Hoàng Tử Mây Và Công Chúa Tuyết

Chương 4: Chương 4: Tôi là tiểu thần tập sự đấy!




Cô đang chờ đợt câu trả lời của hắn, có chút hồi hợp

Thấy cô hỏi hắn khự lại hồi lâu, rồi quyết định nói cho cô biết nhiệm vụ của mình.

- Tôi là một tiểu thần tập sự, đang trong quá trình luyện tập tại hạ giới.

Hắn nghĩ lại, chưa đến lúc cho cô biết thân phận thật của mình, chỉ cho cô biết mục đích hắn xuống hạ giới này

Cô nghe xong liền ngẫm nghĩ lại, đúng là trên đời này cái gì cũng có thể có, có yêu ma thì cũng có thần tiên, thôi thì làm bạn luôn. Cô nhìn hắn rồi giơ tay ra có ý định muốn bắt tay giao hữu, thấy thế hắn cũng đáp lại cô, giờ mới nói cả hai mới thật sự là quen biết đàng hoàn.

- Tôi tên Nhu Tuyết, rất xui xẻo khi được biết anh.

Nghe cô có ý nói xéo mình, hắn cũng không vừa nở nụ cười nữa miệng mà đáp lại

- Còn tôi là Bạch Phong Thần, cô vẫn nợ tôi hai yêu cầu đấy nhé.

Cô tức muốn đấm vào mặt tên đáng ghét này, vẫn không bỏ qua cho cô vụ hôm trước, nhưng cô chợt nhớ tới con thú đễ thương kia, rồi hỏi hắn.

- Nè tên kia, tiểu thú dễ thương kia của ngươi hả?

Hắn trả lời khi thấy cô nhìn Khuyển nhi của mình

- Nó là thần thú của tôi, Khuyển nhi, cô cẩn thận, nó không thích người lạ.

Cô nghe hắn nói thế không sợ mà còn tiến tới con Khuyển kia, lấy tay vuốt nhẹ nhàng bộ lông mịn mạng của nó, nó chẳng những không phản kháng lại hành đông của cô mà còn tỏ ra thích thú, lấy đầu cạ cạ vào tay cô. Cô thấy vậy, rồi quay sang hắn cười nói

- Thấy chưa, nó đâu có làm gì tôi, nó dễ thương thế cơ mà, phải không Khuyển nhi?

/Tiểu thư thật cũng rất dễ thương ạ/

Cô lại bất ngờ, ai nói thế? Khuyển nhi biết nói??

Hắn thấy biểu hiện đứng hình của cô liền nói

- Khuyển nhi là thần thú. Nó biết nói là chuyện bình thường.

Như nhớ ra gì đó, hắn lại nói với cô

- Đúng rồi, đồ ăn sáng của tôi đâu?

Nó liền lấy trong cặp ra hai phần ăn sáng, một của mình rồi ném một hộp sang cho hắn, chợt cô nói

- Ủa, anh là thần tiên mà cũng ăn cơm hả?

Hắn giải thích cho cô hiểu

- Tôi đã xuống hạ giới thì cũng như cô, cũng phải ăn, chỉ có phép thuật là như cũ, còn những thứ khác cũng giống người bình thường. Chúng tôi khác loài người bình thường cũng chỉ có phép thuật thôi. À, không biết đồ của cô ăn được không?

Nó tức giận, liết mắt nhìn hắn

- Không ăn trả lại tôi

Hắn liền mở ra ăn, hắn chỉ muốn chọc cô thôi, hắn thấy vui vui khi chọc cô, cũng không biết vì sao lại thế.

Trong khi ăn nó cùng với Khuyển nhi trò chuyện mà bỏ hắn sang một bên

- Khuyển nhi sao em lại đi theo cái tên đó thế?

Khuyển nhi ngồi cạnh cô nói

/là chủ nhân đã cứu em, trong một lần em bị bọn thú của ma đạo đuổi bắt/

Cô ngồi vừa ăn vừa gật gù... hắn cũng có lòng tốt đấy chứ.

Cô ăn xong quay qua nói với hắn, hắn đang ngồi ăn một mình ở phía gốc cây bên kia vì không có ai để ý đến mình.

- Nè, tôi vào học rồi đấy, tạm biệt.

Phía sau trường nơi mà bọn họ ngồi nãy giờ không ai để ý tới đó là vì hắn đã tạo ra một cách giới ở đây, chỉ có cô mới nhìn thấy hắn, nên khi cô nói cô nhìn thấy những thứ người khác không thấy hắn cũng không quá bất ngờ.

Sao khi cô đã chào Khuyển nhi và đi vào lớp, hắn nhìn cô bất giác mỉm cười, sẽ có bất ngờ dành cho cô.

____________________

Vào lớp, cô đã thấy Nguyệt Kim ngồi yên vị ở bàn, thấy cô vào nhỏ liền giơ tay chào

- Hôm nay đi sớm, có tiến bộ rồi đấy.

Nhỏ lại chọc quê cô, cô đáp lại một cách nhẹ nhàng

- Thì lâu lâu cũng phải đi sớm một bữa chứ.

Nhỏ cười, rồi chợt nhớ ngày mai là chủ nhật, ngày mai phải về nhà

- Mà nè, ngày mai chúng ta khởi hành về quê của tớ

Nghe nhỏ nói cô lại phấn khích

- Tớ sẽ về xin mama, sao đó đến nhà cậu rồi đi luôn

Nhỏ đáp

- Ok, mai tớ tới nhà cậu đón cậu sang, cậu nhớ chuẩn bị đầy đủ đồ dùng nhá, mình sẽ ở lại 2 ngày.

Cô nói

- Ok, tớ biết rồi

Cô thật sự rất mong chờ chuyến đi này, nếu có thể cô muốn tìm lại cha mẹ ruột của mình, đó chính là nơi âm u nhất, Âm giới.

----------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.