Học Tra Ngồi Cùng Bàn Không Cần An Ủi

Chương 2: Chương 2: Thấy một con rùa nhỏ




Edit: Hyukie Lee

Áo sơ mi vô tội bị ném lên nệm nhung thiên nga.

Kiểu dáng nó rất bình thường, ngoại trừ size nhỏ thì cơ hồ giống áo nam như đúc.

Nhưng sự thật thì nó là áo nữ, bả vai chật hơn một tí, eo cũng bóp nhỏ hơn một tí.

Kiều Thiều nhìn chằm chằm nó hồi lâu, cảm thấy bế tắc.

Y… Y chỉ phát dục chậm một chút thôi, sao lại lưu lạc đến mức mặc đồ nữ!

Cái tên làm thêm kia…

Ánh mắt Kiều Thiều nhíu lại, tìm được đầu sỏ gây tội.

Cái tên nam sinh cao nhòng kia, là hắn đề cử mua, một tên bán hàng sao phân không rõ đồ nam đồ nữ chứ!

Được rồi, dám đùa y.

Kiều Tiểu Thiểu ném sơ mi vào thùng rác, giống như ném tên học sinh trung học lười biếng kia!

Bạn học Kiều Thiều ngồi lên sofa thở phì phì: Nhất Trung Đông khu đúng không, chờ đó, quân tử báo thù mười năm chưa muộn!

Buổi tối, Kiều Tông Dân trở về.

Kiều Thiều vừa tắm rửa xong, tóc ướt sũng, đi ra nhìn ba mình: “Thành phố lớn quốc tế Hương Cảnh cũng không giữ được ngài ở lại một đêm sao.”

Kiều Tông Dân ngồi sáu tiếng máy bay một ngày, còn to tiếng một hồi đã mệt, nhưng mệt đến đâu cũng phải về nhà mới ngủ được.

Hắn nói: “Nhóc con mi biết cái gì? Đàn ông tiêu chuẩn là trời tối phải về nhà.”

Kiều Thiều lắc đầu nói rằng: “Hẹn gì chứ, chạy đi tuốt bên kia mới hẹn được.”

Kiều Tông Dân tháo caravat và cổ tay áo, bế con trai để lên bồn rửa tay: “Ba mi là đi thị sát, kêu người tới còn tra cái rắm, ba nói tật xấu này của con chừng nào mới sửa, gội đầu xong thì sấy tóc cho khô, bị cảm vui lắm à?”

Kiều Thiều nói: “Làm gì dễ bệnh vậy.”

Kiều Tông Dân không nói gì, tìm máy sấy sấy tóc cho y.

Một đại nam nhân một mét tám lăm, làm việc này lại thuần đến thục, tựa như thói quen, hình thành nên kí ức thân thể.

Kiều Thiều không tự giác nhíu mày, Kiều Tông Dân nhìn xuyên qua gương thấy được: “Sao vậy? Đau đầu?” Âm thanh trầm thấp của hắn có chút khẩn trương.

“Không.” Kiều Thiều nói: “Đã nói không bị cảm mà.”

Tay Kiều Tông Dân dừng lại.

Không chờ Kiều Tông Dân nói gì, Kiều Thiều liền nói: “Con nói ba rồi…”

“Sao?” Tựa hồ Kiều Tông Dân có chút không yên lòng.

Kiều Thiều nhìn hắn xuyên qua gương: “Có phải ba khổ lắm không.”

Kiều Tông Dân nghe không hiểu.

Kiều Thiều nhếch miệng mỉm cười: “Nhìn mái tóc đen dài bóng mượt của con, hâm mộ tới mức xanh mắt luôn.”

Qua năm bốn mươi, Kiều Tổng bị rụng tóc đến tâm tình căng thẳng cho Kiều Thiều một cú.

Kiều Thiều che đầu: “Quân tử động khẩu không động thủ, hói đầu không thể sợ, Kiều Tông Dân ba cũng không thể làm tiểu nhân.”

