Học Tra Ngồi Cùng Bàn Không Cần An Ủi

Chương 10: Chương 10: Còn không trả lời nữa, tôi coi như cậu muốn ôm một cái




Edit: Hyukie Lee

Kiều Thiều hoàn hồn, nhìn Hạ Thâm: “Cậu mới nói cái gì?”

Hạ Thâm căn bản không nhìn đồ ăn trong túi: “Đói bụng.”

Kiều Thiều cho hắn một cái xem thường: “Câu trước.”

Hạ Thâm biết rõ là câu kia, hỏi ngược lại: “Sao, chẳng lẽ cậu thích Lâu Kiêu?”

“Thích con khỉ!” Kiều Thiều nóng nảy sáng tỏ.

Hạ Thâm nói: “Thì chẳng phải à, Vu Nguyên Khê hỏi cậu thích Lâu Kiêu hay Hạ Thâm, cậu không thích Lâu Kiêu, dùng phương pháp loại trừ cũng biết đáp án là Hạ Thâm.”

Nói giống như mình không phải Hạ Thâm vậy đó!

Kiều Thiều tức đến muốn lấy đôi đũa đâm hắn: “Đừng nói hưu nói vượn nữa được không!”

Hạ Thâm hưng trí: “Vậy cậu trả lời câu hỏi này như thế nào?”

Kiều Thiều lại thật sự trả lời, lạnh như băng nói: “Ai cũng không thích.”

“À…” Hạ Thâm đảo mắt lại hỏi tiếp: “Thế cậu thích ai?”

Vấn đề nằm ở chỗ Kiều Thiều căn bản không hiểu ý của từ thích này, cũng không biết chữ thích mà Vu Nguyên Khê hỏi là gì, Kiều thiếu gia đơn thuần chỉ cho là thích giữa bạn bè, bạn học, anh em.

— Thích mà Kiều Thiều hiểu có nghĩa là chơi.

Kiều Thiều muốn chơi với ai?

Vậy đương nhiên là…

“Trần Tố.” Kiều Thiều đưa ra câu trả lời xuất sắc nhất.

Trong mắt Hạ Thâm nhiễm ý cười: “Vì sao?”

Cái này còn cần phải hỏi sao?

Kiều Thiều vỗ vỗ sách vở bên cạnh, mỹ tư tư nói: “Cậu ấy là ủy viên học tập, học rất giỏi.”

Hạ Thâm bắt được trọng điểm: “Chỉ vì cậu ta học giỏi?”

“Đúng!” Kiều Thiều nói: “Tôi tới đây để cố gắng học tập đương nhiên phải chơi với những người học giỏi.”

“Vậy sao.” Hạ Thâm thấp giọng một tiếng.

Kiều Thiều nghe không rõ: “Ửm?”

Hạ Thâm ngẩng đầu, nhìn vào mắt người kia: “Vậy chắc không lâu nữa, cậu sẽ phải thần hồn điên đảo vì một người khác.”

Kiều Thiều nghe rõ nhưng vẫn chưa hểu: “Cái gì cơ?”

Tâm trạng Hạ Thâm rất tốt, mở túi tiện lợi ra: “Sau này sẽ biết, ăn cơm đi.”

“Ai vậy?” Kiều Thiều bị gợi lên lòng hiếu kì: “Không phải Trần Tố có thành tích tốt nhất lớp mình sao?”

Hạ Thâm lấy hộp cơm ra khỏi bọc, nói: “Không phải.”

“Vậy là ai, Lâm Tô? Mạc Tiếu Tiếu ?”

Kiều Thiều đã dành thời gian xem bảng thành tích đợt kiểm tra tháng trước, mười tên trước y vẫn nhớ rõ ! https:// hyukieleesj1398.wordpress. com/

“Xa tận chân trời.” Hạ Thâm chỉ chỉ mình.

Một lòng tò mò của Kiều Thiều cứ vậy bị dập tắt : “Thôi đi, kiểm tra tháng trước cậu đếm ngược từ dưới đếm lên.”

