Hoàng Tộc

Chương 20: Q.1 - Chương 20: Một đá ném hai chim! (Trung)






Quận nha cách nơi này không xa lắm, chỉ khoảng ba con phố mà thôi, hắn không gọi xe ngựa mà vội vã chạy đi. Một lát sau, cậu đã chạy tới con đường trước cửa quận nha, chạy thêm ba trăm bước là quận nha ở phía trước rồi.

- Đứng lại cho ta!

Bỗng nhiên, từ phía sau vang lên một tiếng quát. Vô Tấn vừa quay đầu lại thì không nhịn được ngậm ngùi kêu khổ, đúng là oan gia ngõ hẹp. Chỉ thấy ở phía sau khoảng một trượng, giả tiểu tử Triệu Thắng Nam cưỡi trên con ngựa Yên Chi, đầu đội mũ rộng vành của nam nhân, hung dữ nhìn chằm chằm vào cậu.

Vô Tấn nhanh chóng trù tính trong giây lát, nơi này cách quận nha khoảng ba trăm bước, chân người không thể chạy nhanh hơn vó ngựa, hơn nữa còn kinh động đến nha dịch, và đám nha dịch kia chắc hẳn sẽ giúp nàng, chẳng khác gì cả, đành nhún nhường vậy.

Cậu bước lên cười thi lễ:

- Thì ra là Triệu cô nương, từ sau lần từ biệt trước, ta vẫn muốn tới xin lỗi Triệu cô nương. Nhưng nghe nói Triệu cô nương là tiểu thư con nhà quyền quý, ta không dám tùy tiện đến nhà. Không ngờ hôm nay lại được gặp cô nương, ta thật lòng xin lỗi, lần trước lỡ lời nói lung tung, xin được nhận lỗi với Triệu cô nương, hi vọng Triệu cô nương khoan hồng độ lượng, bỏ qua cho ta.

Cậu nói xong liền khom người thi lễ, có lẽ Triệu Thắng Nam sẽ chấp nhận lời xin lỗi nếu lần trước Vô Tấn chỉ mắng vài câu giả tiểu tử. Vấn đề là cậu còn làm cho con ngựa Yên Chi mà nàng yêu mến nhất sưng đỏ cả mông. Gần như khiến Triệu Thắng Nam phải cưỡi ngựa đến mức xương cốt rã rời. Triệu Thắng Nam hận cậu thấu xương, nhưng nàng cho rằng gã thủy thủ ấy đã chạy trốn ra biển rồi. Mấy ngày nay cô rầu rĩ không vui, hôm nay tới quận nha tìm tỷ muội nhà họ Tô, không ngờ vừa vặn nhìn thấy Vô Tấn, cô vừa liếc một cái là đã nhận ra rồi.

Triệu Thắng Nam nhớ tới chuyện nhục nhã lần trước, lửa giận bùng lên trong lòng, khẽ cắn răng:

- Muốn ta tha mạng cho ngươi, đừng có mơ, ngươi quỳ xuống để lão nương đánh hai mươi roi .... Đã nghe thấy chưa, quỳ xuống!

Vô Tấn tưởng rằng nhún nhường một lát, xin lỗi cô ta là xong. Lần trước do cô ta mỉa mai trước, cậu không muốn so đo với cô ta. Nhưng nghe cô ta khinh người quá đáng, cậu không khỏi tức giận, vừa trừng mắt nhìn cô ta vừa mắng to:

- Mắng ngươi là giả tiểu tử thì có gì sai, ngươi thích làm con trai thì đừng có đeo vòng tai, ngươi muốn làm nữ nhân thì đừng có ăn mặc giống nam nhân, lão tử ghét nhất là loại người nam không ra nam, nữ không ra nữ như ngươi....

- Ta phải giết ngươi!

Triệu Thắng Nam quả thực giận muốn điên rồi, cô ta gào lên và rút kiếm chém Vô Tấn, chỉ có điều kiếm còn chưa chém xuống thì cổ tay đã đau nhói lên, còn trường kiếm thì rơi vào tay Vô Tấn. Vô Tấn đâm lại một kiếm vào cái mông ngựa của cô ta, một kiếm này đâm vào cực thâm. Con ngựa Yên Chi lần thứ hai bị Vô Tấn phi lễ, nó hí lên một tiếng đau đớn, móng trước giơ lên, suýt nữa đã đẩy Triệu Thắng Nam rơi xuống dưới đất. Bốn vó lập tức chồm lên, điên cuồng chạy về hướng bắc. Triệu Thắng Nam kêu lên một tiếng sợ hãi, ôm chặt lấy cổ ngựa, con ngựa chạy chồm như ngựa hoang ....

