Học Viện Hoàng Hôn

Chương 23: Chương 23




Bụp. Chíu chíu. Ầm ầm.

Bây giờ là giờ nghỉ trưa và cái âm thanh hỗn tạp đó phát ra từ nhà ăn. Ly, Thanh đồng thanh.

-Happy Birthday, Minh Anh Nhật!

-Mừng sinh nhật nhá. – Phong cầm cái bánh kem to tổ chảng.

Chị Tâm ngáp ngắn ngáp dài rồi bỏ đi. Nó với Nhật trố mắt nhìn. Nó không biết hôm nay là sinh nhật của Nhật.

-Ủa, sinh nhật tớ à? – Nhật làm con Ly với thằng Thanh mất hứng. – À à đúng rồi. – 2 tên nhảy tưng tưng trở lại. – Hèn gì ba nói hôm nay mở tiệc ở bãi biển. – Nghe tới đó 2 con khỉ càng la hét sung sướng hơn, Phong với nó lắc đầu bó tay.

Chiều tà nhưng bãi biển cực kì nhộn nhịp vì bữa tiệc lớn kinh khủng, hầu như ai cũng được mời từ học sinh trong trường, các ông chủ bà chủ của các công ti đến mấy người lạ hoắc không biết từ đâu ra cũng nhốn nháo nhập tiệc.

Nó vốn không thích chốn đông người nên lẻn ra 1 góc ngồi ngắm mặt trời với phu nhân Lệ Quyên. Không ai nói với ai câu nào, 2 người chỉ ngồi đó, im lặng, tận hưởng sự yên bình. Được 1 hồi thì nó khác nước.

-Con lấy nước quả cho bác nha. – Nó hỏi phu nhân, bà chỉ cười thay cho trả lời.

Nó bước lại chỗ dãy bàn đồ ăn, lấy 2 li nước. Lúc địng quay lưng đi thì đụng trúng 1 ông bác.

-A, cho cháu xin lỗi. – May mà chưa bị đổ nước.

-Ơ…con là…. – Bác ấy quay lại, nhìn thấy mặt nó thì kinh ngạc.

-Dạ? – Nó không nghĩ là nó biết người này.

-À, không, không có gì. – Bác ấy sực tỉnh, cho nó đi qua. Nhìn theo cái dáng của nó mà trên gương mặt bác nở 1 nụ cười hạnh phúc.

Nó quay lại chỗ phu nhân, kinh hãi khi thấy bà không có trên xe lăn mà đang nằm trên bãi cát!

-Bác! Bác ơi, bác sao vậy?? Sao lại xuống khỏi ghế?! – Nó cố đỡ phu nhân dậy nhưng 1 mình nó không đủ sức.

Cả đám Thanh, Nhật, Ly và Phong chạy tới, nhốn nháo.

-Sao vậy mày? – Con Ly lên tiếng khi Nhật với Thanh đỡ phu nhân dậy.

-Tao không biết nữa… - Nó bất động khi nhìn thấy gương mặt bác ấy đẫm lệ. Nó nghĩ đến lí do có lẽ phu nhân rất khao khát được đi, được ngâm chân trong làn nước mát lạnh của biển, nó thấy nhói trong tim, nó phần nào hiểu được nỗi đau khổ của phu nhân.

Bác Trương cũng hối hả chạy tới khi nghe ồn ào, vẻ mặt vô cùng lo lắng.

-Chị Lệ Quyên, chị không sao chứ?? – 1 người đàn ông khác cũng chạy lại, là cái người nó va phải khi nãy.

-Ơ, anh là… - Cả 2 bác nhìn chằm chằm người đàn ông đó, rồi phu nhân cười như gặp được người quen lâu ngày không gặp.

Người ấy khi nhìn thấy Ly thì tính nói gì đó nhưng lại thôi, nó tự hỏi đang có chuyện gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.