Học Viện At

Chương 18: Chương 18




Ánh nắng của buổi chiều mát xuyên nhẹ qua cửa kính nơi một cô gái đang chăm chỉ lau từng chút. “cộc cộc cộc”, chàng trai gõ ô cửa làm cô gái giật mình, chàng trai cười nhẹ bước vào trong nắm tay cô gái rồi kéo cô đi ra ngoài :”đây không phải là lúc để em làm những việc này”. cô gái chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra cô đang giờ làm thêm cơ mà sao có thể tùy tiện ra ngoài được, chàng trai nắm tay cô gái lướt qua mặt chú Xuân, chú Xuân chẳng những không có ý kiến gì mà còn nói :”đi vui vẻ nhé! Chúc thành công”. Chắc hẳn là giữa bọn họ đã có thỏa thuận rồi ^_^ một thỏa thuận mà Nhi không hề biết

Đây chẳng phải là nhà Lâm sao? Băng khó hiểu nhưng chưa kịp có câu trả lời thì đã bị Lâm kéo đi lên phòng. Trong phòng đã có hai cô gái đang đợi sẵn, bọn họ nhìn Lâm rồi lễ phép

-chào cậu chủ

-hãy giúp tôi nhé, thay đồ cho cô gái này.

Băng ngơ ngác tại sao phải thay đồ, để làm gì? Đang định hỏi thì chẳng thấy Lâm đâu cả, còn hai cô gái kia thì cứ tiến sát tới

Đã xong,

-woa đẹp quá, bộ váy này là do cậu chủ lựa đấy, tiểu thư à cô rất xinh đẹp. Hai cô gái đó không ngừng khen ngợi, cuối cùng Băng cũng chẳng biết là khen Băng đẹp hay là khen váy đẹp nữa

Lâm bước vào, mặc một bộ vest rất sang trọng, mái tóc vuốt ngược lên như là sắp sửa có sự kiện gì quan trọng lắm cần phải chỉnh tề và lịch sự, trông Lâm thật sự rất điển trai trong bộ vest đó khiến hai cô gái kia cũng phải nhìn không chớp. Trên tay Lâm cầm một đôi giày cao gót chắc cũng phải 7 phân.

Băng ngồi xuống ghế, bàn tay Lâm nhẹ nhàng sỏ đôi giày vào chân nó. Ngắm nhìn Băng một lúc, Lâm đưa tay chống cằm như có gì đó không vừa ý. Lâm quay sang nói với hai cô gái kia

-không cần trang điểm đâu, tẩy đi

Hai cô gái khó hiểu nhìn nhau

-nhưng chúng tôi thấy rất đẹp mà.

-tôi nói không cần chỉ cần một chút son thôi là đủ còn lại tẩy hết đi và xõa tóc xuống không được búi lên.

Hai cô gái đó dù không muốn nhưng cũng phải làm thôi vì đây là lời nói của Lâm mà vã lại nếu tẩy trang đi mà không đẹp thì cũng chẳng ảnh hưởng gì đến họ cả chỉ là họ cảm thấy hơi tiếc thôi.

Tẩy trang xong, thật là ngoài suy nghĩ của hai cô gái đó vì thật sự là Băng để mặt mộc còn đẹp hơn cả lúc trang điểm, mái tóc búi sang trọng và lịch sự lúc nãy được buông xõa ra nhìn rất thanh lịch và tao nhã. Bọn họ rất ngưỡng mộ sắc đẹp của Băng, không thể tin được chỉ cần mặt mộc thôi mà cũng có thể tỏa sáng thế này.

Lâm mỉm cười hài lòng và nắm tay Băng đi ra ngoài, nhưng Băng ái ngại vì đôi giày khá cao, trước đây Băng chưa từng đi giày cao gót bao giờ cả nên đi được vài bước thì Băng bị vấp ngã nó cứ tưởng là cái váy xinh đẹp này sẽ bị hỏng mất vì cú vấp ngã này của nó nhưng thật may mắn là Lâm đã đỡ được nó, vậy là trong phút chốc nó nằm gọn trong lòng người con trai đó cảm giác này thật bình yên.

-đôi giày này khá cao với em nhỉ?

Băng gật đầu và cầu mong Lâm sẽ đỗi đôi giày này đi nhưng Lâm lại mỉm cười và nói

-không sao đâu, nếu em ngã sẽ có anh đỡ và bất cứ lúc nào em cần anh sẽ có mặt

Hai cô gái kia nhìn hình ảnh này mà ôm mặt ghen tị với Băng nhưng họ cũng rất ngưỡng mộ cặp đôi này trông cứ như là hoàng tử với công chúa vậy.

Vậy là đã đến nơi, Lâm mở cửa xe cho Băng và nắm tay nó bước vào một nhà hàng sang trọng mà trước đây nó chưa từng vô,

-chúng ta đi đâu vậy? Băng khẽ hỏi

-gặp ba mẹ anh

Băng bất ngờ thầm trách Lâm không nói sớm để nó còn chuẩn bị tâm lí, bây giờ thì quá trễ rồi muốn chạy cũng không được.