Hạ Thâm nói : “Lúc đó tôi có việc, không tham gia kiểm tra.”

Lúc ấy có một cuộc thi Olympic Toán, Hạ Thâm đại diện trường đi giành vinh quang.

Kiều Thiều chán nản nói : “Còn hơn một tháng nữa là thi cuối kì rồi, tôi chờ cậu bơi ngược lên hàng đầu.”

Kiều Thiều chuyển tới lúc giữa tháng, bây giờ là tháng năm, gần giữa tháng sáu là đến đợt thi cuối kì, rất nhanh.

Hạ Thâm mở đũa trúc ra : “Nhất lớp ?”

“Đúng !” Kiều Thiều nói chắc chắn : “Chỉ có thể là đứng nhất lớp !”

Đứng hai đứng ba cũng không được ! Tự đắc tiếp đi!

Hạ Thâm chậm rì rì nói : “Này có chút khó.”

Trong lòng Kiều Thiều buồn cười : “Trâu còn chưa lên trời mà đã đầu hàng rồi ?”

Hạ Thâm giương mắt nhìn y : “Cậu bắt người đứng đầu thành phố chỉ đứng nhất lớp, không phải quá khó sao.”

Kiều Thiều : “…”

Hạ Thâm nhìn xuống đồ ăn, nói : “Thịt bò này không tệ, ăn nhiều một chút.”

Kiều Thiều nuốt một miếng thịt bò lớn xuống cổ họng mới tỉnh táo lại : “Nổ, nổ tiếp đi !”

Trâu toàn thành phố đều bị mi nổ bay lên trời !

Hạ Thâm lại gắp cho y một miếng thịt : “Không tin tưởng lẫn nhau vậy sao ?”

Kiều Thiều ăn luôn, nói : “Tin, cậu đứng nhất toàn quốc tôi cũng tin.”

Hạ Thâm : “Cũng không phải chưa thi lần nào.”

Cuộc thi lập trình nhóm thanh thiếu niên hắn đã lấy mấy cái giải nhất toàn quốc.

Trong lòng Kiều Thiều đã nhận định Hạ Thâm là tên đại vương khoác lác nhất!

Hạng nhất toàn quốc đâu ra?

Đề thi không thống nhất, thi đại học cũng không ai dám nói mình là trạng nguyên toàn quốc!

Kiều Thiều lười vạch trần.

Hai người cậu một câu tôi một câu, giải quyết hết cơm trưa.

Lâu Kiêu mua hai phần cơm, đồ ăn rất ngon, ngon hơn loại bốn đồng mà Kiều Thiều mua ở nhà ăn không biết bao nhiêu lần.

Đồ ăn bị dứt sạch sẽ, Hạ Thâm nhìn y: “Ăn cũng không ít, sao lại gầy như vậy?”

Lúc này Kiều Thiều mới phát hiện mình ăn không ít thật.

Một phần thịt bò kho tàu cỡ lớn đều vào dạ dày, cơm cũng ăn hết nguyên hộp, còn húp hơn nửa phần canh nấm.

Khẩu vị của Kiều Thiều ở nhà không tốt, ăn được một phần năm chén cơm đã khiến dì Ngô vui tới nở hoa.

“Ăn rất ngon…” Kiều Thiều giải thích: “Thịt bò này ăn rất ngon.”

Hơn nữa ăn trong sự khoác lác của người nào đó, cơm đặc biệt ngon.

Lời này của Kiều Thiều đâm đến Hạ Thâm, thần thái hắn có chút phức tạp.

–Nhóc con thật đáng thương, đến thịt bò cũng chưa từng ăn sao.

May mà Kiều Thiều không có thuật đọc tâm, nếu không sẽ mua mấy cân thịt bò loại nhất nhét vào miệng Hạ Thâm.

