Học Sinh Cá Biệt

Chương 37: Q.1 - Chương 37




Tôi đi lên sân thượng, đơn giản là không nên ló mặt ra lúc này! Tôi đã có can đảm thét lên bảo vệ ông thầy như vậy nhưng không biết ông ta có thật sự cảm kích đứa học trò này không thôi! Mọi chuyện còn lại, thầy có mệnh hệ gì hay không thì có trời mới biết.

Thiên đang ở đây, mắt khép hờ. Tôi yên lặng ngồi xuống bên cạnh. Tôi nhìn lên trời, tôi ước gì mình là chim, có thể tự so tự tại không phải làm theo bắt buộc của. Nếu cuộc đời không chia cắt tôi, có lẽ giờ này tôi và hắn đang ở nhau không chừng. Tôi nhìn xuống dưới lắc đầu cười nhạt. CUộc sống đâu có 2 chữ giá như.

Thiên mở mắt quay sang nhìn tôi, vẫn là cặp mắt sâu màu xanh biển lạnh nhưng giờ nhìn quá xa lạ. Tôi thở 1 hơi nhẹ rồi cười:

- Sao bạn cúp hoài vậy, vào học đi chứ!

Thiên ngẫng đầu nhìn lên trời, nhếch mép:

- Chẳng phải bạn cũng vậy sao?

Ừ, okay alright. Lần đầu tiên trong trường này tôi bỏ tiết giữa chừng. Ồ, Thiên! Nhắc đến đây tôi mới nhớ ra là nhỏ Như, nhỏ Như đang thầm thương trộm nhớ Thiên. Tôi phải hỏi giúp nhỏ mới được, BFF mà.

- Tiêu chuẩn bạn gái của cậu ra sao???

- Bạn đâu cho cơ hội, hỏi cho ai thế? Nhỏ mập hả?

Quả là Thiên đoán đúng, Thiên biết Như thích cậu. Nhỏ thể hiện quá rõ mà, LOVE NEVER LIE, nhỏ là biểu hiện cực thật. Tôi gật đầu, Thiên gọi bằng nhỏ mập vậy chắc hẳn không thích Như rồi.

- Bảo nhỏ đó đừng nhìn mình thèm thuồng nữa, mình chẳng để ý nhỏ đó đâu. Dù nhỏ có giảm cân đi chăng nữa.

Ôi thật là độc ác, Thiên đang cấm và cho nhỏ cơ hội sao? Tội nghiệp nhỏ quá.

- Thì nhỏ thích cứ cho nhỏ thích.

Thiên không trả lời, im lặng. Tôi cũng chẳng tha thiết gì để mở miệng nữa.

30 phút sau…

Tôi đi xuống sân thượng, hết tiết Tin rồi, vào học tiếp tục thôi. Tôi bước vào lớp, hắn nhìn tôi chẳng buồn nhếch mép. Tôi lẳng lặng vào chỗ. Hắn ghé miệng sát vào tai tôi:

- Nhờ công của cô mà tụi nhiều lời ngoài kia nói tôi bị bệnh thần kinh kìa.

- Trời đất, tôi chỉ nói sự thật thôi!- Tôi nhún vai.

Kiệt ngồi trên hắn xoay xuống, lắc đầu:

- Tội bạn thế, đẹp trai vậy mà khùng. Bạn không bằng mình rồi!

Bựt, bựt. Tôi nghe tiếng dây chằn trong thần kinh của hắn đứt ra. Kiệt- super hero. Chẳng hiểu sao cậu bạn lại có can đảm đôi co với 1 tên… trốn viện.

Hắn vỗ vai Kiệt, nhìn nhẹ nhàng lắm cơ. Hắn đang toan tính gì cơ?

- Cảm ơn bạn đã khen, mình biết mình đẹp trai nên Trang mới thích.

Kiệt xoay xuống mở to mắt nhìn tôi. Tôi im lặng nhìn hắn. Bốp, tôi đánh mạnh vào lưng hắn. Gì cơ? Đùa tôi sao? Hắn vẫn cười, tay kia chụp lấy tay tôi.

- Nhìn này, cô ấy đâu có giằng ra.

Tôi giằng mạnh ra, quát:

- Có điên mới thích anh ấy.

Thầy đang giảng Hóa thì ngừng lại, khẽ đẩy gọng kính. Tôi nghe tiếng Ting, tri thức là vậy đấy. Bọn bạn cũng nhìn tôi, Như nhìn tôi rụt rè. Ôi chúa ơi, lớp đang học cơ mà. Nói chuyện riêng mà quát lên như thế thì thật sự… rất điên…

- Ừ, cô điên thật!- Hắn cười nhỏ nhẹ.

Tôi gãi đầu cười hì hì với thầy.

- Ý em là, em xung phong làm bài này!

Ông thầy trao tráo nhìn tôi, tôi chưa kịp nhìn lên cái đề thì thầy ra hiệu tôi lên làm. Thôi chết mẹ rồi, bài này thầy chưa giảng qua 1 lần, lại là nâng cao. Tôi đổ mồ hôi hột, vẽ bùa chú lung tung trên bảng rồi về.

Ông thầy nhận xét bài làm với câu nói như thế này:

- Làm việc riêng thì cứ nhận, thầy không truy cứu. Giờ em đã phá hoại vẻ đẹp của bài Hóa, em xuống cuối lớp đứng cho tôi.

Ô mài gót, phạt vì tội làm mất vẻ mĩ quan sao??? Tôi hậm hực nhéo hắn 1 cái rồi xuống góc lớp đứng. Tôi khoanh tay úp mặt vào tường, hắn lấy chiếc iphone ra chụp hình. Ôi, xấu hổ chết mất, tại sao mà tôi phải thê thảm quá vậy??? Kiệt nhìn tôi, lắc đầu. Giờ mà lắc với chả uốn éo, mệt thân.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.