Học Viện Hoàng Hôn

Chương 22: Chương 22




Nó nhìn thấy 1 cậu bé cỡ 5, 6 tuổi, gương mặt ngây thơ thoáng nét tinh nghịch. Rồi nó nhìn thấy 1 người phụ nữ xinh đẹp có mái tóc dài thướt tha, 2 tay dang rộng như chào đón nó. Nó định chạy lại thì nó thấy máu, rất nhiều máu, nó thấy người phụ nữ nằm bất động trên vũng máu, rồi lại mờ, mờ dần.

Nó bật dậy, mồ hôi nhễ nhại, thì ra đó chỉ là 1 giấc mơ kì quái. Nó đưa tay xoa bụng rồi xoa đầu, nhìn xung quanh, nó giờ mới nhận ra nó đang ở trong 1 căn phòng xa lạ. Kế bên là phu nhân đang nắm chặt tay nó, ngủ ngon lành.

-Bạn tỉnh rồi hả? Thiệt, làm mọi người lo lắng quá đó. – Giọng của Nhật làm nó tỉnh hẳn.

-Sao…sao tui lại ở đây? Đây là đâu vậy?? – Nó không nhớ gì hết.

-Bạn không nhớ sao? Đau bụng đến bất tỉnh trong bữa ăn làm ai cũng lo sốt vó. Mẹ tớ là người lo nhất đấy, mặc dù nói cậu không sao nữa nhưng bà vẫn đòi ở lại. – Nhật quay qua mấy chị người hầu. – Phiền mấy chị đưa mẹ về phòng giùm em.

-Vậy…là tui đang ở… - Nó dần dần ngộ ra.

-Uhm, vẫn còn ở nhà tớ, phòng tớ. – Nhật nói luôn.

[Éc, vậy là mỉnh đang nằm trên giường của Nhật…..??!! Ááááá..] Nó bối rối tới nỗi mặt đỏ lên hết.

-Sao nữa vậy, bộ sốt hả? – Nhật với tới rờ trán nó.

[Là..làm ơn đừng có tới gần thế chứ!!!] Tim nó muốn nổ tung, từng nhịp đập thình thịch làm lòng ngực nó đau nhói. Nó sợ nếu Anh Nhật nghe được tiếng tim nó đang thổn thức sẽ phát hiện tình cảm của nó dành cho cậu mất.

-M…mấy giờ rồi? Tui phải về! – Nó vùng dậy ra khỏi giường. – Ui…

Nó loạng choạng, quên mất là mỗi lần nó tỉnh mê rồi thì nó cần nghỉ ngơi, không làm gì được.

-Giờ đã 11h khuya rồi, bạn tính về vào giờ này sao, với tình trạng đó nữa. – Nhật bước lại chiếc ghế sopha trong phòng. – Tốt nhất là nghỉ ở đây luôn đi. Ngủ ngon.

Nhật chìm vào giấc ngủ say nhanh chóng. Còn mình nó vẫn ngồi ngẩn ngơ 1 hồi lâu. Bước lại lấy chăn đắp cho Anh Nhật, nó nhìn ngắm gương mặt cậu, cái cảm giác thân thuộc lại trỗi lên nữa, nó không hiểu cái gì đang xảy ra trong nó, tại sao nó cảm thấy nó đã biết Nhật từ lâu, rất lâu rồi. Nhưng sự mệt mỏi không cho nó suy nghĩ, nó đành leo lên giường đi ngủ.

--------------------------------------------------

-Cậu chủ, cậu chủ Anh Nhật. – Tiếng 1 chị hầu gọi Nhật. – Mời cậu xuống nhà, cô Tiểu Tuyết, bạn cậu đã làm bữa sáng ạ.

-HẢ??!! – Nghe tới đó Nhật giật mình tỉnh ngay. Cậu nhanh chóng xuống phòng ăn nhưng chỉ thấy phần của cậu, còn Tuyết thì biến đâu mất. –Tiểu Tuyết đâu rồi mấy chị?

-Thưa cậu chủ, cô Tiểu Tuyết dậy từ sớm mượn nhà bếp để làm thức ăn rồi ra khu vườn phía nam rồi ạ.

