Học Tra Ngồi Cùng Bàn Không Cần An Ủi

Chương 13: Chương 13: Kêu một tiếng ba ba




Edit: Hyukie Lee

Kiều Thiều bị nhìn có chút không thoải mái.

Ánh mắt này của Hạ Thâm cứ như hắn hiểu hết vậy!

Y che tờ đề lại, quay đầu qua nhìn : “Tò mò thì đi làm bài của mình đi.”

Hạ Thâm nói: “Đề này không có gì để tò mò.”

Kiều Thiều: “Vậy cậu nhìn chằm chằm tôi làm gì?”

Hạ Thâm cong môi: “Tôi chỉ tò mò…” Hắn vốn định nói ‘Cậu có thể đổi vài đề’, nhưng nghĩ nói vậy sẽ đả kích nhóc con, liền sửa lời nói: “Tay cậu nhỏ như vậy lại cầm cây bút to như vầy, cầm hết không?”

Kiều Thiều: “???”

Cú sửa miệng của Hạ Thâm còn không bằng không sửa, còn đả kích người hơn.

Hắn thanh thanh cổ họng: “Ý tôi là cậu đừng có tiết kiệm tiền mua đồ dùng nữa, bút này không hợp.”

Kiều Thiều cảm thấy câu trước quá ác, khiến y muốn điên lên nhưng lại không biết nên điên ở đâu vì đã quá điên.

“Sao lại không hợp?” Kiều Thiều triển lãm cây bút của mình: “Một cây sáu màu, đỡ tiền mua sáu cây bút.”

Qúa tuyệt!

Kiều Thiều rất vừa lòng với cái giá này, còn khốc huyễn hơn cây Vạn Bảo Long lúc trước.

Hạ Thâm nhìn y: “Cậu dùng sáu màu mực làm bài thi?”

Kiều Thiều: “…”

“Đưa đây.” Hạ Thâm xòe bàn tay ra.

Kiều Thiều đưa bút qua tay hắn.

Hạ Thâm tịch thu cây bút, lấy ba cây bút thon gọn từ trong hộc bàn ra: “Dùng cái này.”

Kiều Thiều nói: “Không cần, để tôi mua là được rồi.”

Hạ Thâm mỉm cười: “Mười đồng một cây, có đổi hay không?”

Mười đồng thì sao, Kiều thiếu gia không muốn đổi thì mười vạn cũng không đổi a.

Huống hồ cây bút sáu màu khốc như vậy!

Í khoan!

Kiều Thiều phản ứng kịp, một tuần chỉ sinh hoạt năm mươi đồng đổi với cây bút mười đồng… Đổi a!

Hạ Thâm nhìn thấy lại nhịn không được trêu đùa: “Không đổi thì thôi.”

Nói xong liền túm chặt bàn tay lại, kín không kẽ hở.

“Êay…” Kiều Thiều nói: “Ai nói không đổi?”

Trong lòng Hạ Thâm buồn cười: “Lố thời gian không tính.”

Kiều Thiều tức giận: “Vậy cậu trả cây sáu màu lại đây!”

“Không trả.”

“Hạ Thâm!”

“Vậy đi, tôi đổi với cậu hai cây.”

Kiều Thiều không thể tin nổi: “Rõ ràng hồi nãy nói ba cây.”

Hạ Thâm nói: “Cậu không nghe lời, nên mới tăng giá.”

Nghe cái con khỉ!

Kiều Thiều cẩn thận tính toán, cây bút của mình mười một đồng, nhưng bút của Hạ Thâm một cây đến mười đồng, còn xài tốt hơn cây của mình — Ngốc mới không đổi!

“Thành giao!” Kiều Thiều mở tay Hạ Thâm ra, đoạt lấy hai cây bút.

Hạ Thâm buông lỏng tay, nếu không tên này đừng hòng mò được.

Kiều Thiều có bút mới, chữ viết đẹp hơn rất nhiều.

Hạ Thâm ngồi một bên, dùng ngón tay thon dài vuốt ve cây bút sáu màu.

Hắn lười biếng nói: “Nghe lời sớm thì giờ đã có ba cây rồi.”

Hạ Thâm nhìn hắn: “Cậu tốt vậy sao?”