“Cái thằng nhóc này.” Kiều Tông Dân xắn tay áo, làm bộ muốn đánh người: “Tôi thấy anh hơi ngứa da rồi!”

Bàn chân Kiều Thiều bôi dầu, nhanh chóng chuồn mất, còn thuận tiện đóng cửa giùm người kia: “Người ba thúi quắc, mau đi tắm đi!”

Kiều Tông Dân lại mắng một câu, đảo mắt lại thấy trong bồn đã xả nước nóng, trên giá cũng đã chuẩn bị quần áo khăn tắm.

Khóe miệng ngưng trệ, trong lòng không biết nói sao.

Hôm nay khai giảng, Kiều Thiều liền thức dậy lúc sáng sớm.

Y là học sinh nội trú, đến sớm dọn đồ.

Kiều Tông Dân vừa cúp điện thoại, Kiều Thiều nghe được hắn lại lùi công tác.

Kiều Thiều lập tức nói: “Ba đừng đi đưa con, tự con đi được rồi!”

Kiều Tông Dân: “Như vậy sao được, ngày đầu tiên chuyển trường sao ba không đưa con đi.”

Kiều Thiều bĩu môi: “Thôi đi, con là đi học đó!”

“Thì có làm sao, có trường học nào không cho ba ruột đưa con trai đi học?”

Kiều Thiều nhìn hắn.

Kiều Tông Dân nói: “Yên tâm, ba tìm chiếc BMW đưa đi, đảm bảo không thu hút.”

Kiều Thiều vẫn nhìn hắn.

Kiều Tông Dân tháo đồng hồ đeo tay xuống: “Như vầy được rồi ha.”

Kiều Thiều vẫn như cũ nhìn hắn.

Kiều Tông Dân dở khóc dở cười: “Con nói đi, trên người ba chỗ nào không hợp thì đổi liền.”

Kiều Thiều lên tiếng: “Ngài không muốn dẫn nhân chú mục, trừ khi đi chỉnh dung.”

Kiều Tông Dân: “…”

Kiều Thiều nhắc nhở hắn: “Ai kêu cả ngày ba cứ xuất đầu lộ diện trên tin tức trên tạp chí! Đừng đưa con đi học, ba mà đi con gọi ông ngoại méc ba đánh con!”

Kiều Tông Dân không dám trêu lão trượng nhân của mình, chỉ có thể để tên tiểu tử này tự đi.

Nhà Kiều Thiều cách Nhất Trung Đông Khu không xa lắm, ngồi xe mười phút là tới nơi.

Tay xách va ly đồ, lưng khiêng hai cái chăn bông bự, nhìn qua chẳng khác nào chạy nạn.

Vì vừa kết thúc ngày nghỉ, không ít học sinh nội trú cũng đi giặt chăn đệm, một đống bao lớn bao nhỏ, nhưng bọn họ đều có ba mẹ đi theo, không cần tự mình xách.

Mặc dù Kiều Thiều đến trường học mới, nhưng trong lòng lại không hoảng hốt, đến cửa trường học, y nhếch miệng mỉm cười hỏi bảo vệ hướng kí túc xá.

Bảo vệ nghe y nói là học sinh chuyển trường, nhiệt tình chỉ chỉ tòa nhà ký túc xá, còn khen: “Được nha tiểu tử, không cần phụ huynh đưa, có tiền đồ.”

Kiều Thiều khiêm tốn nói: “Không có gì nha, con lớn hơn các bạn học một tuổi, độc lập một chút là nên.”

Là nên, bảo vệ vẫn còn sửng sốt, lớn hơn một tuổi sao? Nhìn thân thể này giống nhỏ hơn hai tuổi thì đúng hơn.

Cửa trường vừa lúc thông với ban công của ký túc xá nam.

Hạ Thâm nhìn chằm chằm cục chăn mền dưới kia hồi lâu.

Cũng không biết học sinh ban nào, gầy teo gầy tong, nhỏ đến đáng thương, bộ dáng khiêng đệm chăn như sắp bị chôn tới nơi.