Nó dậy sớm cốt để ngắm bình minh lên chỗ khu vườn nhìn ra biển lần trước. Nó suy nghĩ về đủ thứ từ sáng tới giờ, nó nhận ra rằng dù nhà Nhật giàu nhưng Nhật không hề ra oai như mấy tên công tử khác, ngược lại cậu rất tốt bụng và dịu dàng mặc dù ở trường ai cũng tránh vì danh tiếng gia đình cậu, nó nghĩ Nhật có lẽ rất cô đơn. Con tim nó lại đập rộn ràng khi nghĩ tới nụ cười của Nhật, nụ cười sáng chói như ánh mặt trời mà nhẹ nhàng như cơn gió thoảng, nó thích Nhật tươi cười như thế, với nó nhiêu đó thôi cũng đủ.

-Cảm ơn vì bữa sáng. – Nó quay lại thì thấy Nhật đứng đó từ bao giờ.

-À…uhm, là để cảm ơn thôi. – Mới sáng sớm đã làm nó đau tim với kiểu cười đó rồi. – Cậu có vẻ thân với chị Bạch Sương nhỉ?

Câu hỏi đó tự nhiên nhảy vô trong đầu nó, mặc dù nó không hề nghĩ tới. Nó thấy mình vô duyên quá.

-Uhm, bạn còn nhớ tớ đã nói là tớ có người mình thích nhưng lại lạc mất cô ấy khi còn nhỏ chứ. – Nhật ngồi xuống cạnh nó.

-Uhm. – Nó thu người, che đi gương mặt đỏ lét. – Cậu định nói đó là chị Sương hả?

-Hì, đoán hay ghê. Từ lúc tớ 5 tuổi, mẹ tớ dẫn 1 cô bé dễ thương qua nhà tớ chơi, nói là con của 1 người bạn, rồi bà dẫn 2 đứa tớ đến 1 trong những khu mua sắm thuộc tập đoàn của ba tớ. Nhưng ngày hôm đó, cả khu mua sắm bị cháy, trong lúc bị kẹt ở trong chờ lính cứu hỏa, mẹ tớ vì bất cẩn mà lửa bén cháy cả 2 chân. Tớ và cô ấy không biết làm gì, chỉ ôm nhau khóc, rồi chợt 1 mảnh trần nhà vì cháy mà sụp xuống ngay chỗ tớ, cô ấy đã ôm tớ đẩy sang 1 bên để tránh, tớ thì không sao nhưng cô ấy bị quẹt lên lưng bị thương. Sau sự việc ấy 2 ngày, mẹ tớ vì dây thần kinh bị chấn động nên không thể nói được nữa, còn cô bé ấy cũng biến mất tiêu, tớ cũng chưa kịp hỏi tên. – Rồi Nhật chuyển giọng vui vẻ.- Tuyết biết không, khi tớ gặp chị Bạch Sương, tớ thấy chị ấy có rất nhiều điểm giống với cô bé kia, mẹ của chị ấy cũng là bạn mẹ tớ, và điểm chung lớn nhất là vết sẹo trên lưng chị ấy. Tớ có hỏi, chị ấy bảo là do 1 tai nạn hồi nhỏ, tớ nghĩ chị ấy không muốn nhắc lại quá khứ.

-Ồ vậy là tốt quá rồi. – Nó lắng nghe câu chuyện của Nhật từng chữ 1 mà lòng quặn đau, nó ước nó là cô bé kia, là chị Bạch Sương để Nhật có thể thích nó. – Vậy tại sao cậu còn nhờ tui đóng giả bạn gái làm gì?

-Tớ cũng không biết sao nữa. – Nhật gãi đầu. – Khi nghe ba nhắc tới gia đình bạn và xem hình bạn, tớ cảm thấy mình nhất định phải nhờ bạn chuyện này chứ không ai khác. Với lại tớ cũng cần thời gian gây dựng cảm tình với chị Sương, nên…

-Tui thích cậu… - Nhật ngớ người khi nghe nó nói, lại còn “Huh?” 1 cái. – Tui nói tui thích cậu! – Nó ráng nói mặc dù nước mắt đang làm cổ họng nó nghẹn lại. – Tui thích cậu nhiều lắm, nhưng không biết tại sao? Tui không biết từ bao giờ tui đã thích cậu! Tui đã cố kìm nén trong suốt thời gian qua, nhưng bây giờ thì không thể nữa rồi, tui không thể tự lừa dối bản thân nữa.

Nó chỉ nói có thế, vì nó biết nó mà nói thêm nó sẽ khóc. Lấy tay lau nhanh mấy giọt nước mắt, nó gượng ra 1 nụ cười tươi nhất có thể. Bình thường Nhật dễ dàng biết nó nghĩ gì, nhưng lần này thì không, cậu nhìn nó khó hiểu, rồi thở dài.

-Đi học thôi. – Nhật nói rồi kéo tay nó bước đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.