Hạ Thâm lại hưng trí lên, lấy cây bút còn lại trong hộc bàn ra, nói với Kiều Thiều: “Như vầy đi…”

Kiều Thiều: “Hửm?”

Hạ Thâm: “Kêu một tiếng ba ba, nó là của cậu.”

Kiều Thiều: “…”

Sau đó, “Hạ ba ba” bị quyển sách đập vào mặt.

Hôm nay là thứ ba, tiết cuối cùng sẽ tổng vệ sinh.

Tiết thể dục có thể đi ngủ, nhưng tổng vệ sinh thì không ngủ được, vì thế Hạ Thâm chuồn mất.

Kiều Thiều mặc kệ hắn.

Khiến y không biết nên làm thế nào là, thế nhưng cả lớp lại ngầm đồng ý loại hành vi vô sỉ này.

Không một ai kháng nghị.

Đây là uy lực của học tra cộng thêm bất lương sao!

Kiều Thiều đúng là mở mang tầm mắt !

Vì chân bị thương nên Kiều Thiều không cần lao động, y tiếp tục làm bài.

Đại đa số các bạn học không ghét làm vệ sinh, chỉ cần không học bài, quét dọn lau cửa sổ còn vui vẻ hơn bất cứ ai.

Nhưng Kiều Thiều muốn làm hết tờ đề này.

Vì là quyền bài tập cho nên tổng điểm là 100, Kiều Thiều thấy mình viết nhiều như vậy, ít nhất cũng cỡ tám chục điểm.

Mục tiêu nhỏ của y là đứng trên top đầu.

Dù sao cũng đã hạ xuống rất nhiều rồi, cũng phải có một chút chí khí.

Kiều Thiều tràn đầy ý chí, quyết định đi vệ sinh xong sẽ về chiến đấu tiếp !

Người vừa đứng dậy, Tống Nhất Hủ đang vui vẻ cầm nùi lau hoa tay múa chân đằng trước nói : “Muốn đi đâu thế ?”

Kiều Thiều trả lời.

Tống Nhất Hủ nói : “Tôi đỡ cậu cho.”

Kiều Thiều chặn lại : “Không cần, tự tôi đi được rồi.”

Tống Nhất Hủ cũng không kiên trì, dặn y cẩn thận một chút.

Cái chân này của Kiều Thiều chỉ cần không dùng lực quá mạnh thì sẽ không đau, chắc cũng chỉ bị thương nhẹ thôi.

Y khập khiễng đi vào vệ sinh nam, vừa vào cửa liền thấy người quen.

“Cậu phụ trách dọn nhà vệ sinh sao ?” Kiều Thiều nhìn thấy là Trần Tố đang cầm cây chổi quét bồn cầu.

Trần Tố sửng sốt, khi đứng dậy trên mặt có chút mồ hôi : “Ừm.”

Rất nhanh cậu lại nói thêm : “Cậu đi vệ sinh à ? Mấy cái kia đã quét xong rồi.”

Kiều Thiều nói : “Mình đi phòng.”

Trần Tố đáp lời, tiếp tục làm việc.

Khi trở ra Kiều Thiều nhíu mày nói : “Sao chỉ có một mình cậu vậy ?”

Mặc dù một tầng có bốn cái toilet, nhưng học sinh nhiều, mỗi nhà vệ sinh đều rất lớn.

Nhà vệ sinh là khu vực chung, mỗi lớp thay phiên dọn dẹp, tuần này là ban nhất, nhưng cũng không có đạo lý chỉ mình Trần Tố.

Bàn tay cầm bàn chải của Trần Tố khẽ khựng lại, cậu nói : “Có mấy người nữa, bọn họ đã làm xong rồi.”

Kiều Thiều nhíu mày, đang muốn nói bỗng Trần Tố nói tiếp : “Cậu mau về đi, mình làm nhanh lắm.” http s://hy ukieleesj1398.wordp ress.co m/

Kiều Thiều nói : “Mình giúp cậu.”

Trần Tố nhìn y, cười : “Chân cậu bị thương, giúp thế nào ?”

“Nhưng tay thì không bị.”

Trong mắt Trần Tố nhiều thêm cảm kích : “Không sao, chỉ còn một chút thôi, mình làm nhanh lắm, cậu về phòng trước đi, ở đây trơn, coi chừng bị té.”