Vô Tấn lắc đầu, sao lần nào nhìn thấy cô ta thù hận cũng dầy thêm một tầng vậy nhỉ, mà thôi, bây giờ không quan tâm đến cô ta ta nữa. Cậu vội chạy đến quận nha, hai gã nha dịch đứng ở trên bậc thang bị chỗ rẽ ngăn trở nên không nhìn thấy tình huống phát sinh vừa rồi, bọn hắn chỉ nhìn thấy Triệu tiểu thư cưỡi ngựa lao như bay qua mặt, còn ca ngợi Triệu tiểu thư có kỹ thuật cưỡi ngựa cao minh quá, bản lĩnh chẳng hề thua kém đấng mày râu.

- Hai vị nha địch đại ca, xin hai vị bẩm báo Tô thứ sử giúp ta, thưa rằng có vãn bối Vô Tấn cầu kiến.

Một trong hai gã nha dịch vẫn còn có ấn tượng mang máng, ngài thứ sử rất khách khí với người trẻ tuổi này, hắn liền tươi cười nói:

- Ngươi chờ một lát, ta đi bẩm báo!

Một lát sau gã nha dịch đi ra và khoát tay gọi vào:

- Ngài thứ sử gọi ngươi vào đấy!

Lúc này đây, Vô Tấn không còn lòng dạ nào dạo chơi trong quận nha nữa, cậu vội vàng đi theo gã nha dịch đến biện công của thứ sử, nha dịch bẩm báo lên trên:

- Tô đại nhân, hắn đến rồi.

(biện công là phòng làm việc công)

- Cho vào!

Vô Tấn bước vào gian phòng, chỉ thấy Tô Hàn Trinh ngồi ở sau bàn, một tay cầm bút, nhìn cậu, nét mặt giống như cười mà không phải cười. Cậu liền bước lên phía trước và khom người thi lễ:

- Vô Tấn tham kiến đại nhân!

Đợt mở thưởng của Vô Tấn thanh thế huyên náo đến cực điểm, Tô Hàn Trinh đã từng nghe qua, có điều mình đã đồng ý thì cũng không muốn làm khó cậu. Cũng là Triệu tư mã đã nói vài lời nên đợt mở thưởng của Vô Tấn mới được diễn ra thuận lợi, không bị quan phủ hỏi đến.

Tô Hàn Trinh thấy cậu vội vã chạy đến chỗ này thì hiểu rằng đợt mở thưởng đã gặp chuyện rồi, ông ta lo lắng nhất là có quá nhiều người dân chen lấn, tụ tập dẫn đến giẫm đạp lên nhau, lông mi không khỏi chau lại, hơi lo lắng hỏi:

- Đã xảy ra chuyện chẳng lành trong đợt mở thưởng sao?

- Hồi bẩm đại nhân, đợt mở thưởng rất thuận lợi, tôi đã mời người có năng lực đến duy trì trật tự, không xảy ra chuyện giẫm đạp lên nhau, nhưng tôi không lo liệu được huyện lí.

- Thì ra là thế!

Tô Hàn Trinh thở ra một hơi nhẹ nhõm, mỉm cười:

- Nếu ngươi không lo liệu được huyện lí thì ngươi cũng đừng lo liệu nữa, bỏ đi! Ngươi gây ra thanh thế lớn như vậy, nếu huyện lí không quản thì bọn họ không làm tròn bổn phận. Nếu không phải ta đã đồng ý trước thì ta cũng không cho phép ngươi lo liệu đâu.

Vô Tấn lắc lắc đầu:

- Tô đại nhân, sự tình không đơn giản như vậy, bởi vì người nhà họ Hoàng ghen ghét việc mở thưởng của tôi. Bọn hắn lũng đoạn việc đánh bạc của Duy Dương nên không muốn để cho ta một chén canh. Trương huyện lệnh chính là người đứng sau bọn họ, lẽ ra mấy ngày nay Trương huyện lệnh đã đi thị sát vùng quê rồi. Nhưng mà người nhà họ Hoàng lệnh đi nhờ vả nên Trương huyện lệnh đã đi suốt đêm để trở lại. Sáng sớm ngày hôm nay, Trương huyện lệnh đến gây trở ngại, gia chủ của nhà họ Hoàng đứng ngay ở phía sau hắn. Trương huyện lệnh làm việc vì tư tâm, xin đại nhân làm chủ cho tôi!

Vô Tấn nêu ra việc Trương huyện lệnh xuống quê thị sát khiến Tô Hàn Trinh sắc mặt tối sầm. Ông ta biết rõ Trương Dung muốn hạ uy mình, lúc mình xuống quê thì hắn không đi cùng, lúc mình trở về thì hắn chạy xuống quê, hiển nhiên là cố ý khiêu khích. Nguyên nhân rất đơn giản, phụ thân Trương tướng quốc của Trương Dung ủng hộ Sở Vương, có quan hệ không hòa thuận với thái tử. Trương Dung tất nhiên đã làm theo chỉ thị từ phụ thân của hắn.

