Hôm Nay Ta Lại Biến Thành Gì?

Chương 3: Chương 3: Gặp nhau ở Xuân Giang lâu




“Tay thiếu gia còn chưa đỡ ạ?” Đã vài ngày rồi, mỗi ngày khi thay thuốc nhìn thấy miệng vết thương rất sâu, Lưu quản gia nhìn mà lo lắng, không biết bị rùa cắn có thể để lại di chứng gì không.

“Không có việc gì, không cần lo lắng.” Triệu Tuần trấn an ông, nhìn ngón trỏ của mình, đã vài ngày không viết chữ rồi. Con vật ngu xuẩn đó mở miệng rất ác độc.

“Cũng thật là kỳ lạ, nhiều năm qua đều tốt như vậy, sao đột nhiên nó lại cắn người được nhỉ?” Trong tay Lưu quản gia là cái lồng sắt, bên trong là con rùa nhỏ, đầu nó đang đung đưa, mở to hai mắt giống như hạt đậu xanh, nhìn hai người với vẻ vô tội.

“Sau này không được đút nó ăn thịt nữa.” Triệu Tuần trầm ngâm, chỉ có thể là nguyên nhân này, khi đút thịt cho nó thì bị cắn. Người ăn thịt nhiều cũng cảm thấy không thoải mái, huống chi là một con rùa?

Dụ Uẩn cũng không biết vì nàng cắn người, cho nên sau này con rùa nhỏ không có thịt ăn. Lúc này nàng đang phiền não nên vứt một đám cô nương như thế nào, im lặng ăn cơm.

Dụ phụ nhất chiến thành danh. Tuy kết quả điều tra còn chưa xong, nhưng Hà Thanh Hầu bị điều tra đã là chuyện ván đã đóng thuyền. Nghe nói Ngọc Quý phi khóc lóc một đêm với hoàng đế, cũng không thể thay đổi được chủ ý.

Mọi người đều thấy, Dụ gia rất phát triển. Đáng tiếc Dụ Thích quá lạnh lùng, nói được hai câu sẽ làm tình cảnh chán nản, thật sự không nịnh bợ được. Nhưng mà nghe nói ông ta còn có nữ nhi. Không sao, phụ thân không được, thì ôm bắp đùi nữ nhi.

Vì thế, Dụ Uẩn bị một đám oanh oanh yến yến vây quanh.

Đây là lầu hai của Xuân Giang Lâu. Xuân Giang Lâu là tửu lâu nổi tiếng ở kinh thành, giá cả cực cao, dân chúng bình thường căn bản không vào được. Bố cục lầu hai là các phòng tách biệt, để cho các quan lại quyền quý dùng, có tiền cũng không nhất định đến được.

Dụ Uẩn cũng không biết chỗ này. Trên đường nàng bị một đám mỹ nhân phấn son vây quanh, lúc lấy lại tinh thần, nàng đã ở trong này rồi. Ống tay áo mỹ nhân khẽ bay, mùi son phấn xông vào mũi, oanh thanh yến ngữ, làm cho đầu Dụ Uẩn đau nhức.

“A Uẩn, ngươi ăn cái này đi, đây chính là đồ ăn đứng đầu Xuân Giang Lâu đấy.” Một chiếc đũa đưa tới.

“A Uẩn, nếm thử cái này đi, mỹ dung dưỡng nhan, rất là tốt!” Lại một chiếc đũa khác.

“Còn món này nữa, những chỗ khác không có món này đâu.” Lại thêm một chiếc đũa nữa.

.... Bát nhỏ của nàng đã thành một tòa núi nhỏ, mù quáng ăn những đồ ăn mà mọi người gắp, cũng không biết mình đang ăn cái gì.

“Bốp - -” tiếng thước gõ giòn vang, “Các ngươi có biết, Triệu Thừa tướng đã có người trong lòng rồi không?”

Đây là người kể chuyện ở dưới lầu, người nói giỏi ở trong kinh thành, Xuân Giang Lâu đặc biệt mời đến làm cho khách nhân vui vẻ.

