Học Bá Dưỡng Vợ Ngọt Ngào

Chương 131: Chương 131: Chúng ta ở bên nhau




Chân Minh Châu kêu a a chạy về ký túc xá.

Cô giống như một cơn gió đâm vào cánh cửa, còn nhảy nhót trong ký túc xá.

Sắp đến thời gian tắt đèn, trừ Tống Tương Tương ở bên ngoài, những người khác đều đã trở về. Vương Viện ở gần nhất đang thu dọn đồ bị cô đụng phải, bất đắc dĩ nói “Chân Chân, cậu làm sao vậy? Vui vẻ như vậy.”

“Thật vui vẻ thật vui vẻ.” Khi nói chuyện Chân Minh Châu liền ôm cô ấy nâng lên, nhưng Vương Viện còn nặng hơn cô, cô không thể nâng lên được, nhất thời cô buông tay ra, bỗng nhiên ôm lấy cổ cô ấy rồi hôn một cái.

Vương Viện vẻ mặt kinh ngạc “…………..”

Một màn này nhất thời để cho những người khác trong ký túc xá cười choáng váng.

Rất lâu sau, Nhiêu Lệ mới dừng cười lại, nháy mắt nói “Mình đoán xem a.”

“Mau đoán.”

“Không đoán được a.” Nhiêu Lệ nghiêng đầu suy nghĩ rất lâu, thật sự không nghĩ ra chuyện gì làm cô vui vẻ như vậy.

Nếu là trước kia, có lẽ Trình Nghiễn Ninh đón nhận cô sẽ có hiệu quả này.

Nhưng chuyện này đã trôi qua rất nhiều ngày rồi, không thể nào.

Tần Viễn thổ lộ? Cũng không thể nào.

Nhiêu Lệ trầm tư suy nghĩ, Nhạc Linh San nằm trên giường cười nói “Có phải là do hôm nay nhận được rất nhiều quà hay không?”

“A?”

Đột nhiên nghĩ đến cái này, cô ấy lập tức nghĩ đến Tần Viễn, nâng mắt nhìn con gấu bông siêu lớn ở trên giường mình, thật sự rất lớn, chỉ con gấu kia nằm trên giường đơn của cô ấy, cô ấy cũng không có chỗ nằm.

Nhiêu Lệ nhìn chằm chằm con gấu kia, cười nói “Tần Viễn tặng a, mình ôm nó trở về, cậu không biết, mình ôm nó từ bên ngoài vào, nhận được bao nhiêu ánh mắt hâm mộ và ghen tỵ, ha ha.”

Loại ngày lễ Giáng Sinh chủ yếu là muốn vui vẻ, bình thường học sinh tặng quà cũng không đắt.

Tần Viễn tặng con gấu lớn này, ít nhất vài trăm đồng.

Nhiêu Lệ cực kỳ hâm mộ nhìn qua.

Bên cạnh, Trần Anh vừa leo lên giường nhìn thấy bộ dáng này của cô ấy, cười nói “Cậu nhìn chằm chằm quà của người ta một cái, chính cậu cũng không phải là quà, lớp trưởng tặng dây chuyền cũng không rẻ a.”

Nhiêu Lệ a một tiếng, cười mắng “Nói cái này làm gì.” Nói là như vậy, nhưng bộ dáng cô vui vẻ, đỏ mặt đã nói lên tất cả.

Ở chung với nhau một thời gian dài, Chân Minh Châu cảm thấy mặc dù Nhiêu Lệ có chút ra vẻ nhưng cũng không phải khuyết điểm lớn gì, bởi vì khoảng thời gian này trong ký túc xá quan hệ rất tốt. Tâm trạng cô tốt, trêu ghẹo vài câu, quay đầu liền bổ nhào vào bàn của mình, rút ra một cái túi đặt ở trên bàn của Nhạc Linh San “Đây là Lý Thành Công tặng cho cậu.”

Nhạc Linh San a một tiếng, bị cái túi đồ dọa sợ.

Chân Minh Châu nói tiếp “Cậu không cần cũng không ai muốn rồi, thật sự không muốn thì vứt đi a.”

Nhạc Linh San “………………..”

Cuộc đối thoại của hai người đã trở thành một trong những thói quen hàng ngày của phòng 509, những người khác đều đã quen rồi, cho nên trêu ghẹo hai ba câu cũng liền cho qua.

Nhạc Linh San mím môi mở thiệp mừng, nhìn thấy sáu chữ cố tình viết đứng đắn “Giáng Sinh vui vẻ, cố lên.”

“Thực ra Lý thất bại không tệ.” Bỗng nhiên Chân Minh Châu tiến đến bên tai cô ấy nói.

Nhạc Linh San nhìn cô một cái, gật đầu cười cười.

Trái tim con người làm từ thịt, cô ấy cũng không phải kẻ ngốc, cô ấy có thể cảm thấy rằng Lý Thành Công đùa giỡn là đùa giỡn, về điểm bảo vệ cô, thật ra rất thành tâm. Bởi vì khi kiểm tra cô ấy cho anh ấy chép bài một lần, nhưng mà mấy tháng nay, cô ấy lại vì anh ấy nhận được rất nhiều thuận lợi.

Ví dụ: Chân Minh Châu nhìn với con mắt khác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.