Hôm Nay Cũng Không Thể Ly Hôn Thành Công

Chương 22: Chương 22: Ngày thứ mười chín




Editor: Min, Tokiya - Beta: Min

Chương 22: Ngày thứ mười chín

Tiểu Vũ với anh Tiểu Minh trở mặt thành thù rồi.

So với những lần cãi nhau với Tiểu Ung trước đây thì nghiêm trọng hơn nhiều, Tiểu Vũ từ xưa tới giờ chưa từng chủ động ghét ai như vậy, cho dù là lần trước cãi cọ với Tiểu Ung nó cũng chỉ thấy sợ, huống hồ nó quả thật có hơi thích thích Viện Viện, Viện Viện thật sự rất xinh, vì điều này mà nó cảm thấy mình có lỗi với Tiểu Ung.

Sáng thứ hai vừa tới trường Tiểu Ung đã chạy ngay đến tìm Tiểu Vũ, nó vì chuyện bắt nạt Tiểu Vũ mà bị hạ lệnh cấm không được đưa đi chơi trong vòng một tháng, bây giờ cứ nghe thấy đứa nhóc nào khoe có chỗ nào vui là nó đều rất hâm mộ: “Ba cậu dẫn cậu ra biển chơi thật hả? Chơi vui không? Các cậu đã chơi những gì? Ở đó có cá heo không? Có cá mập không?”

Tiểu Vũ vẫn nhớ tặng cho Tiểu Ung một cái vỏ sò, mặc dù là cái không đẹp nhất, những cái đẹp nó đều giữ lại cho ba hết rồi, cuối cùng vẫn nhịn không được oán trách Tiểu Minh với Tiểu Ung: “Anh Tiểu Minh thật quá đáng! Anh ấy nói với tớ, ba ba nên ly hôn.”

Tiểu Ung mừng rỡ, gần như nhảy cẫng lên: “Tớ biết mà, cái tên Tiểu Minh kia chẳng phải thứ tốt lành gì!”

Nó thật sự rất ghét Tiểu Minh, hồi trước nó là học sinh đẹp trai nhất lớp, từ khi Tiểu Minh tới thì không còn nữa, bởi vì Tiểu Minh cao hơn nó, tụi con gái thấy cao ráo mới đẹp trai; hồi trước nó còn là đứa viết chữ đẹp nhất lớp, điểm môn văn cao nhất, Tiểu Minh viết chữ đẹp hơn nó, điểm môn ngữ văn cũng tốt hơn nó, bây giờ mỗi ngày nó đều phải nhịn không xem hoạt hình để luyện chữ thêm nửa tiếng, thế nhưng vẫn không viết đẹp được như Tiểu Minh. Tức ghê á.

Tiểu Vũ trước giờ ở nhà chưa từng nói bậy, nó ù ù cạc cạc: “ “Không phải thứ tốt lành” nghĩa là gì, Tiểu Minh vốn đâu phải “thứ” gì đâu, sao lại có tốt với không tốt?”

Tiểu Ung không biết giải thích thế nào, đỏ mặt đáp: “Thì là, thì là câu mắng người ta thôi, sao cậu lại ngốc như vậy! Tóm lại Tiểu Minh rất xấu, rất đáng ghét. Giờ thì cậu cũng thấy cậu ta đáng ghét rồi phải không?”

Tiểu Vũ gật đầu cái rụp, nói đến nó lại thấy ấm ức: “Ừ, sao anh ấy có thể nói thế... anh ấy cũng đâu phải con ba tớ, ba là ba của tớ, tớ có thể kêu hai ba không ly hôn, anh ấy thì không.”

Tiểu Ung đảo mắt, đè thấp giọng, lén lén lút lút nói: “Tớ bảo này, cậu đừng nói với ai đấy... tớ nghe ba bảo, cái tên Tiểu Minh kia là con riêng của ba lớn cậu ở bên ngoài!”