Những lời này giống như cục đá ném vào trong mặt hồ tĩnh lặng, kích thích các tầng hoa.

Tất cả người trong Xuân Giang Lâu đều im lặng, không ai hé răng nói chuyện. Vài giây sau, nhao nhao bùng nổ.

“Không có khả năng! Những lời này không đúng!” Đây là những lời của Trạng Nguyên năm nay, lấy Triệu Tuần làm thần tượng.

Không có người nào xứng với thần tượng, hắn không có khả năng có người trong lòng.

“Đúng vậy! Chỉ là lời đồn mà thôi!” Một tráng hán đập bàn đứng dậy, Triệu Thừa tướng há có thể rơi vào tư tình nữ nhân.

“...”

Dụ Uẩn trợn mắt há hốc miệng nhìn một đám đại nam nhân dưới lầu tranh nhau nói văng cả nước miếng.

“Hic hic hic, chuyện này không có khả năng.” Lại có mấy cô nương tương trợ, nhỏ giọng khóc nức nở.

Còn lại là ngu si hoặc kích động, đều bị kích thích không nhỏ. Có người thấy nàng thờ ơ, hảo tâm giải thích, “Ngươi vừa tới, có thể chưa biết Thừa tướng đại nhân...”

Mặt Dụ Uẩn không chút thay đổi, nàng đã từng nghe không chỉ một lần.

“Cho nên, ngươi nói xem chúng ta có khổ sở không, hic hic hic...” Một đám nữ nhân ôm đầu khóc rống.

“Ta biết chắc chắn mọi người sẽ không tin,“ Người kể chuyện tràn ngập tự tin, “Triệu Đại ta có bao giờ truyền tin tức giả sao?”

Mọi người im lặng.

“Ha ha, không có đúng không?” Ông ta đắc ý hất cằm lên, sờ sờ râu, “Những lời ta nói hôm nay, đều có chứng cứ cả!”

“Nếu ngươi có chứng cứ thì lấy ra đây!” Mọi người chưa từ bỏ ý định.

“Ta lừa các người làm gì,“ Người kể chuyện chậm rãi uống ngụm trà, thấy mọi người hứng thú mới tiếp tục nói, “Chính miệng Lưu Trung Thừa nói, khi hai người họ cùng hạ triều, Thừa tướng đại nhân tự mình làm lộ ra, còn giả được à!”

Có người tâm đã lạnh, có người vẫn không tin.

“Nói miệng không bằng chứng!”

“Nếu mọi người không tin, có thể đi hỏi thăm một chút, những đại nhân cùng hạ triều cũng nghe thấy.”

“Quân Hành có người trong lòng rồi sao?” Trong một gian phòng ở lầu hai, một thanh niên mặc trường bào màu đen cười nói với người đối diện, “Vậy mà cô không biết đấy.”

Đối phương ngẩng đầu lên, dùng mắt dò xét hắn ta, “Khi nào thì thái tử điện hạ lại đi tin những lời nói này?” Đúng là Triệu Tuần, Quân Hành là tên tự của hắn.

Thái tử sờ chóp mũi, cười nói: “Không thể không tin được.”

“Ngươi nói xem, rốt cuộc vị cô nương kia là con cái nhà ai?” Cuối cùng cũng có người hỏi ra tiếng lòng mọi người, toàn thể lại yên lặng, nôn nóng nhìn người kể chuyện.

“Nhà người này rất khó lường,“ vẻ mặt người kể chuyện bí hiểm, “Đó là người mà hoàng đế kim khẩu ngọc ngôn mời về, vừa về liền tố cáo Hà Thanh Hầu!”

Dụ Uẩn mở to hai mắt, nói bậy! Bỗng nhiên tiếng nức nở trong phòng dừng lại, một đám nữ nhân nhìn nàng có chút không tin.

“Ngươi nói Dụ gia sao?” Có người cười ngớ ngẩn, “Bọn họ vừa trở về, tiểu thư Dụ gia đâu có cơ hội nhìn thấy Thừa tướng?”

