Học Viện Hoàng Hôn

Chương 35: Chương 35




1 tuần sau nó xuất viện.

-Yên bình quá. – Nó đi dạo với Phong trên biển.

-Cậu luôn thích ngắm hoàng hôn ở đây mà. – Phong cười.

-Uhm, chắc đúng vậy rồi. – Nó hít thở bầu không khí trong lành. – Huh? Cậu ấy là người tên Anh Nhật kìa.

Nhật đang đứng cách đó không xa, thở dài. Chờ nó với Phong bước tới, Nhật cười.

-Chào.

-Ờ…chào… - Nó vẫn còn ác cảm với Nhật.

-Vẫn chưa chịu nhớ ra hả? – Thấy nó nép nép vào Phong làm Nhật đau lòng. – Cầm lấy này.

Nhật đưa ra sợi dây chuyền hình bông tuyết.

-G…gì vậy? Sao lại đưa cho tui? – Nó không hiểu gì hết.

-Nó vốn là của bạn mà. – Nhật cầm tay nó lên.

Xoẹt.

Có gì đó vừa chạy qua trong đầu nó, và cái cảm giác tim đập mạnh làm nó rút tay ra, mặt đỏ bừng.

-Dù trí nhớ bị xóa bỏ nhưng con tim bạn vẫn không thay đổi phải không. – Nhật nhìn phản ứng của nó, cười buồn, trao cho nó sợi dây chuyền rồi quay lưng đi.

Nhật bước đi nặng nề. Con tim cậu đau nhói, cậu đã không nhận ra đâu là người cậu tìm kiếm, đến khi biết được rồi thì người ta không nhớ gì cả. Cậu trách mình tại sao khi biết sự thật lại không chạy ngay đến bên nó để bây giờ…

*****

Trở lại cái ngày Nhật bày tỏ với chị Sương nơi bãi biển.

Sau khi nó chạy đi mất.

-Nhật, chị không hiểu em đang nói gì. – Tiếng chị Sương lúng túng. – Vụ cháy 11 năm trước là sao?

-Ơ, chị không nhớ à? Không phải vết sẹo trên vai chị là do che cho em khỏi bị mảnh trần nhà sụp xuống sao?? – Nhật hoang mang.

-Làm gì có chuyện đó. Vết sẹo này là chị bị 1 tên bắt cóc quẹt dao vô hồi bé mà. – Rồi như nhớ gì đó, chị Sương suy ngẫm. – Nếu em nói về vết sẹo, thì Tiểu Tuyết cũng có 1 cái đó, chạy dọc từ vai xuống tới thắt lưng.

-Sao cơ ạ?! – Nhật kinh ngạc.

-Con bé nói cái sẹo đó là do 1 tai nạn trong 1 vụ cháy hồi nhỏ. – Chị Sương nhìn Nhật cười. – Chị cảm ơn em đã quí mến chị. Nhưng người con tim em mong chờ không phải là chị.

-D..dạ. Em…xin phép. – Nhật chào chị Sương rồi lên xe nhanh chóng về nhà.

-Mẹ, Mẹ ơi! – Nhật chạy 1 mạch lên phòng phu nhân Lệ Quyên. – Mẹ, 2 người trong hình này là 1 phải không mẹ?

Nhật chìa ra tấm ảnh cậu hồi nhỏ chụp chung với 1 cô bé và chỉ tay vào nó trong tấm hôm sinh nhật nó. Phu nhân ban đầu hơi ngạc nhiên nhưng bà cười rồi gật đầu.

Bàng hoàng, Nhật cười đau đớn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.