Học Sinh Cá Biệt

Chương 22: Q.1 - Chương 22: Đừng nghĩ, chỉ có cậu ở nhà Trang!




Mặt hắn dày thật, hắn làm điệu bộ như chưa có chuyện gì xảy ra chân bắt chéo trên ghế. Ừ nhỉ, ban nãy tôi thấy hắn nói hắn là con cháu Đỗ Gia, hôm bữa, tôi nói với Baba là làm việc tại Đinh Gia baba không đồng ý, nếu nói là Đỗ Gia thì Baba có cho không nhỉ?

- Anh là gì trong Đỗ Gia thế?

- Con cháu thôi!- Hắn chúi mũi vào cái iphone của hắn.

- Thế Đinh Gia là ai vậy?

Hắn ngước nhìn tôi, rồi lại nhìn vào cái điện thoại.

- Hữu Thiên.

Ô, thì ra Thiên cũng là người có thế lực hẳn hoi chẳng thua kém hắn. Tôi quay lại chuyên tâm bài vở. Đột nhiên, chiếc điện thoại đang sạc pin của tôi reo lên. Các bạn biết tôi cài nhạc chuông ra sao không, e hèm. 2 câu đầu của nó hình như là… * Bằng lòng đi em, anh về quê thưa tía má liền, mình làm đám cưới rước dâu bằng xe bắt chó* Bản nhạc này phải gọi là cực hiếm nhé! Tụi bạn lúc trước tình cờ nghe được trên trang mạng xã hội rồi bluetooth qua, tôi cài đến giờ. Hắn nhìn cái điện thoại trên bàn cười ngặt ngẽo. Tôi chạy đến bắt điện thoại, liếc xéo hắn 1 cái. Là số điện thoại lạ, chắc nhầm số! Có ai thường hay liên lạc với tôi đâu chứ. Tôi vẫn bắt máy:

- A lô! Ai vậy ạ?

- Thiên, đưa điện thoại cho Tuấn đi, tôi muốn nói chuyện!

Hả? Tôi có nghe lầm không? Thiên biết số tôi, càng ngày tôi thấy cậu bạn này càng kì lạ, chẳng nói chẳng rằng mà nắm rõ mọi chuyện của tôi. Tại sao không trực tiếp pm vào cái iphone của hắn chứ? Đang… cảnh cáo tôi là tôi với hắn … ở chung? Tôi đưa máy cho hắn, hắn liếc nhìn số điện thoại, nhếch mép.

- Chào, đang dự định nói chuyện Tuyết Lan hay là chuyện cô nam quả nữ chung phòng hả?- Hắn hất tóc.

Tôi nóng máu, hắn vừa phát ngôn gì cơ chứ! Tôi đấm vào lưng hắn 1 cái miệng hắn kêu lên 1 tiếng rồi nhíu mày:

- Này cô em, đêm còn dài, đừng hấp tấp.

Hơ, về việc này thì giống y chang tên Nhất Trung em hắn! Hắn đã dạy hư thằng nhóc mất rồi. Tôi nghe tiếng Thiên cười qua điện thoại:

- Nếu chọc tức tôi thì không có tác dụng đâu, cậu tốt nhất đừng phát ngôn như vậy!

- Phát ngôn sao chứ, có sao nói vậy thôi. Định nói chuyện Tuyết Lan sao?

- Ừ, từ sớm, tôi đã biết cô ta không phải Tuyết Lan, đáng tiếc, tôi không có lòng tốt nói với cậu.- Thiên thở hắt ra, tôi nghe được giọng trêu đùa.

- Chuyện đó không quan trọng nữa, đó chỉ là chuyện lúc nhỏ. Nếu Tuyết Lan thực sự trở về, tôi sẽ xem cô ta như 1 đứa em! Lâm Gia không nên có quan hệ với Đỗ Gia, vậy được rồi nhỉ? Tối nay, tôi sẽ ngủ ở nhà Minh Trang. Bye, chúc ngủ ngon.- Nói xong hắn cúp mát cái cụp, ném lên giường. Trời ơi, máy của tôi chứ đâu phải của hắn.

Tôi liếc hắn, hắn lại cười. Chúc ngủ ngon bằng câu nói của hắn thì có phần không đúng. Hắn đang dàn dựng và suy nghĩ chuyện không chính đáng gì vậy? Ở nhà còn có Baba tôi cơ mà, nếu hắn động thủ thì coi chừng, tôi cắt xong đem đi xào. Mà nói đi cũng phải nói lại, tôi tò mò quá, chuyện Tuyết Lan là sao cơ? Không phải Lan thì là cái gì? Gì mà Lâm Gia, Đỗ Gia, Đinh Gia… Mệt cái đầu… Hắn cầm điện thoại tôi trên tay:

- Nếu có chuyện gì thì gọi tôi nhé! Phím 1.

Tôi thở hắc ra, bị nhốt trong phòng hôm nay còn có lần sau nữa hay sao mà pm với chả điện thoại. Hắn nhếch mép. Mặt hắn gian quá, tôi phải tống tên này qua phòng Baba mới được. Đang chuẩn bị túm cổ áo hắn tống ra ngoài thì có chiếc xe 4 bánh đỗ trước cửa nhà tôi rọi đèn chói lóa. Giờ này còn ai đến thăm nữa, bà con họ hàng tôi có biết ai đâu chứ! Tôi chạy ra cửa. Thật bất ngờ, xuất hiện trước mặt tôi bây giờ… là … là Thiên. Baba tôi cũng chạy ra xem. Thiên cũng kính trọng cúi chào:

- Thưa Bác, con là bạn Trang, nhỡ đường, xin ngủ nhờ hôm nay!

Baba tôi nhìn 1 lượt 2 cậu con trai, ai cũng cao cả với, mặt đẹp trai, con nhà giàu nhìn tặt lưỡi:

- Con thiệt là đào hoa, tiếp khách đi, ba vào phòng làm việc tí.

Hắn cũng nhìn Thiên nhưng chẳng có gì là ngạc nhiên, tôi thì như muốn vỡ tim ra, 2 người này, rất thích làm người khác khó xử. Thiên đi vào, vỗ vai hắn:

- Đừng nghĩ, chỉ có cậu ở nhà Trang!

Tôi vẫn á khẩu, mọi chuyện xảy ra nhanh quá, tôi chưa tiếp nhận dữ liệu được!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.