia gia đã nói rồi.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tưởng Linh Thu đỏ ửng, dường như hơi xấu hổ: “Bảo ta nhất định phải nhìn thừa tướng uống xong thuốc.”

Phi Trần hiểu rõ, quả thật Tưởng đại phu rất tận tâm tận lực, lùi một bước mở cửa cho nàng ta.

Triệu Tuần ngồi gần cửa sổ, một tay cầm sách, ánh sáng bên ngoài phòng chiếu lên khuôn mặt tuấn lãng của hắn, ngũ quan lạnh lùng giống như điêu khắc. Nghe thấy động tĩnh, hắn ngẩng đầu nhìn thoáng qua, không đợi Tưởng Linh Thu đến gần liền mở miệng: “Để lên bàn, ra ngoài.”

Tưởng Linh Thu mỉm cười nói: “Đại nhân, đây là gia gia phân phó, để ta nhìn người uống thuốc xong.”

Triệu Tuần bỏ sách xuống, chậm rãi đi đến. Tưởng Linh Thu mừng thầm cầm lấy chén thuốc đưa cho hắn, Triệu Tuần cầm lấy bát thuốc, ngửa đầu uống.

“Ra ngoài.” Hắn bỏ chén thuốc không vào trong đĩa, lại đi đến cửa sổ ngồi xuống.

“Hả? A...!” Thu hồi ánh mắt si mê, trong lòng Tưởng Linh Thu ngầm tiếc hận, không dám ở lại lâu.

Cửa nhẹ nhàng đóng lại, Triệu Tuần ngẩng đầu nhìn cửa phòng đóng chặt, hắn bỏ sách xuống, bước vài bước là đến trước bàn, vội vàng rót chén nước, rót xong hắn vẫn cảm thấy chưa đủ, lại rót thêm mấy chén nữa mới dừng lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.