Từ góc độ của hắn không thấy được mặt người kia, Hạ Thâm chỉ cảm thấy bóng dáng này có chút quen thuộc.

–Rất giống tên học sinh trung học nhặt tiện nghi hôm qua.

“Nhìn gì vậy?” Người bên cạnh hỏi.

Hạ Thâm thu hồi ánh mắt, nghĩ đến dáng hình nho nhỏ “phụ trọng đi trước” của người kia, cười: “Thấy một con rùa nhỏ.”

Cậu bạn sửng sốt: “Hả?”

Hạ Thâm lắc đầu: “Không có gì.”

Cậu bạn cũng không thích hỏi tới, nói thẳng: “Đi thôi, không còn sớm.”

Kiều Thiều đâu biết sau khi mình bị lừa dối mua đồ nữ lại biến thành tiểu vương bát, à nhầm con rùa nhỏ, nhưng cũng không khác nhau!

Lúc này tiểu vương bát, a phi, là Kiều Tiểu Thiều đã lên ký túc xá.

Y ở phòng 516, tầng năm, phòng cuối dựa phía nam.

Một hơi khiêng nhiêu đó đồ lên tầng năm, Kiều Thiều đã mệt sắp chết trên thang lầu.

May mà hôm nay là thứ hai, mọi người mới từ nhà về, người lên lầu rất nhiều, có bạn học nhiệt tâm chủ động giúp đỡ, Kiều Thiều cũng không “độc lập” nữa, liên thanh nói cảm ơn, tiếp nhận tình đồng học yên mến.

Bạn học hỗ trợ biết y ở phòng 516, tầm mắt xoay xoay.

Kiều Thiều không rõ lý do.

Bạn học vỗ vỗ bả vai y, nói: “Người anh em, cố lên!”

Kiều Thiều: “???”

Bạn học đặt hành lý y ở cửa thang lầu tầng năm, lòng bàn chân bôi dầu, chuồn mất.

Tình huống gì đây?

Phòng 516 có ma sao?

Kiều Thiều chà chà mặt, tỉnh lên: Sợ quỷ gì, bản thân y là con quỷ lớn nhất!

Đẩy cửa vào phòng, cảnh tượng náo nhiệt khiến y có chút ngoài ý muốn.

Đã nói là có ma mà…

Một phòng bốn người, ngoài ý muốn sáng sủa rộng mở.

Dựa cửa sổ là bộ giá sách và bàn học, dựa cửa là bốn cái giường, lối đi nhỏ chính giữa không chật hẹp lắm, nhưng lúc này chất đầy đồ vật.

Ngồi bên bàn học bên trái là dáng người nhỏ tóc màu xanh tro.

Dáng người nhỏ khoát chân lên bàn học, giày cũng không cởi ra, bộ dáng kiêu ngạo ương ngạnh.

Trong phòng có hai người lớn, từ tầm mắt có thể thấy là người nhà của vị dáng người nhỏ này.

Người phụ nữ lớn tuổi đang thu xếp đệm chăn và quần áo, đàn ông thì đang mở hành lý, lấy điện thoại laptop gì gì đó, các loại hàng cấm ùn ùn.

Thấy Kiều Thiều tiến vào, thiếu niên tóc xanh tro dương cằm, hỏi : “Học sinh chuyển trường ?”

Kiều Thiều cảm thấy tiểu tử này có chút thiếu đòn.

Thiếu niên lại hỏi : “Tên là gì ?”

Kiều Thiều mặc niệm cố gắng học tập mỗi ngày hướng về phía trước, nói tên của mình.

“Kiều Thiếu ?” Thiếu niên cười nói : “Tên này rất đẹp, trời sinh mệnh thiếu gia a.”

Kiều Thiều lười giải thích chữ Thiều là chữ nào.

Thiếu niên thu chân, từ ghế đứng lên, khiến Kiều Thiều chậc chậc là, thế nhưng tên gia hỏa này cao hơn y không ít !