Lúc nói đến “con riêng”, nó cảm thấy thật đáng sợ, chính mình cũng rùng mình một cái.

Tiểu Vũ ngơ ngác hỏi: “ “Con riêng” là cái gì? Cậu đừng có toàn nói mấy từ khó hiểu nữa đi.”

Tiểu Ung gãi đầu, mặt nhỏ nhăn lại: “Chậc... “con riêng” chính là đứa nhỏ ba lớn cậu với người khác sinh ra, không phải với ba cậu... Hai người họ ly hôn vì Tiểu Minh đó! Tiểu Minh mong ba cậu ly hôn, ly hôn rồi, ba lớn của cậu sẽ là ba cậu ta.”

Tiểu Vũ kinh hoảng, những cẩn thận ngẫm lại, Tiểu Minh thật sự rất giống ba Trần Khác Thanh, so với bản thân nó, Tiểu Minh càng giống ba lớn nó hơn.

Tiểu Ung nói tiếp: “Cháu của ba là anh họ, nếu mọi người là họ hàng thật, vì sao trước đó chưa từng gặp nhau? Cậu ta là tự nhiên ở đâu đó chui ra.”

Tiểu Vũ càng nghĩ càng thấy có vấn đề, suy nghĩ trong đầu loạn y như cuộn len bị con mèo đùa nghịch, nó ngẩng đầu, liếc nhìn Trần Khác Thanh ở góc bên kia lớp học, ánh mắt rất không vui vẻ. Hôm nay Trần Khác Thanh không có cách nào lại gần Tiểu Vũ được, vì hắn ngày hôm đó ở trên bờ biển khuyên Tiểu Vũ để hai ba ly hôn mà Tiểu Vũ đã “tuyệt giao” với hắn, Tiểu Vũ ghét hắn rồi, thái độ này của nó cũng là có thể hiểu được, cứ đợi Tiểu Vũ bình tĩnh rồi nói chuyện lại với nó sau vậy.

Tiểu Vũ đúng là y chang ba nó hồi nhỏ.

Tan học, Trần Khác Thanh thu dọn cặp sách, đeo lên, rồi đi tìm Tiểu Vũ, nói: “Đi thôi, chúng ta ra cổng đợi ba em.”

Tiểu Vũ hừ một tiếng, nhanh chóng thu dọn sách vở balo của mình, sau đó xông ra cửa lớp, Trần Khác Thanh vội đuổi theo: “Tiểu Vũ, đừng chạy nhanh như thế, sẽ ngã đó.”

Hắn vừa nói xong, Tiểu Vũ càng chạy nhanh hơn, sau đó ngã bẹp một cái.

Trần Khác Thanh ngẩn người, thầm phục cái miệng quạ đen của mình, hắn chạy lại định đỡ Tiểu Vũ, Tiểu Vũ đã tự mình bò dậy: “Không cần anh đỡ! Ba em bảo, con trai phải dũng cảm, bị ngã phải tự đứng lên. Đó là ba em, không phải ba anh!”

Trần Khác Thanh ù ù cạc cạc, có điều trẻ con nói chuyện vẫn chưa biết sắp xếp từ ngữ, nói chuyện không có logic, có lúc người lớn cũng không hiểu nổi.

Hôm nay tới đón hai đứa không phải Hà Lạp Dương, mà là chị thư ký Tiểu Lệ.

Trần Khác Thanh ngồi lên xe, hỏi: “Hôm nay chú có việc bận ạ?”

Tiểu Lệ đáp: “Chú ấy bận lắm.”

Tiểu Vũ hỏi: “Em không muốn về nhà, em đến công ty đợi ba được không?”

Trước đây Tiểu Vũ cũng từng đến công ty đợi ba, con trai ông chủ đã lên tiếng yêu cầu, cô tất nhiên phải đáp ứng, đưa hai đứa nhỏ tới công ty. Dừng xe trước cổng công ty.

