Học Trưởng... Em Yêu Anh

Chương 7: Chương 7: Họa vô đơn chí




Tại lớp của Thư Di

- Hôm nay thầy sẽ giao bài tập nhóm cho các em, mỗi nhóm có 3 bạn, các em tự sắp xếp với nhau nha.

Tuyết Nhàn, Thư Di một nhóm nhưng thiếu một người. Lúc này từ cuối lớp, Tử Văn anh chàng hot boy của lớp Thư Di anh ta đã để ý Thư Di từ lâu, nhưng không có dịp để tiếp xúc nhân cơ hội này anh có thể thả thính cô rồi. Ây da không biết học trưởng nhà ta khi biết tin này thì sẽ ăn bao nhiêu giấm chua đây? Kì này khổ cho Thư Di rồi.

Tử Văn đi lại chỗ Thư Di và Tuyết Nhàn, ung dung ngồi canh Thư Di mở lời.

- Chào hai cô gái cho tớ vào chung nhóm được không?

Thư Di lưỡng lự vì cô biết độ chua của hủ giấm nhà cô như thế nào mà, nhưng Tuyết Nhàn thì không nghĩ tới nên liền đồng ý ngay. Thư Di xanh mặt, nhìn Tuyết Nhàn một cách trầm trồ trong lòng thầm “nể phục” bạn mình.

“ Độ mê trai của cậu ta còn cao hơn mình luôn! Wow”

Thế là nhóm Nhàn-Văn-Di đã được thành lập nhờ độ mê trai của bà Tuyết Nhàn nhà ta. Nhờ bà Tuyết Nhàn mà sắp có chiên tranh giữa hai người đàn ông, nếu có thể ghi tên kẻ khơi dậy chiến tranh trong lịch sử Thư Di tình nguyện ghi tên Tuyết Nhàn đầu tiên vào sổ. Giờ đây biết ăn nói với học trưởng làm sao đây? Haizz Nhàn ơi bà hại đời Di nhà tui rồi!!!

- -------------------

Giờ giải lao

Tai họa từ độ mê trai vừa ập đến chưa kịp giải quyết thì tai họa từ Giai Kỳ bắt đầu nổi lên. Cô ả vẫn còn ghim mối thù bị Thành Vĩ chơi xỏ. Giai Kỳ còn nghe được tin Thành Vĩ thừa nhận Thư Di là vợ của mình, lửa hận càng tăng thêm, đúng là họa vô đơn chí kì này Thư Di của mình thảm rồi.

Giai Kỳ đi lại chào hỏi lịch sự với Thư Di, Thư Di chưa biết tai họa đang ở trước mắt mình vẫn ngây ngô nói chuyện thân thiện với ả ta.

- Di nè em có biết lựa trái cây không? Nếu biết thì chiều nay 3h em đi với chị nha.

- Em không rành lắm ạ, với lại chiều nay em có hẹn rồi ạ

- Haizz tại hôm nay sinh nhật ba chị, chị muốn lựa chút trái cây tặng cho ba vì ba chị sức khỏe dạo này yếu bác sĩ kêu phải mua trái cây tẩm bổ, thôi em bận thì thôi chị không phiền.

Giai Kỳ tỏ vẻ thất vọng buồn rầu mong Thư Di có thể thương cảm đi cùng ả và may mắn đã mỉm cười với Giai Kỳ kế hoạch đã thành công. Thư Di nhận lời, cô nghĩ 5h mới hẹn mọi người 3h đi chắc là sẽ kịp. Thư Di đâu biết mình đang bị mắc mưu.

Kết thúc buổi học

Vẫn như mọi ngày Thành Vĩ đợi Thư Di ở cửa, anh xách cặp cho Thư Di hôm nay cô chẳng tập trung gì tới Thành Vĩ vì Thư Di phải suy nghĩ cách làm sao có thể nói cho anh biết chuyện Tử Văn đây. Vừa đi vừa suy nghĩ đến nhà khi nào không hay, nếu Thành Vĩ không kêu Thư Di xuống xe chắc cô đã ở luôn trên xe rồi.

- Di hôm nay bị la hay sao mà em cứ như trên mây vậy?

- Không có.

- Không có? Vậy sao em cứ trên mây vậy?

- Không có gì

- Nè em giấu anh gì phải không?

- Ờ... Không... Không có

- Ấp a ấp úng huh

Thư Di thấy mình đã chọc giận học trưởng rồi, cô nàng đi lại kéo kéo tay áo học trưởng nhõng nhẽo với anh. Nhưng lần này Thành Vĩ không siêu lòng anh chẳng thèm nói với Thư Di câu nào, bỏ đi về phòng. Thư Di có chút buồn nhưng chịu thôi bây giờ Thành Vĩ đang cọc như vậy cô có nói gì cũng không lọt tai, đành về phòng trước vậy. Thư Di mệt mòi nằm lên giường thở dài. Trong lúc đang sầu não, cô nhận được tin nhắn của Giai Kỳ

“Em tới cửa hàng trái cây MH ở đường xxx nha”

“Dạ em biết rồi”

Thư Di đặt báo thức sau đó thiếp đi, trong giấc mơ Thư Di thấy cô bị bắt về nhà làm đám cưới với vị hôn phu của mình. Thư Di tìm mọi cách để trốn thoát nhưng không thành công. Cuối cùng cô vẫn phải lên lễ đường vừa bước đi nước mắt Thư Di càng rơi. Trong lễ đường có rất nhiều người, ba mẹ Thư Di, Tuyết Nhàn, Lục Phi và cả ông bà Cao. Người đứng trên lễ đường thật cao thật vạm vỡ trong đầu cô lúc này nghĩ đến một người, nhưng có lẽ họ sẽ không xuất hiện ở đây đâu. Cha Thư Di giao cô lại cho người đàn ông cao to đó. Thư Di cứ cuối gầm mặt xuống chẳng muốn nhìn, bất chợt người ấy lên tiếng.