Buổi trưa không ai ăn cơm ở phòng học, vốn có mấy nữ sinh định trộm ngắm nghía, nhưng vì khí tràng Hạ Thâm quá mạnh lại không kiêng nể, các cô không dám tới gần trêu ghẹo, chỉ đành tiếc nuối đi xuống quán cơm.

Kiều Thiều ăn uống no đủ, khi Hạ Thâm đang gom rác lại, y hỏi: “Tiền cơm là bao nhiêu? Còn tiền thuốc nữa, tôi…”

Lời còn chưa dứt, lão Đường đến.

Đường Dục liếc nhìn Kiều Thiều một cái, đi qua hỏi: “Chân thế nào rồi? Có cần về nhà nghỉ ngơi không?”

Nghe đến hai chữ về nhà, thần kinh Kiều Thiều bật lên căng thẳng: “Không cần! Thầy à em ổn rồi!”

Đường Dục thích tinh thần thích học tập không muốn lười biếng của Kiều Thiều, nhưng lại sợ y bị thương nghiêm trọng: “Đừng có cạy mạnh, về nhà nghỉ ngơi một hai ngày không sao đâu.”

Kiều Thiều sợ mình không phải chỉ về nghỉ ngơi hai ngày, mà là biến mất khỏi tầm mắt mọi người mãi mãi.

Y nói: “Thật sự không cần ạ, em không muốn về nhà…”

Hạ Thâm tiếp lời: “Em thấy cũng không việc gì, không sưng chắc cũng không nghiêm trọng, không ảnh hưởng đến chuyện nghe giảng.”

Đường Dục gật gật đầu, đồng ý, lão lại hỏi Kiều Thiều: “Đúng rồi, số điện thoại ba mẹ em là số mấy, tôi đi xem hồ sơ mà không thấy.”

Thần kinh Kiều Thiều căng chặt, y cố ý không ghi, sợ giáo viên gọi điện thoại.

“Ba em thường xuyên không ở nhà, em cũng gọi không được.” Chuyện này không phải nói dối, Kiều tổng bị hội nghị quấn thân, ban ngày đều là trợ lý giữ di động, bình thường Kiều Thiều muốn tìm ba đều phải gọi cho chú Tôn.

Đương nhiên mỗi đêm Kiều Tông Dân đều về nhà, Kiều Thiều rất ít khi gọi cho hắn.

Đường Dục sửng sốt: “Vậy sao… Vậy mẹ của em…”

Lão vừa nhắc đến chữ mẹ, sắc mặt Kiều Thiều bật một phát trắng bệch, ánh mắt mịt mờ, như không còn linh hồn.

Đường Dục không nói được nữa.

Hạ Thâm khẽ nhíu mày, nói tránh đi: “Không còn sớm nữa, thầy, em đưa cậu ấy về ký túc xá nghỉ trưa đây.”

“Được, được.” Đường Dục hoàn hồn: “Mau đi đi, lát nữa chuông sắp kêu rồi.”

“Kiều Thiều?” Hạ Thâm thấp giọng gọi y.

Kiều Thiều hoàn hồn, máu huyết chậm rãi lưu chuyển, hốc mắc lộ ra chút đỏ ửng bị kiềm chế.

Hạ Thâm cảm thấy căng thẳng, không hỏi nhiều.

Mỗi nhà có nỗi khổ riêng, Hạ Thâm hiểu điều này hơn ai hết, cũng vì hiểu rất rõ, cho nên khi nhìn đến tên nhóc tội nghiệp này mới càng thêm thương.

Có chút đau khổ, chỉ có những người trải qua mới hiểu được tư vị của nó.

Khi đến ký túc xá, Kiều Thiều bị một câu của Hạ Thâm dọa hết hồn.

“Còn không trả lời nữa, tôi coi như cậu muốn ôm.”

Kiều Thiều hoảng sợ quay đầu, nhìn Hạ Thâm như nhìn ma quỷ.