Dụ Uẩn âm thầm khen ngợi hắn ta, nàng đúng là chưa từng gặp Triệu Thừa tướng.

Nhưng mà các tiểu thư khác lại không nghĩ như vậy, mọi người vốn ngồi bên cạnh nàng bây giờ nhao nhao đứng dậy đi đến đối diện nàng, cùng chung mối thù nhìn nàng chằm chằm.

Nàng vô lực giải thích, “Ta thật sự chưa từng gặp Triệu Thừa tướng!” Vẻ mặt nàng chân thành.

“Thật sao?” Mọi người ngừng nức nở, giống như là không tin, ánh mắt hung ác.

Đương nhiên là thật, nàng gật đầu thật mạnh, kinh thành thực nguy hiểm.

“A Uẩn đã nói chưa từng gặp thì chắc chắn là Triệu Đại nói bậy, chúng ta không cần để ý đến chuyện này.” Phụ thân nữ tử này là Hầu Ngự Sử, đã diện kiến qua uy lực của Dụ Thích, đặc biệt dặn nữ nhi nhất định phải kết giao thật tốt với Dụ Uẩn. Lúc này, nàng ta nhân cơ hội nói chuyện vì Dụ Uẩn.

Mọi người do dự, hơi dao động.

Lại một nữ tử mặc lục y đứng ra, “Đúng vậy, lời hắn nói có thể tin được sao? Có người dân tộc Hồi truyền tin ra Thừa tướng có người trong lòng, đó cũng là thật à?” Nàng ta cũng không phải nói chuyện vì Dụ Uẩn, chỉ đơn thuần là tin tưởng Triệu Thừa tướng tuyệt đối sẽ không có người trong lòng, nếu có, cũng chỉ có thể là mình.

Trước khi mọi người tới, đều được người nhà dặn dò nên không dám làm Dụ Uẩn khó xử, vả lại Thừa tướng giống như bông hoa nằm trên cao, sẽ không dễ dàng bị hái xuống. Lúc này có bậc thang, mọi người nhao nhao nói, “Chúng ta quá sốt ruột, hiểu lầm A Uẩn rồi. Thôi, không nói chuyện này nữa, dùng bữa thôi!”

Bầu không khí rất hài hòa.

Dưới lầu vẫn tranh luận như cũ không ngớt, Dụ Uẩn chưa từng thấy tình cảnh như vậy, mọi người vì một người chẳng thân quen, tranh luận đến mặt đỏ tai hồng.

Vẻ mặt thái tử rất thích thú, cười tít mắt nhìn người đối diện.

Vẻ mặt Triệu Tuần không đổi, giống như đã quen rồi, “Không bằng điện hạ quan tâm đến hôn sự của chính mình ấy,“ hắn nâng mắt, “Thừa dịp hoàng thượng bất mãn với Hà Thanh Hầu.”

“Cô là một thái tử nghèo túng, ai muốn gả cho cô chứ.” Thái tử rót chén rượu, “Đâu thể so được với Quân Hành, một đám tiểu thư muốn cùng gả.” Hắn ta tiếp tục trêu chọc.

Triệu Tuần không nói tiếp lời hắn ta, trái lại tự nói: “Nghe nói Ngọc Quý phi có ý kết thân với Tiền tướng quân.”

Thái tử để chén xuống, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, sau một lúc trầm ngâm, mới cười ra tiếng: “Có những việc không thể giống như ý nguyện.”

“A Uẩn muốn đi rồi sao?” Dụ Uẩn suy nghĩ đã lâu mới tìm ra được lời từ chối.

“Lần sau lại gặp.” Không muốn hẹn gặp nữa.

Một đám nữ nhân theo nàng xuống lầu, nhìn rất bắt mắt.

“Đó là - -” Có một thiếu nữ nhìn thấy hai nam tử cùng nhau xuống lầu, kích động che miệng lại.

Tiếng tranh cãi dưới lầu im bặt lại, đột nhiên yên tĩnh dọa Dụ Uẩn sợ, có chút không rõ chân tướng.