Kiều Thiều nhìn nhìn, cảm thấy thật sự còn dư không nhiều lắm, mà y lại vướng cái chân, lỡ như làm trở ngại thêm cũng phiền phức.

Vì thế y nói : “Tổng vệ sinh tuần sau mình chung tổ với cậu.”

Trần Tố gật đầu mãnh liệt.

Kiều Thiều nói : “Yên tâm, chắc cuối tuần chân mình sẽ tốt.”

“Ừm…” Trần Tố rủ mắt nói : “Sẽ tốt.”

Kiều Thiều ra khỏi toilet, có chút lo lắng.

Trần Tố bị khi dễ sao ?

Một người an tĩnh ngoan ngoãn, nghiêm túc học tập như vậy sao lại bị khi dễ ?

Có điều… Ở trường trước, người bị khi dễ cũng không quan tâm lực học thế nào.

Chẳng lẽ nơi này cũng vậy sao.

Kiều Thiều bị âm thanh nói chuyện phía trước kéo hồn về.

“Chúng mày nói Trần Tố có đi méc không.”

“Không dâu, tuần nào mà cậu ta không quét nhà vệ sinh ? Cũng có đi méc lần nào đâu.”

“Xem như có chút khí phách.”

“Thôi đi, chột dạ thì đúng hơn ! Làm nhiều chuyện xấu, dọn toilet cũng đáng lắm.”

“Chưa chắc cậu ta còn thích toilet nữa…”

Kiều Thiều nghe không nổi nữa lập tức đi qua, thấy được vài khuôn mặt quen thuộc.

Đều là bạn học lớp mình, trong đó còn có Tống Nhất Hủ.

Kiều Thiều nhíu mày : “Tại sao lần nào cũng là Trần Tố dọn toilet ?”

Vài bạn học sửng sốt, Tống Nhất Hủ mở miệng nói : “Kiều Thiều, sau này cậu nên cách Trần Tố xa một chút.”

Kiều Thiều hỏi : “Vì sao ?”

“Vì Trần Tố là người không tốt.” Một nam sinh cao lớn rắn chắc nói.

Kiều Thiều nhớ rõ tên hắn, là Giải Khải.

“Nói bạn cùng lớp như vậy, cậu cũng không phải thứ tốt gì.” Kiều Thiều không chút khách khí trả lời.

Giải Khải phát hỏa : “Muốn gây sự đúng không !”

Tống Nhất Hủ giữ chặt hắn nói : “Kiều Thiều mới chuyển qua đây, vẫn chưa biết chuyện.”

Giải Khải xùy một tiếng, nói rằng : “Tao thấy chưa chắc, khó trách là cùng một phòng, tụi mày nhìn bộ dáng cô nương chít chít kia kìa.”

Kiều Thiều cũng phát hỏa : “Cậu nói cái gì !”

Tống Nhất Hủ nói : “Giải Khải, đừng nói nữa !”

Giải Khải hừ một tiếng.

Tay Kiều Thiều nắm chặt thành quyền, nếu không muốn mới đến trường hai ba ngày đã gây chuyện bị mời về nhà, y đã sớm cho hắn một quyền !

Tống Nhất Hủ đuổi đám người Giải Khải đi, lôi kéo Kiều Thiều nói : “Không phải tôi cố ý nói xấu người khác, nhưng Trần Tố thật sự rất dị.”

Kiều Thiều nhìn chằm hắn : “Đừng tùy tiện định nghĩa người khác.”

“Không phải.” Tống Nhất Hủ nói : “Cậu không biết đâu, Trần Tố rất quái đản, học chung lớp gần một năm rồi mà cậu ta không để ý tới ai, ai cũng không chơi, làm gì cũng làm một mình.

Kiều Thiều nghe xong càng thêm phát hỏa : “Thế thì có sao ?”

“Này cũng không sao, nhiều lắm bọn này chỉ thấy cậu ta rất nhạt, nhưng mà…” Tống Nhất Hủ nói : “Tay cậu ta không sạch, luôn trộm đồ.”

Kiều Thiều sửng sốt.

Tống Nhất Hủ nói : “Các cậu chung một phòng ngủ, chờ lúc cậu bị mất đồ…”

Lời còn chưa dứt, Tống Nhất Hủ câm miệng.