Thấy người nọ rốt cuộc cũng khôi phục bình thường, Hạ Thâm cũng nhẹ nhàng thở ra: “Cõng hay ôm, đếm tới ba coi như…”

“Không cần!” Kiều Thiều hạ giọng.

Hạ Thâm nói: “Dìu cậu đi quá chậm.”

Kiều Thiều ghé sát vào Hạ Thâm thấp giọng nói: “Nhiều người như vậy, tôi để cậu cõng biết xấu hổ cỡ nào không!”

Hạ Thâm: “Vậy thì ôm đi.”

Kiều Thiều đau gan: “Cỏ trên mộ tôi mọc dài hết rồi!”

Vẻ mặt Hạ Thâm ngạc nhiên nhìn y: “Cậu cũng không phải con gái, còn sợ thụ thụ bất thân?”

“Đây là vấn đề thụ thụ bất thân à?” Kiều Thiều nghiêm túc nói: “Đây là vấn đề tôn nghiêm!”

Hạ Thâm sửng sốt, bị y đùa cười.

Kiều Thiều kiên trì nói: “Cậu về đi, tôi đỡ tay vịn đi lên được rồi.”

“Đi thôi.” Hạ Thâm cầm cánh tay nhỏ của người kia: “Tiễn Phật tiễn tới Tây Thiên, tôi đã nhận sự ủy thác của lão Đường.”

Kiều Thiều thấy hắn không giở trò nữa, nghiêm túc lên cầu thang.

Vừa đến lầu hai liền đụng phải một đám nam sinh đang đùa giỡn.

Cũng không biết tên tiểu tử lỗ mãng nào, cầm bịch rác còn chạy nhảy quăng lên quăng xuống.

Kiều Thiều luôn cảm thấy có dự cảm xấu, đáng tiếc y đi đứng bất tiện, có lòng lại không có lực, vì thế…

Trong ngực y nhiều thêm một bịch rác.

Nam sinh kinh ngạc quay đầu lại, nhìn thấy trước ngực Kiều Thiều bị dơ một mảng lớn, trợn tròn mắt: “Xin… Xin lỗi!”

Kiều Thiều: “…”

Hạ Thâm nhíu mày: “Ở hành lang còn chạy loạn xạ.” Hắn sợ kéo sẽ làm đau chân Kiều Thiều, nên lúc nãy không dám kéo.

Nam sinh liên thanh xin lỗi, hổ thẹn muốn chết.

Tuy Kiều Thiều có chút khó chịu, nhưng cũng biết nam sinh này không phải cố ý, y nói: “Không sao… Không sao đâu.”

Nam sinh nói: “Cậu cởi áo ra đi tôi giặt giúp cho!”

Kiều Thiều không muốn khỏa thân giữa ban ngày như vậy, lắc đầu nói: “Không cần, tự tôi giặt được rồi.”

Nam sinh lại nói: “Vậy tôi đền tiền cho cậu…”

“Không cần không cần.” Kiều Thiều khoát tay nói, “Giặt lại vẫn mặc được, không cần.”

Nói xong y nhìn qua Hạ Thâm: “Chúng ta đi thôi, về phòng tắm rửa.”

Vẻ mặt nam sinh kia co quắp, chỉ biết không ngừng xin lỗi.

Hai người vất vả lên tầng năm, trong ký túc xá không có ai.

Kiều Thiều cúi đầu nhìn quần áo của mình, tâm tình thảm đạm.

Hạ Thâm hỏi: “Quần áo cậu để đâu?”

Kiều Thiều sâu kín nhìn hắn.

Hạ Thâm sửng sốt: “Không phải cậu chỉ có một bộ quần áo này chứ.”

Cũng quá thảm.

Ánh mắt Kiều Thiều càng thêm u oán: “Còn một bộ nữa, là bộ đồ nữ cậu kêu tôi mua.”

==

Tác giả: Thật đó, không cần biết mấy người có tin hay không, hiện tại Thâm ca là thẳng nam sắt thép [che mặt]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.