“Thừa tướng đại nhân!” Dưới lầu có người đứng dậy, vẻ mặt khó mà tin.

Đây là Thừa tướng sao? Dụ Uẩn nhìn nam tử quay đầu lại, ngầm suy nghĩ, vô cùng anh tuấn, nhưng không khoa trương như mọi người nói.

Thái tử nghe được động tĩnh phía sau, trong lúc vô tình thoáng quay đầu lại nhìn, là một đám thiếu nữ, người cầm đầu nhìn không quen lắm, chắc là mới tới kinh thành. Nàng được mọi người vây quanh, vừa tới liền được hoan nghênh như vậy, chỉ có thiên kim nhà Du gia.

Làn da trắng như tuyết đầu mùa, môi anh đào đỏ thắm, mặt như hàm xuân, khóe mắt mang theo ý cười, rất là đáng yêu. Thái tử ngầm cười, thật khéo, hai nhân vật chính đều ở đây.

Triệu Tuần không chú ý đến động tĩnh phía sau, chỉ thờ ơ liếc Triệu Đại. Đối phương cứng đờ tại chỗ, quên cầu xin tha thứ.

“Thừa tướng đại nhân...” Thiếu nữ mặt phấn hàm xuân, không tự giác được thì thào. Dụ Uẩn cảm thấy hơi thất vọng, quả nhiên không thể tin những lời đồn đại.

“Ngươi nghe Lưu Trung Thừa nói sao?” Triệu Tuần không muốn hỏi nhưng nếu những lời này truyền ra bị Dụ Thích nghe thấy, cho rằng hắn có mưu đồ gì đó, vậy thì không được tốt lắm.

“Bẩm đại nhân, là bà tử quét rác trong phủ Lưu đại nhân nói cho tiểu nhân, bà ta nói chính tai nghe thấy Lưu đại nhân nói như vậy với thê tử ông ta!” Cuối cùng Triệu Đại cũng nhớ tới phải lạy, vừa kích động vừa sợ hãi, “Nếu có nửa câu hư ngôn, tiểu nhân sẽ chết không được tử tế!”

Thật không, lại là ông ta, Triệu Tuần yên lặng kí tên ông ta vào trong sổ, “Không được lan truyền bậy bạ, làm bẩn danh dự của Dụ tiểu thư, ngươi không chịu trách nhiệm nổi đâu!”

Hóa ra là nhận sai người, Dụ Uẩn nghe thấy một thanh niên khác đang hỏi chuyện, lòng hiếu kỳ lại dấy lên. Nàng không để ý những lời mà Triệu Đại nói, lời đồn nhảm mà thôi, truyền thì truyền.

Triệu Tuần không làm khó Triệu Đại, cất bước chuẩn bị rời đi.

Hắn quay người lại làm cho Dụ Uẩn nhìn thấy rõ ràng, bề ngoài người này vô cùng đẹp, chỉ là có phần quen mắt, đã gặp ở đâu rồi nhỉ?

Triệu Tuần đang chuẩn bị rời đi, chợt nghe phía sau có tiếng gọi, “Hóa ra là ngươi.” Giọng nói không lớn, chỉ là Xuân Giang Lâu yên tĩnh quá lâu, mới nghe được rõ ràng như vậy.

Hắn quay đầu, là thiên kim Dụ gia, mình đã từng thấy nàng thì đúng, nhưng nàng gặp mình khi nào?

“A, vết thương trên tay ngươi còn chưa khỏi sao?” Dụ Uẩn ngạc nhiên, chẳng lẽ lúc ấy không phải mình đang nằm mơ?

Mọi người nghe vậy nhìn về phía tay Thừa tướng, ngón trỏ vẫn quấn lụa trắng chưa kịp che.

Bằng chứng như vậy, rõ ràng là hai người quen biết, ngay cả ngón tay bị thương cũng biết, kẻ lừa đảo, hai tên lừa gạt, mọi người tức giận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.