Bước lên phòng vip đã đặt sẵn Băng thấy có hai người đang nhìn về phía nó, chắc hẳn đó là ba mẹ Lâm, nó hồi hộp nắm tay Lâm thật chặt

-đừng lo lắng, họ biết hết về em rồi, họ sẽ không làm khó em đâu

Nghe câu trấn an này của Lâm làm Băng có chút thoải mái hơn nhiều.

Ba mẹ Lâm nhìn thấy Băng thì có cảm giác gì đó rất hài lòng mặc dù chưa nói chuyện bao giờ nhưng vẫn nhận thấy rằng đây là một cô gái tốt.

Băng ngồi xuống ghế đối diện mẹ Lâm, Băng nhìn bà và thật sự trông bà rất trẻ mặc dù là ngang tuổi mẹ nó nhưng mẹ Lâm chẳng có một nết nhăn nào cả, chắc là bà rất chú ý đến làn da.

Băng thấy trên bàn có một cái bánh kem viết tên Lâm trên đó. Vậy là hôm nay là sinh nhật Lâm sao, tại sao Lâm không nói gì với Băng cả.

Thấy Băng có chút ngạc nhiên khi nhìn bánh kem, mẹ Lâm hỏi

-vậy là Lâm không nói gì về sinh nhật của nó cho cháu nghe sao?

-dạ không ạ. Băng nói nhưng giọng hơi nhỏ

Bà hơi cau mầy nhìn Lâm :”thật là…….”

Thấy Băng có vẻ lo lắng và sợ nên bà muốn cho Băng cảm thấy thoải mái hơn, bà vội nói

-cháu lo lắng gì sao? Chúng ta đã biết hết rồi tất cả mọi thứ về cháu nhưng chúng ta vẫn muốn gặp cháu là bởi vì chúng ta tôn trọng quyết định của Lâm và cháu đừng nghĩ là chúng ta quan trọng giàu nghèo nhé. Chỉ cần cháu tốt bụng và thật lòng với Lâm là được rồi

Nghe những lời này từ bà, Băng thật sự rất hạnh phúc không thể tin được là ba mẹ Lâm lại là những người dễ tính như vậy. Kể ra bọn họ cũng rất thương Lâm đấy chứ.

Băng cười nhẹ và lễ phép nói

-dạ, cháu cảm ơn hai người đã chấp nhận cháu.

Thấy Băng cười thật là hút hồn làm sao, nhất là đôi mắt, mọi thứ trên khuôn mặt đều hoàn hảo. Mẹ Lâm nhìn sang Lâm và nói đùa

-Băng xinh đẹp nhỉ, chắc sau này chắc con sẽ vất vả lắm đây.

Lâm hiểu ý đùa của mẹ nên đáp lại -không sao đâu ạ. con sẽ có cách của con

Ba Lâm cũng cười theo, và bữa cơm hôm đó mọi người rất vui vẻ trái ngược với những gì Băng tưởng tượng.

Bữa cơm tối đã xong, ba mẹ Lâm nói là có việc nên đi trước còn Lâm và Băng thì không có việc gì cả nên đành dắt tay nhau đi dạo phố. Nhưng Băng vẫn chưa hết giận chuyện lúc nãy Lâm không nói trước là đi gặp ba mẹ Lâm vậy là cô nàng giả bộ giận dữ đi trước, Lâm bước theo sau. Đi được một đoạn thì Lâm kéo tay Băng lại

-thôi được rồi, là anh sai bây giờ em muốn như thế nào đây?

Băng quay mặt cười thầm rồi chỉ vào quán kem bên kia đường

-được thôi, ở đây đợi anh nhé

Lâm đi qua đường vào quán kem, một lát sau đi ra với hai cây kem trên tay. Đứng bên kia đường nhìn qua người con gái đang chờ đó, Lâm vẩy tay cô gái qua bên đây, cô gái mỉm cười bước qua.

Hai người nhìn nhau cười, cô gái nhìn trước nhìn sau rất cẩn thận rồi mới bước qua đường nhưng rồi một chiếc xe lao tới với tốc độ rất nhanh, và rõ ràng là Băng đã thấy và né chiếc xe đó rồi nhưng hình như chủ chiếc xe đó cố tình lao vào nó thì phải. Chiếc xe cứ thế lao thẳng đến Nhi với tốc độ cực nhanh, Lâm đã cố chạy ra đỡ người con gái đó nhưng không kịp nữa rồi, chỉ trong chớp mắt thôi Băng đã nằm gọn ở dưới đường máu chảy lênh loáng khắp đường khắp người, Lâm chạy đến bên Băng vội ôm lấy nó, nó mỉm cười và một lần nữa nó lại được nằm gọn trong lòng người con trai đó, nó đưa tay lau những giọt nước mắt trên khuôn mặt của người con trai đó, nó vội trấn an

-em sẽ không sao đâu, anh đừng lo.

-ừ, em sẽ không sao chắc chắn là như vậy.

Lâm ngước mắt nhìn kĩ người đã lái chiếc xe đó, đó là một cô gái mặc đồ đen, đội mũ đen, khuôn mặt bị bịt kín nhưng dù có che thế nào đi nữa Lâm vẫn nhận ra cô gái đó là Yến, chính Yến đã cố tình đâm xe vào Băng,chính là cô ta, Lâm sẽ không bao giờ tha cho cô ta, nhất định sẽ bắt cô ta phải trả giá.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.