Về phần nhà họ Hoàng, Tô Hàn Trinh mấy ngày nay đã từng nghe qua Đông Hải Quận có sáu đại gia tộc: Quan, Hoàng, Mã, Hoàng Phủ, Trần, Vương. Ba đại gia tộc trong đó nằm ở Duy Dương huyện, nhưng Tô Hàn Trinh vẫn chưa biết sáu đại gia tộc này có quan hệ dây mơ rễ má với đám quan lại địa phương. Lúc này ông ta mới biết, thì ra Trương Dung là kẻ đứng sau đám người nhà họ Hoàng.

- Ngươi nói là Trương huyện lệnh tự mình đến gây phiền phức cho ngươi sao?

Vô Tấn nghe ông ta dùng hai chữ "phiền phức" thì không nhịn được mừng thầm trong lòng, quan hệ giữa hai người này quả nhiên có sứt mẻ, có cơ hội rồi. Cậu vội vàng khom người xuống thi lễ, nói:

- Hồi bẩm đại nhân, Trương huyện lệnh đòi tôi đưa thương thiếp, tôi nói không có cửa hàng thì không cần làm thương thiếp. Hắn lại nói tôi chưa được quan phủ đồng ý đã tự ý tụ tập dân chúng, tôi nói đến đoạn tôi đã được thứ sử đại nhân đồng ý thì ....

Tô Hàn Trinh liền cắt đứt lời Vô Tấn:

- Vậy hắn nói cái gì?

- Hắn không nói gì cả, chỉ hừ một tiếng, sau đó chắp tay quay người sang chỗ khác và sai bộ khoái bắt tôi.

Vô Tấn ở kiếp trước đã qua lại với quan viên chính phủ nhiều năm nên cậu hiểu rõ ràng trong tình huống như thế này thì phải nói gì. Nếu như cậu nói, Trương Dung chửi mắng Tô thứ sử cái rắm chó gì thì ấu trĩ quá. Tô Hàn Trinh sẽ không tin tưởng, quan lại tuyệt đối không chửi mắng một chữ thô tục trong lúc đấu tranh quyền lực, nhất là con trai của tướng quốc. Bình thường đều nói một loại ngữ khí, một loại động tác, hoặc là nhằm vào bên liên quan thứ ba, cho nên Trương Dung hừ lạnh một tiếng rồi xoay người chắp tay và truyền lệnh bắt người, không thua gì tát một cái thật mạnh vào mặt Tô Hàn Trinh.

Lửa giận dấy lên trong lòng Tô Hàn Trinh, Trương Dung khinh người quá đáng. Nếu hôm nay ông ta không đi thì ngày sau đừng mong còn lăn lộn được ở chốn Đông Hải này, ông ta nheo mắt lại và hỏi:

- Vậy vì sao cuối cùng hắn lại không bắt ngươi?

Vô Tấm không nói một lời rồi liếc mắt nhìn quanh, nhìn thấy tảng đá xanh ngăn cửa ra vào, dài hơn một nửa so với loại gạch thường. Tay trái cậu nhặt tảng đá xanh lên và giơ trước cửa lớn, tay phải đấm thẳng vào giữa tảng đá xanh, "R-ắ-c!" một tiếng, tảng đá xanh vang lên tiếng vỡ vụn.

- Ồ! Có tài đấy.

Tô Hàn Trinh nở nụ cười, ông ta đừng thẳng dậy và chắp tay sau lưng cười:

- Đi! Ta với ngươi đi xem.

... .

Một lát sau, xe ngựa của Tô Hàn Trinh đã dừng lại trên quảng trường nằm ở phía bắc thành phố, chỉ có hai tùy tùng đi theo, bởi vì ông ta không dẫn nhiều tùy tùng như Trương Dung.

- Thứ sử đại nhân đến rồi, xin các vị hương thân nhường đường!

Vô Tấn đi trước mở đường, mọi người nhao nhao tránh ra hai bên, để lộ một con đường. Trương Dung nhìn thấy Tô Hàn Trinh thật sự bước đến thì không khỏi nhìn Vô Tấn bằng con mắt khác. Trong lòng âm thầm suy nghĩ:"Người trẻ tuổi này quả nhiên có điểm kỳ lạ, không ngờ thực sự có thể mới Tô Hàn Trinh đến, hơn nữa võ công của người này không thấp, không lẽ hắn có quan hệ với thái tử!"

Trong lòng nghĩ như vậy nhưng hắn lại bước lên tươi cười nghênh tiếp, chắp tay thi lễ:

- Hạ quan Trương Dung tham kiếm thứ sử đại nhân!