Mắt thiếu niên xẹt qua hành lý, trong ánh mắt xinh đẹp lóe một tia xem thường : “Đáng tiếc cuộc sống của cậu cách chữ thiếu gia có chút xa a.”

Kiều Thiều : “…”

Thấy y buồn không lên tiếng, thiếu niên không có hưng trí, than thở ngồi lại ghế, đeo tai phone nghe nhạc.

Lúc này Kiều Thiều mới phát hiện bên phải bàn học còn có một nam sinh.

Cậu ta đối lập rõ ràng với thiếu niên kiêu ngạo bên trái, an tĩnh ngồi chỗ kia, chuyên tâm làm một tờ đề cương.

Nam sinh mặc đồng phục, đeo một mắt kính cũ, trên bàn sạch sẽ chỉnh tề, không có bất cứ thứ gì không liên quan đến học tập.

Chỉ là cảm giác tồn tại của cậu rất thấp, ngày từ đầu Kiều Thiều cũng không nhận ra.

“Xin chào.” Kiều Thiều chào hỏi.

Nam sinh ngẩng đầu, thần thái an tĩnh: “Xin chào.” Sau đó cúi đầu làm bài.

Đến tự giới thiệu cũng không có sao?

Kiều Thiều hơi hiểu ra, phòng 516 này, tuy không có chuyện ma quái nhưng cũng tề tựu đông đủ “Ngưu quỷ xà thần”.

Phòng bốn người đã đến ba, vị thứ tư chẳng biết đi đâu.

Kiều Thiều nhìn chằm chằm hai cái giường trống, không biết cái nào của mình.

Cái nào cũng không sao, chăn này cũng không thể để dưới đất, để lên giường trước đã.

Nghĩ như vậy, Kiều Thiều để đệm chăn lên giường bên trái.

Động tác vừa làm ra, chợt nghe một tiếng thét kinh hãi: “Má, muốn chết à!”

Kiều Thiều sửng sốt.

Chỉ thấy thiếu niên tóc xanh tro nhảy dựng lên, lấy tai phone xuống bay qua đây: “Đừng chạm vào cái giường này!”

Nói xong trực tiếp ôm lấy chăn của Kiều Thiều, không ném xuống dưới mà bỏ qua giường bên phải.

Kiều Thiều: “…” Làm gì vậy ba.

Thiếu niên nói: “Không làm sẽ không chết, cái giường này là cấm kỵ của ký túc xá, không muốn bị đánh thì đừng đụng vào!”

Kiều Thiều vẻ mặt dấu chấm hỏi: “Sao vậy?”

Thiếu niên hung ba ba trừng y: “Qủy nghèo hỏi ít thôi, tóm lại là yên lặng đến trường đừng chạm vào cậu ta!”

Kiều Thiều lại ngơ ngẩn… Qủy nghèo sao, không ngờ đời này còn có cơ hội bị người nói với mình hai chữ này.

Nam sinh vẫn luôn an tĩnh bỏ đề cương xuống, đi tới nói: “Cậu ngủ giường bên cạnh, tôi đến trải giường chiếu phụ cho.”

Thiếu niên tóc xanh tro hừ một tiếng, ngồi trở lại ghế của mình.

Kiều Thiều cũng mặc kệ hắn, so với tiểu quỷ không bình thường kia, nam sinh trước mắt này mới giống học sinh bình thường.

“Cảm ơn.” Kiều Thiều nói: “Để mình làm được rồi.”

Nam sinh nói: “Không sao, cậu là học sinh chuyển trường sao? Ban nào?”

Kiều Thiều: “Nhất ban.”

Nam sinh ngẩng đầu nhìn y một cái.

Kiều Thiều hỏi: “Chẳng lẽ chúng ta không chung ban sao?” Chẳng lẽ ký túc xá không phân theo ban?

Nam sinh nói: “Tôi là nhất ban, hai người khác thì không phải, bọn họ là ban quốc tế.”