- Chào em học muội.

“Reng reng”

Tiếng báo thức chết tiệt nó đã đưa cô về hiện tại không đúng lúc. Thư Di uể oải thức dậy tắt báo, cô tắm rửa vệ sinh xong thay quần áo đẹp hôm nay trời có hơi lạnh nên cô mặc quần áo tay dài thêm một chiếc áo ấm không kém phần dễ thương. Thư Di vừa mở cửa đã thấy Thành Vĩ đứng ở trước cửa chuẩn bị đi đâu đó? Thư Di biết học trưởng của mình vẫn còn đang giận nên nhỏ nhẹ hỏi anh.

- Học trường anh đi đâu vậy?

- Thư Di em thấy gọi anh là học trưởng có xa cách không?

- Dạ không

- Nhưng anh thấy có, hay bây giờ mình rút ngắn lại còn là chữ chồng thôi, em thấy sao?

- Đương nhiên không được rồi, kì lắm

- Em nói có lý như vậy vẫn còn xa cách hmmm vậy gọi là chồng yêu hoặc em muốn thân hơn thì ông xã ơi, quyết định vậy nha. Anh đi chút việc ngoan đợi ông xã về nha.

Nói rồi Thành Vĩ bỏ chạy vì anh biết anh còn ở thêm phút nào cũng bị cô la vậy nên 36 kế chạy là thượng sách. Thư Di ngơ ngác, cô hết cách với học trường trẻ con của mình thôi anh không giận cô nữa là vui rồi.

Thư Di bắt xe đi đến điểm, Thư Di đến nơi gọi cho Giai Kỳ. Thật chất cô ả đã ở đó từ sớm để quan sát xem cô có dẫn theo ai khác không? Xác định Thư Di không dẫn thêm ai, cô ả hớt hả chạy lại giả vờ như mình đến trễ. Giai Kỳ dẫn Thư Di vào cửa hàng cô ta lựa hết trái này đến trái khác đều không vừa ý, vậy là Giai Kỳ nói với chủ tiệm

- Ở đây không có trái nào tôi vừa ý, ông còn trái nào khác không? Chỗ quen biết ông cho mấy trái ngon nha

- Cô nương ơi trái ngon tôi để ở đây hết rồi. Hay vầy đi còn trong kho lạnh hay tui mở cho mấy cô vô lựa được không?

- Được rồi

Giai Kỳ nhận lời sau đó đt ả reo lên Giai Kỳ giả vờ đt mất tín hiệu nên mượn đt Thư Di. Thư Di ngây ngô đưa cho “xà tinh” mượn

- Em vào trước đi chị nghe đt xong chị vào.

Thư Di ngoan ngoãn nghe lời, cô cùng ông chủ tiệm đi vào kho lạnh. Ông chủ đi ra tiếp khách để lại mình Thư Di trong kho. Thư Di vô tư lựa trái cây, lựa rất lâu nhưng vẫn không thấy Giai Kỳ vào cô định đi ra tìm thì không mở được cánh cửa. Cánh cửa đã bị khóa lại từ bên ngoài, Thư Di kêu cứu nhưng chẳng ai nghe. Chắc cũng không khó đoán người nhốt Thư Di là ai, đương nhiên là Giai Kỳ xấu xa.

Sau khi gây án cô ả đã cầm đt Thư Di đi. Còn cửa hàng trái cây này là của ba cô ta nên lời nói của Giai Kỳ cũng là lệnh cô ta đã ra lệnh không cho bất cứ ai vào kho đông nếu trái lệnh sẽ bị đuổi việc, vậy nên không ai dám bước vào.

17h45

Tuyết Nhàn, Tử Văn không thấy Thư Di đến chỗ hẹn bắt đầu lo lắng. Tuyết Nhàn không còn cách nào đành kêu Tử Văn chở mình đến chung cư nơi cô ở. Tuyết Nhàn trên xe sợ không biết Thư Di có chuyện gì không. Đến nơi Tuyết Nhàn lên thẳng phòng Thư Di gõ cửa

- Di cậu có trong phòng không? Lên tiếng đi Di ơi

- Thư Di cậu không sao chứ?

- Hai người kiếm vợ tôi có gì không?

Tử Văn, Tuyết Nhàn quay lại thì thấy Thành Vĩ lưng tựa vào tường mặt không lạnh như băng hỏi họ. Tuyến Nhàn lúc này vì quá lo lắng cho Thư Di nên không nghĩ đến việc đã đưa Tử Văn đến nhà Thư Di.

- Học trưởng em là bạn thân của Thư Di em tên Tuyết Nhàn em tụi em có hẹn học nhóm với nhau nhưng đến bây giờ vẫn không thấy Thư Di đâu cả đt thì không bắt máy em lo cậu ấy xảy ra chuyện.

Thành Vĩ nghe Tuyết Nhàn nói anh bắt đầu bất an. Nhưng anh biết bây giờ anh không thể rồi vì càng rối càng không cứu được Thư Di

- Vợ tôi không có ở trong đó đâu, hai người sang đây.

Thành Vĩ kêu Tuyết Nhàn, Tử Văn vào nhà. Thành Vĩ liền gọi cho Lục Phi vì chỉ có anh ấy mới biết Thư Di ở đâu

- Lục Phi Thư Di mất tích rồi!!!

P/s: thời gian em đăng chap mới của bộ truyện này là từ t2-t6 ạ

Em xin phép nói lại lần nữa vì sợ có vài đọc giả chưa kịp đọc bài viết vừa rồi của em.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.