Nếu là khi trước, Tiểu Vũ đã sớm nhiệt tình dẫn đường đưa anh Tiểu Minh lên trên, nhưng giờ nó với anh Tiểu Minh đã tuyệt giao rồi, nó không muốn để ý tới anh Tiểu Minh nữa.

Hà Lạp Dương vẫn còn đang tăng ca, thấy Tiểu Vũ và Trần Khác Thanh cùng nhau tới, cậu không khỏi ngẩn người, hỏi: “Sao lại đưa hai đứa nhỏ qua đây.”

Tiểu Vũ không phải lần đầu tới phòng làm việc của ba, nhưng đây là công ty của ba lớn, cái này nó vẫn nhớ rõ.

Hà Lạp Dương nói: “Được rồi, hai đứa vào phòng nghỉ chờ ba một lát.”

Tiểu Vũ đeo balo lên, đang định ngồi xuống, vừa quay người liền thấy Tiểu Minh cũng đi vào theo, nó chau mày, đẩy hắn một cái: “Anh không được vào, đây là phòng nghỉ của ba em! Ba là ba em, không phải ba anh!”

Trần Khác Thanh: “...”

Trần Khác Thanh không ngã, nhưng thật sự thấy hơi đau lòng, Tiểu Vũ xưa nay luôn là cục cưng nhỏ trong lòng hắn, giờ lại chán ghét hắn như vậy... Hắn thở dài, ra khỏi phòng nghỉ, nói với Hà Lạp Dương: “Tiểu Vũ vẫn còn giận, nó không có anh ngồi đợi trong phòng nghỉ, vậy anh qua phòng cách vách nhé.”

Dù sao đây cũng là công ty của hắn, Trần Khác Thanh quen thuộc nơi này hơn, còn tự mình qua phòng pha trà pha một ly nước hoa quả uống, uống xong không biết sao lại thấy buồn ngủ, Trần Khác Thanh bèn ghé lên sopha mơ màng ngủ mất.

Hắn mơ thấy một vài chuyện hồi nhỏ, khi đó hắn còn rất nhỏ, ngồi trên ghế, người lớn đi qua đi lại trước mắt, nói những lời hắn nghe không hiểu: “Con trai ông sau khi phải chịu kích thích nặng nề đã để lại chướng ngại tâm lý... mỗi khi cảm thấy trách nhiệm nặng nề hoặc áp lực nó sẽ ức chế cảm xúc của mình... không, chỉ số thông minh không bị ảnh hưởng, không ảnh hưởng tới việc học...”

Hắn cảm thấy lo lắng, hai tay nắm chặt thành quyền.

Ba mẹ hỏi hắn: “Con thấy sao? Có cảm giác gì không?”

Hắn cảm thấy bản thân giống như bị nhốt bên trong bình thủy tinh, có thể thấy được thế giới bên ngoài, nghe được những thanh âm bên ngoài, nhưng lại không cách nào làm cho những người ở thế giới ngoài đó nghe được giọng mình.

Trần Khác Thanh tỉnh dậy, Hà Lạp Dương buồn cười, nói: “Bạn nhỏ Tiểu Minh, dám không làm bài tập mà ở đó làm biếng ngủ gật. Về thôi.”

Trần Khác Thanh đứng dậy, đi theo cậu.

Hà Lạp Dương hỏi Tiểu Vũ: “Con ăn nhiều đồ ăn vặt như thế có đói nữa không? Có muốn ăn cơm nữa k?”

Tiểu Vũ đáp: “Con không đói.”

Hà Lạp Dương lại hỏi Trần Khác Thanh: “Anh vẫn chưa ăn đúng không?”

Trần Khác Thanh nói: “Đợi lát nữa vào cửa hàng tiện lợi mua tạm gì đó cho anh là được.”

Giờ đã là hơn mười giờ tối.

Kỳ thực Hà Lạp Dương vốn còn muốn bàn với Trần Khác Thanh cụ thể về chuyện “giả bộ không ly hôn”, nhưng Tiểu Vũ đang ở bên cạnh, cho nên cậu đành xuống xe, vào cửa hàng tiện lợi mua đồ.