Kiều Thiều cũng thấy được sắc mặt tái nhợt của Trần Tố phía trước.

Trần Tố đã dọn toilet xong, tay còn cầm một cái bàn chải, trên trán chảy mồ hôi, khuôn mặt gầy yếu không còn chút máu càng thêm chật vật.

Kiều Thiều kêu một tiếng : “Trần Tố.”

Trần Tố như bị gọi tỉnh, nhanh chóng xoay người, đi mất.

Đáng thương cái móng heo của Kiều Thiều, muốn đuổi theo cũng không kịp.

Y quay đầu nhìn vào Tống Nhất Hủ : “Cậu có bằng chứng không mà dám nói vậy !”

Tống Nhất Hủ dừng lại nói : “Rất nhiều người đều biết, chỗ có cậu ta, sẽ bị mất đồ…”

Kiều Thiều cười lạnh : “Chỉ có như vậy liền định tội cho người khác ? Trên đời này không biết bao nhiêu người oan chết !”

Kiều Thiều không để ý tới Tống Nhất Hủ nữa, y lết về lớp học, đáng tiếc không thấy Trần Tố.

Lúc cơm chiều Trần Tố cũng không về.

Mà ngược lại, Hạ Thâm xách một cái túi tiện lợi đến ngồi bên cạnh.

“Sao vậy ?” Hạ Thâm hỏi.

Tâm trạng của Kiều Thiều rất tệ : “Không có gì.”

Hạ Thâm chọt chọt hai má của y : “Thế sao lại tức giận ?”

Kiều Thiều gạt tay hắn ra, nói : “Cậu có biết gì về Trần Tố không ?”

Hạ Thâm nói : “Ờm, kiểm tra kì trước cậu ta đứng nhất.” Còn là Kiều Thiều nói cho hắn biết.

Kiều Thiều cho cái xem thường, cảm thấy mình hỏi sai người, nếu bàn tới lạc đàn, vị trước mắt này mới là lạc đàn nhất !

Cả ngày không trốn học chính là đi ngủ !

“Cậu ta làm sao ?” Hạ Thâm lại hỏi Kiều Thiều.

Kiều Thiều do dự một chút, rốt cuộc vẫn nói ra : “Bọn họ không có bằng chứng mà dám nói Trần Tố trộm đồ.”

Hạ Thâm ôm má nhìn y : “Vậy cậu cảm thấy không phải ?”

Kiều Thiều nói đầy chắc chắn : “Không phải !”

Hạ Thâm nói : “Vì sao ? Cậu mới quen cậu ta có hai ngày, hiểu được bao nhiêu.”

Kiều Thiều căm giận : “Thế mấy người biết cậu ấy cũng gần một năm rồi, chẳng lẽ hiểu rất nhiều hay sao ?”

Hạ Thâm bị câu hỏi lại đến ngẩn ra.

Kiều Thiều đứng dậy : “Tôi sẽ đi tìm cậu ấy, tự tôi hỏi rõ.”

Hạ Thâm nói : “Hỏi rõ thì như thế nào, có trộm hay không không phải vấn đề, vấn đề là mọi người đều không tin cậu…”

Lời còn chưa dứt, Kiều Thiều quay đầu lại nhìn hắn chăm chú : “Tôi tin.”

Đồng tử Hạ Thâm hơi co lại.

“Cần rất nhiều người mới được sao?” Kiều Thiều nói: “Một người là đủ rồi!”

Hạ Thâm nhìn vào đôi mắt sáng ngời ấy, nhất thời có chút hoảng thần.

Cần rất nhiều người sao?

Cần rất nhiều người tán thành sao?

Không…

Một người là đủ rồi.

Một người thật sự tin tưởng, một là đủ rồi.

Hạ Thâm hút nhẹ một hơi : “Kiều Thiều…”

Kiều Thiều đang muốn đi tìm người, có lệ “Hửm ?” một cái.

Hạ Thâm kéo tay y : “Tôi có chút ghen tỵ.”

Kiều Thiều : “???”

==

Tác giả : Lại hát câu ca — [Thâm ca thật sự là một thẳng nam]

Ngày mai gặp, ha ha ha.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.