Ban quốc tế à…

Kiều Thiều đã hiểu, nơi con ông cháu ba tập trung, khó trách tên tiểu tử lông xanh kia tự đắc như vậy.

Thái độ nam sinh ôn hòa rất nhiều, nói tên của mình, cũng giải thích cho Kiều Thiều biết tình hình ký túc xá một chút.

Nhất Trung Đông Khu là trường học bán ngoại trú, không cưỡng chế nội trú, cho nên học sinh nội trú chỉ có năm sáu phần, tình hình chung là phân theo lớp, nhưng Kiều Thiều là học sinh chuyển trường, lại vào nửa học kì, ký túc xá ban mình đã đầy phòng, chỉ còn mỗi phòng 516 là trống một chỗ, cho nên nhét người vào đây.

Nhưng Kiều Thiều lại không nghĩ như vậy, y hoài nghi là vị phụ huynh nào của mình động tay động chân.

–Tầng năm phòng bốn người, điều kiện tốt hơn tầng dưới tám người rất nhiều.

Nam sinh tên là Trần Tố, Kiều Thiều tương đối hiếu kì là, cậu ta không phải học sinh chuyển trường, vì sao cũng được an bài trong phòng này, nhìn ra quan hệ giữa Trần Tố và lông xanh cũng không mặn mà mấy, ở chung không tốt.

Đương nhiên có khả năng này sẽ đâm vào vết thương nào đó, Kiều Thiều không hỏi.

Hai người thu xếp giường xong, Trần Tố nói: “Tôi dẫn cậu đi phòng giám thị, chắc cậu cần phải lấy vài thứ.”

Kiều Thiều nhanh chóng trả lời: “Được!”

Hai người ra khỏi ký túc xá, Trần Tố mới giải thích: “Đừng chạm vào giường số ba, cũng đừng nói chuyện với người giường ba.”

Kiều Thiều tò mò: “Vì sao?”

Trần Tố nhìn y một cái: “Trường trước của cậu không có người như thế sao?”

Loại người như thế?

Trường trước của Kiều Thiều rất không có tính kham thảo.

Trần Tố châm chước một chút, giải thích: “Rất hung dữ… Ai cũng sợ.”

Kiều Thiều đã hiểu, giáo bá đúng không.

Trường trước của y cũng có, chính là Kiều Thiều.

Đương nhiên không phải Kiều Thiều hung dữ, mà là gia thế chói mù mắt người.

Trần Tố dặn dò: “Tóm lại cậu cách xa cậu ta một chút, lãnh đạo trường học cũng không có cách xử lý cậu ta.”

Kiều Thiều nghiêm túc gật đầu, y đến đây cố gắng học tập, sẽ không tới gần mấy thiếu niên đó đâu.

Đột nhiên Trần Tố kéo cánh tay y ra sau cây cột.

Kiều Thiều nháy mắt vài cái: “Sao vậy?”

Trần Tố nói: “Lâu Kiêu lại bắt nạt người.”

Kiều Thiều: “Lâu Kiêu?”

Trần Tố giải thích: “Chính là người giường số ba.”

Kiều Thiều đã hiểu, y lặng lẽ nhìn qua, muốn nhớ mặt giáo bá, sau này đi đường vòng.

Sau đó…

Y thấy được một thân ảnh quen thuộc.

Vóc người nam sinh rất cao, tay trắng nõn cắm trong túi, bộ dáng lười biếng như chưa tỉnh ngủ.

Là tên đó… Là tên đó…

Kiều Thiều sao có thể quên ?

Là cái tên part-time lừa y mua áo nữ !

Thì ra tên này còn là thiếu niên bất lương nơi nơi khi dễ người !

Lâu Kiêu đúng không.

Kiều Thiều nhớ kỹ !

==

Tác giả :

Hạ Thâm : Không phải anh anh không có tức phụ anh vô tội.

Lâu Kiêu : Tôi con mẹ nó mới là vô tội thật này !

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.