Trần Khác Thanh cũng xuống theo, hai người cuối cùng cũng có không gian riêng có thể nói chuyện.

Hà Lạp Dương hỏi hắn: “Chúng ta có cần làm công tác chuẩn bị gì không? Mua nén hương hay gì gì đó? Hay là cứ trực tiếp nói với con mèo, “Này, chúng tôi không ly hôn nữa, mau biến anh ấy trở lại đi”, như vậy hả?”

Trần Khác Thanh nói: “Cái này... anh cũng không rõ lắm. Thật ra anh nghĩ nếu không phải thật lòng không muốn ly hôn thì sẽ không có tác dụng đâu.”

Hà Lạp Dương muốn phát điên: “Anh cũng thấy đấy, tôi không phải làm từ sắt thép, hai tuần nay không phải mang công việc về nhà làm thì là tăng ca, mệt lắm anh có biết không? Anh mau biến trở lại nhanh lên.”

Trần Khác Thanh lặng lẽ đáp: “Anh cũng đang nghĩ cách mà.”

Hà Lạp Dương: “Nhanh chút.”

Trần Khác Thanh rầu rĩ: “Anh cũng muốn mau chóng biến trở lại.”

Hà Lạp Dương: “Tôi là bảo chúng ta mua nhanh chút, rồi còn lên xe về.”

Trần Khác Thanh: “Ừm...”

Hà Lạp Dương bâng quơ liếc mắt nhìn ra phía ngoài, vô tình trông thấy một bóng người, mất mấy giây cậu mới kịp phản ứng lại, phía bên kia đường cái có một bà cụ đang đứng.

Cụ bà tóc tai tán loạn, ăn mặc lôi thôi lếch thếch, cái lưng gập xuống thật sâu, bộ dáng vô cùng khủng bố. Hà Lạp Dương gần như trong nháy mắt sợ tới quên cả hô hấp.

“Em đang nhìn gì thế?” Trần Khác Thanh hỏi.

Hà Lạp Dương hoàn hồn, bàn tay run rẩy, vội lấy tiền trả, rồi bảo: “Đi, đi, chúng ta mau đi thôi.”

Vì sao dạo gần đây cậu luôn gặp phải mấy chuyện kỳ quái như vậy? Hà Lạp Dương lên xe, lại đánh mắt nhìn quanh bốn phía, đã không thấy bóng dáng bà lão đâu nữa. Cậu thở phào một hơi, ấn ấn lồng ngực.

Thầm nghĩ, nói không chừng chỉ là nhìn nhầm.

Về tới nhà.

Đợi Tiểu Vũ ngủ say.

Hà Lạp Dương cùng Trần Khác Thanh lấm la lấm lét ôm mèo vào phòng ngủ, đặt trên giường.

Hà Lạp Dương kính cẩn nói: “Tôi, tôi không muốn ly hôn với Trần Khác Thanh nữa.”

Mèo con vẫy đuôi, ngáp một cái, không chút phản ứng.

Hà Lạp Dương: “... Thật sự có tác dụng sao?”

Trần Khác Thanh: “Đợi mai xem thế nào.”

Hà Lạp Dương không biết mình ngủ mất từ lúc nào, sáng hôm sau bị tiếng chuông báo thức đánh tỉnh, cậu quay người nhìn, thấy phần chăn bên cạnh đùn lên một đống lớn hình người, trong lòng không khỏi kích động.

Có phải Trần Khác Thanh đã biến trở lại đang rúc trong đó ngủ? Cậu nắm lấy góc chăn, vén lên... bên trong ngoại trừ một Trần Khác Thanh nhỏ thó còn có cái gối đầu thật lớn.

Hà Lạp Dương lẳng lặng đắp chăn lại, nằm xuống, trừng mắt nhìn trần nhà: “Mẹ kiếp.”

Hết chương 22.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.