Tô Hàn Trinh là thứ sử quận trên, là quan tứ phẩm, còn Trương Dung chỉ là huyện lệnh lục phẩm, quan giai kém Tô Hàn không chỉ một cấp, mặc dù hắn là con trai của tướng quốc nhưng hắn vẫn phải biểu hiện tư thái của quan cấp dưới.

Tô Hàn Trinh không giỏi ngụy trang, nhưng ông ta vẫn phải kiềm chế sự căm ghét ở trong lòng, điềm đạm nói:

- Trương huyện lệnh không cần đa lễ, chúng ta nói việc công đi.

-A! Nếu như vậy, hạ quan càn rỡ rồi.

Trương Dung chỉ Vô Tấn và nói:

- Người này chưa được huyện lí phê chuẩn đã tự ý bày đài bán xổ số, khiến cả vạn người phải tụ tập một chỗ, hạ quan đến nơi này ngăn cấm và hỏi tội cũng vì xuất phát từ chức trách!

- Trương huyện lệnh hiểu lầm rồi, Hoàng Phủ Vô Tấn đã cầu xin bản thứ sử từ lúc trước, bản thứ sử đã đồng ý. Dựa theo luật dĩ thượng dung hạ, hắn không cần xin lại nha huyện.

- Vậy thì tốt! Thứ sử đại nhân đã đồng ý từ trước, vậy thì ta không cần nhắc lại chuyện dân chúng tụ tập mua xổ số này nữa. Nhưng mà, ta hoài nghi người này dùng xổ số để lừa gạt người dân, cho nên ta nhất định phải tra xét rõ ràng.

Tô Hàn Trinh liếc Vô Tấn và hỏi:

- Xin ngài chỉ giáo?

Trương Dung vừa nhận được một manh mối từ Hoàng Tứ Lang, việc đánh bạc bình thường đều dấu chuyện lừa gạt ở bên trong, mở thưởng cũng không ngoại lệ. Tổng cộng chỉ có một giải thưởng lớn nhưng bây giờ chỉ còn một vạn tờ xổ số, và rõ ràng giải thưởng lớn còn chưa được công bố. Vì vậy trong chuyện này khẳng định có gian trá, giải thưởng lớn của đợt mở thưởng khẳng định không có ở bên trong một vạn tờ xổ số này, chỉ cần có thể vạch trần được việc này thì đã có thể kết Vô Tấn mắc tội lừa gạt rồi, chớ nói thứ sử, cho dù thái tử cũng không cứu được hắn.

Trương Dung quay người chỉ lên bàn xếp bạc trắng lòa ở trên đài cao, nói:

- Ta nghi ngờ một ngàn lượng bạc này căn bản là đồ giả, là thứ bọn chúng dùng để dụ dỗ dân chúng bị lừa, ta muốn vạch trần âm mưu của hắn, trừng trị hắn vì tội lừa đảo.

Tô Hàn Trinh lo lắng liếc nhìn Vô Tấn, Trương Dung dám nói như vậy, chắc chắn đã nắm được điều gì đó rồi, không biết Vô Tấn sẽ trả lời như thế nào?

Vô Tấn bước lên thi lễ, cười nói:

- Không hiểu tri huyện đại nhân chứng minh ta làm giả giải thưởng bằng cách nào?

Trương Dung khẽ liếc Hoàng Tứ Lanh, rồi cười híp cả mắt, nói:

-Rất đơn giản, vị Hoàng Đông Chủ này mua hết toàn bộ một vạn tờ xổ số cuối cùng, tổng cộng là năm trăm lượng bạc. Hắn lần lượt cạo từng cái một, nếu như trúng giải thưởng lớn thì ngươi vô tội, nếu như không trúng thì người chắc chắn sẽ bị xử tội.

Vô Tấn nhìn thoáng qua Hoàng Tứ Lang, thấy mặt mũi hắn tràn đầy nét cười nham hiểm. Cậu không khỏi thở dài, cậu đương nhiên biết rõ giải thưởng lớn một ngàn lượng bạc nằm ở trong một vạn tờ xổ số này, chỉ là cẩu tặc chiếm tiện nghi mà chẳng mất chút công sức nào, lại còn lời năm trăm lượng bạc.

- Được! Tôi đồng ý.

Hoàng Tứ Lang cực kỳ hả hê, hắn sinh ra đã là con bạc, cho tới bây giờ chỉ thằng chứ không có thua. Một chiêu này của hắn hoặc là kiếm lời năm trăm lượng bạc, hoặc là đẩy Vô Tấn vào ngồi trong ngục, đều là việc giúp cho hắn được sung sướng.

Hắn vung tay lên, nói với đám tiểu nhị làm ở sòng bạc:

- Bắt đầu đi!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.