Học Sinh Cá Biệt

Chương 36: Q.1 - Chương 36: Học sinh cá biệt.




Tôi trở về lại lớp học thân yêu. Nhỏ Như đang nằm dài trên bàn, chẳng thấy món ăn nào trên bàn, có thể nói là kì tích. Nhỏ đã phải lòng ai đó rồi. Tôi khều vai nhỏ:

- Để mắt đến ai rồi? Khai mau, người tình bé bự của tớ!

Nhỏ ngẫng đầu lên nhìn mình cười 1 cái, mắt mơ mơ màng màng:

- Bạn cùng bàn ạ!

Quả thật, tôi đoán đúng, là Thiên. Tự nhiên tôi thấy lòng nhẹ nhõm hẳn. Tôi quay về chỗ ngồi, chúc nhỏ giảm cân thành công. Hắn vào lớp với bộ mặt cô hồn. =.= Chắc là có chuyện gì nên mới nhíu mắt nhíu mũi thế này. Tôi không thèm nhìn hắn. Hắn nằm dài trên bàn rõ mệt mỏi rồi ngủ.

Trống vào, Thiên vẫn chẳng thấy đâu, có lẽ là đang ở trên sân thượng.

Thiên thường cúp tiết để lên sân thượng là chuyện bình thường. Thiên, hắn và tôi có chung 1 điểm là rất thích ngủ.

Thầy dạy Tin học đi vào và ra hiệu lớp đi qua phòng thực hành. Để hắn ở đây 1 mình thì cũng tội nghiệp. Tôi ghi cho hắn 1 tờ giấy, gõ đầu hắn 1 cái rồi chạy. Hắn lơ mơ tỉnh giấc, nhìn vào tờ giấy, hắn cười.

Ô, hắn đứng dậy đi qua phòng thực hành luôn. Nhìn hắn bước tới cửa, tôi chạy vèo vèo khỏi hành lang nối đuôi lớp.

Lại là lập trình, chẳng biết lập trình làm gì. Bây giờ đã có nhiều phần mềm lập trình như Java lại phải đi lập trình Pascal. Ôi nản, tôi tệ nhất là môn lập trình này.

Vào phòng thực hành mỗi người 1 máy, hắn vẫn giành vị trí kế tôi, làn như sợ tôi chạy đi đâu mất ấy. Hắn quăng cặp sang 1 bên, tiếp tục ôn lại… giấc ngủ. Lâu lâu thì mở mắt nhìn tôi.

Ông thầy đi vòng vòng lớp học kiểm tra các học sinh. Thầy khựng lại chỗ hắn, vỗ vào đầu hắn 1 cái. Hắn xoay lên nhìn:

- Làm gì vậy?

Ông thầy có chút sững sờ rồi ngạc nhiên, mặt đỏ lên nóng phừng phừng.

Ố mài gót nét, thầy là giám thị khối 10 luôn đấy, đắt tội thì hơi bị khó lọt. Thầy trợn mắt:

- Em dám ngủ trong lúc học mà còn vô lễ với giáo viên, lên văn phòng ngay cho tôi.

- Ủa, ông có phải là ba mẹ tôi đâu mà lễ với chả phép. Muốn lên thì lên 1 mình đi.

Tôi nhìn quanh lớp, mọi việc hình như ngưng lại lúc này. Kiệt nhìn tôi, tôi nhún vai. Hắn nhìn ông thầy như muốn ăn tươi nuốt sống. Tuấn chó đốm à, thầy đã có tuổi, nhỡ thầy đột quỵ là mi sẽ ở tù đấy. Quả

thật, ông thầy tức không nói nên lời. Thầy đụng trúng học sinh cá biệt rồi.

Hắn nằm ngủ tiếp, ông thầy đứng chết trân tại chỗ. Tôi nhỏ nhẹ với thầy:

- Thầy thông cảm, bạn ấy mới chuyển về. Nghe đâu mắc bệnh thần kinh ạ, thầy hãy tha thứ cho bạn ấy nhé!

Ông thầy nhìn tôi gật đầu. Đúng là học sinh mà không sợ thầy cô giáo thì chỉ có bệnh tâm thần thôi. 5 phút trước thầy còn nhìn hắn ăn tươi nuốt sống giờ thì mắt long lanh có nước, đó là sự… đồng cảm. What problem???

Hắn xoay người nhìn tôi:

- Dám nói tôi bệnh thần kinh? Càng ngày cô càng gan nhỉ?

- Sự thật… là vậy mà.- Tôi nhìn hắn buông lơi câu trả lời.

Tự nhiên hắn mỉm cười rồi ngục mặt vào bàn tiếp tục. Ông thầy đi vào chỗ tôi, tay tôi đang đặt lên con chuột di chuyển, thầy… lỡ tay đặt lên. Hắn liếc nhìn thầy, vỗ bàn 1 cái ầm. Tôi nghĩ là chuyện này giống

thầy sơ cứu thì phải. Cái này là ông thầy lỡ tay. No No No. Thầy rất chính trực, tôi đảm bảo đấy.

- Ông đang lợi dụng học sinh đấy!

Ông thầy chẳng hiểu cái mô tê gì sất, nhìn hắn. Ông nhìn lại bàn tay thì thấy đang đặt trên tay tôi, tôi cười méo xệch. Thầy vội vàng rút tay ra.

- Tôi đang hướng dẫn em ấy mà!

- Hướng dẫn mà động tay động chân vậy à?- Hắn quát.

Tôi nín thin, giờ biết nói gì nữa cơ? Hắn vừa vào học ngày đầu thì tôi là trung tâm chú ý của lớp. Ôi, điên cái đầu. Tôi kéo tay hắn:

- Là thầy lỡ tay, thầy không có cố ý, tôi có nói gì đâu mà anh làm ghê vậy?

Hắn liếc tôi, tôi buông hắn ra cúi đầu như người có tội. Ông thầy là nạn nhân của sự… ghen tuông.

- Nếu có đi chăng nữa thì em không được vô lễ với tôi.- Ông thầy sau 1 lúc im lặng thì lên tiếng.

- Ông có tin là sẽ nghỉ dạy không?- Hắn hất hàm.

Trời đất ơi, hôm nay hắn ăn trúng cái gì vậy. Tóm lại là 1 người thầy gương mẫu sắp phải xa trường ư? Nhất định không được. Ông thầy đứng im đó. Nãy giờ tôi chịu đựng đủ rồi, tôi thét:

- NÀY, ĐÃ NÓI LÀ THẦY KHÔNG CỐ Ý. ĐỖ GIA THÌ HAY LẮM SAO? TÔI NÓI CHO MÀ BIẾT, TÔI SẼ KHÔNG CẢM KÍCH ANH ĐÂU!

Ông thầy nhìn tôi bằng cặp mắt thán phục. Hắn cũng nhìn tôi ngạc nhiên. Tôi đứng dậy, xách cặp đi te te ra ngoài lớp. Chắc chỉ trong nay mai, tôi và hắn sẽ là 2 học sinh cá biệt của trường không chừng.

Aizzzzzzzz, tên chó đốm 1 tháng rồi vẫn cứ đáng ghét thế!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.