Học Sinh Cá Biệt

Chương 41: Q.1 - Chương 41: Phải rời xa




Cuộc sống không bao giờ tồn tại 1 sự hoàn hảo nhất định, có chăng đó là những sai lầm để ta hoàn thiện bản thân.

………………………………………………………………………………………………………………….

Cuộc rượt đuổi vẫn chưa có hồi kết và mưa vẫn trút.Tôi hoảng sợ, rất nguy hiểm, hắn sẽ có chuyện mất. Tôi lay vai anh, khóc nấc:

- Anh! Làm ơn dừng xe lại đi, rất nguy hiểm đó. Trời đang mưa mà!

Nam xoay ngang nhìn tôi, đôi mắt dịu dàng.

- Em đang lo cho anh.

Tôi cúi đồi, mím môi, đánh bạo gật 1 cái. Anh đưa tay nâng cằm tôi lên, cười ha hả:

- Em tưởng tôi là thằng ngốc sao? Em đang lo cho Đỗ Thanh Tuấn chứ không phải Đỗ Hoàng Nam này! Em còn muốn gạt tôi sao?

Tôi cúi đầu khóc rấm rứt, quả thật, khi nổi giận thì ai cũng có thể đáng sợ như ác quỷ. Tôi xoay người đập cửa kính. Anh giằng tay tôi lại.

- Em muốn chết đến vậy sao?

- Anh cứ để em chết đi, nếu anh không thả em ra!- Tôi đanh giọng, đôi mắt vô hồn ngước nhìn anh.

- Chết tiệt!

Anh rủa 1 câu rồi hung hăng đè tôi xuống.Tôi nhìn anh, không chống cự. Tôi còn phải làm gì lúc này đây? Giảy nảy lên rồi khóc sao? Tôi còn sức à? Nước mắt không bao giờ là thừa để cho đi, nhất là với 1 người đáng hận. Anh nhìn thẳng vào đôi mắt tôi, tôi chẳng có gì là hoảng hốt. Tôi sẽ không bảo vệ mình, tôi sẽ tìm lối giải thoát, cuộc sống này đầy rẫy đau khổ.

- Anh muốn làm gì? Muốn giết em không? Giết đi!- Tôi nhếch mép.

Anh quay đi hướng khác, đập 1 cái ầm vào lưng ghế.

- Em muốn chết hơn ở bên tôi sao?

- Rất tiếc, nhưng sự thật là vậy!

Anh vò đầu, đáng chết. Anh xoay sang nhìn tôi:

- Em có thể làm gì?

Tôi nhếch mép, lắc đầu không trả lời. Tôi lấy chiếc gương từ túi xách ra đập vỡ làm 2.

- Những mảnh nhọn thì rất sắc, có thể cắt vào da thịt!- Vừa nói, tôi ấn mảnh vỡ vào tay, tôi chẳng cảm nhận được cảm giác đau. Có lẽ nỗi đau trong lòng đã quá lớn.

- EM có ngừng ngay không?- Anh phóng tới giật lại mảnh vỡ. Tôi giơ cao rồi ấn mạnh vào cổ tay. Mọi chuyện kết thúc rồi. 1 mảnh đen xuất hiện trước mắt.

………………………………………………………………………………………………………………

Nhỏ đã làm gì vậy? Nguyện chết gì hắn sao? Anh tức giận ôm người con gái bất tỉnh trong lòng. Nếu không có hắn thì nhỏ và anh đã là 1 đôi. Nếu không có hắn thì ba mẹ vẫn sẽ rất yêu thương anh. Anh đi đến vô lăng, bảo dừng lại bỏ người tài xế bên đường, quay đầu xe. Chiếc mô tô đang chạy với vận tốc tên lửa đột ngột thẳng lại. Từ trong màn mưa, hắn lờ mờ thấy Nam đang bế nhỏ trên tay, tay nhỏ xuất hiện 1 dòng máu đỏ tươi. Hắn tức giận chạy tới. Nam nhìn hắn khinh khỉnh.

- Đau lòng không? CÔ ấy đã chọn cái chết thay vì chọn tôi.

Đầu óc hắn choáng váng, phải đưa nhỏ đến bệnh viện trước khi quá trễ. Hắn đi thẳng tới giằng nhỏ trên tay anh. Anh né sang:

- Muốn làm gì? Giành cô ấy sao? Không thấy cô ấy đang rất ngoan ngoãn nằm trong vòng tay tôi sao?- Anh cúi đầu hôn vào trán nhỏ 1 cái.

- Anh quá điên rồi, cô ấy sẽ chết thật đó. Nhanh, đưa cô ấy vào bệnh viện.

- CHết thì sao? Cô ấy đã chịu ở bên tôi, sống thì lại xứng bước bên mày sao???- ANh nhìn trời cười.

Hắn chẳng buồn nói nữa giật ngay người con gái tím tái trên tay anh. Anh giành lại:

- Mày muốn cô ấy sống? Được, vậy chết thay đi, tình yêu cao cả mà!

Anh xoay người để nhỏ vào xe ô tô. Hắn đứng đó vò đầu. Hắn phải làm gì đây. Hắn hét lớn:

- EM SẼ CHẾT… VÌ VẬY… ĐƯA CÔ ẤY ĐẾN BỆNH VIỆN ĐI.

Nam cười nhếch mép:

- Nói thì gáng giữ lời!

Chiếc ô tô phóng thẳng về phía bệnh viện. Hắn quay đầu xe nhìn về phía quốc lộ. ” Dù có chuyện gì xảy ra, anh vẫn luôn yêu em!”

Trong màn mưa, 1 dòng máu đỏ tươi chảy ra hối hả.

- KHÔNG! Tuấn, Tuấn ơi, anh đang ở đâu?- Nhỏ tỉnh dậy, chỉ là giấc mơ. Nhỏ đang ở đâu? Đây là bệnh viện. Nhỏ nhìn sang 2 người đang đứng cạnh mình là bà Đỗ và ông Đỗ.

- 2 bác, Tuấn đâu rồi?- Nhỏ nói trong nước mắt.

Bà Đỗ đưa tay lên quệt nước mắt:

- Nó đã bị tai nạn giao thông, vẫn còn phẫu thuật chẳng biết sống chết ra sao!

Vậy là giấc mơ… Nhỏ lắc đầu, không phải đâu. Họ đâu muốn nhỏ qua lại với hắn. Nhỏ đứng dậy, bứt sợi dây truyền nước biển, nói:

- 2 người đang dối con, 2 người không cho con qua lại với hắn!- Mắt nhỏ ráo hoảnh vô hồn.

- Không, là thật! Ta chỉ muốn con và nó có chút thử thách trong tình yêu thôi.- Bà Đỗ vẫn khóc.

Nhỏ không tin nữa, nhỏ chạy ra khỏi phòng, gặp y tá:

- Đỗ Hoàng Tuấn nằm phòng nào?- Giọng nhỏ gấp gáp trong hơi thở.

Cô y tá lắc đầu. Đấy, họ lại gạt nữa. Đáng tiếc là lúc nãy nhỏ tin nhưng cũng phải xác nhỏ chạy đến gian chính:

- Xin hỏi, Đỗ Hoàng Tuấn nằm ở phòng nào ạ?

- Vừa nãy có 1 người vừa vào phòng cấp cứu hình như là người cô nói. Vẫn chưa chuyển sang phòng hồi sức, đang trong khâu phẫu thuật thì phải.

Nhỏ ngồi thụp xuồng nền, thật kinh khủng. Nhỏ khóc nấc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.