Hoàng Thượng Dụ Dỗ Thị Vệ

Chương 4: Chương 4




Ngủ được một giấc, Phong Vãn Thu cảm thấy tâm tình tốt hơn nhiều, tính tình của hắn từ trước đến nay là tới mau, đi cũng nhanh, nhóm sư đệ của hắn hay thường xuyên đùa giỡn hắn, hắn cũng không thèm để ý.

Duỗi lưng một cái, hắn đang muốn đứng dậy xuống giường, khóe mắt trong lúc vô tình lại liếc về cái gì đó, khi hắn hướng bên giường nhìn lại, thấy rõ cách đó không xa có người ngồi ở ghế trên , mặt một thoáng trắng phao .

"Hoàng. . . . . . Hoàng thượng! Ngươi tại sao lại ở nơi này?" Thiếu chút nữa từ trên giường nhảy dựng lên, hắn kinh hoàng luống cuống nhìn Mộc Nghị Sâm. Người này không phải là đến hưng sư vấn tội chứ a?

"Vì sao trẫm không thể ở trong này? Ngươi cũng biết nơi này là nào mà?" Đang đọc tấu chương ngẩn đầu, Mộc Nghị Sâm không đáp hỏi lại.

"Không biết. . . . . ." Phong Vãn Thu mờ mịt lắc đầu.

Hắn chính là tùy tiện chọn một chỗ trong cung không có người mà vào, sao biết đây là nơi nào chứ, trong này sẽ không phải là tẩm cung của Tần phi nào chứ?

"Trong này là Phong Lâm điện, lúc trước trẫm uống rượu say, ở tại nơi này mà gặp ngươi." Nhìn y bộ dáng mê mẩn mơ hồ, Mộc Nghị Sâm buồn cười, thoáng nở nụ cười.

Nhớ rõ khi say rượu hắn còn tưởng Phong Vãn Thu trở thành cung phi, hôn một cái, tuy rằng trí nhớ không được rõ lắm, nhưng nhiều ít vẫn còn có chút ấn tượng ——

Không có nồng hậu vị son phấn, chỉ có một mùi thanh thảo (cỏ xanh) đặc biệt, liền giống như người của y.

Hắn biết người trong hoàng thất không ít người nuôi nam sủng, trong quý phủ của vài vị thúc thúc của hắn đều có nam sủng dung mạo xinh đẹp, hắn không thích nam sắc. Nhưng nay nhìn Phong Vãn Thu, trong lòng không khỏi rung động, nghĩ nếu như có thể đem y vĩnh viễn giữ ở bên người hẳn là rất tốt. . . . . .

"Ách. . . . . . Ngươi, không giận ta ?" Thấy hắn nở nụ cười, Phong Vãn Thu không nghĩ nguyên nhân tại sao, chính là hắn tha thứ mình lúc nãy chống đối chuyện của hắn, liền tươi cười rạng rỡ "Ta liền nói ngươi đại nhân có đại lượng, thân là hoàng đế, đương nhiên sẽ không cùng tieểu nhân vật như ta so đo. Mới vừa rồi là ta có chút lỗ mãng, đã quên lo lắng tình cảnh của ngươi. . . . . . Bất quá ta lúc đó cũng là lo lắng muội muội của ta. . . . . ."

Phong Vãn Thu cứ thế nói, lời còn chưa nói hết, Mộc Nghị Sâm liền cắt ngang y.

"Ngươi đã dậy là tốt rồi, cùng trẫm đi xem đi tẩm cung của Thái Hậu ." Nói xong, hắn đứng dậy sửa sang lại y quan, nhìn Phong Vãn Thu.

"Đi liền sao?" Trừng lớn hai tròng mắt, hắn có điểm không thể tin lổ tai của mình được. Lúc trước không phải vẫn còn cố kỵ cái gì sao? Như thế nào nhanh như vậy liền thay đổi chủ ý.

"Ngươi không phải hi vọng trẫm thay ngươi hỏi một chút muội muội của ngươi ở đâu sao? Trẫm liền theo ý nguyện của ngươi, chúng ta sẽ đi ngay bây giờ!"

"Hoàng thượng giá lâm."

Theo thái giám một tiếng cao hơn một tiếng thông báo, dọc theo đường đi cung nhân tất cả đều quỳ xuống đất nghênh đón, vẻ mặt Mộc Nghị Sâm nghiêm túc đi ở đằng trước, Phong Vãn Thu vẫn đi theo ở phía sau nhạy bén bảo trì ba bước khoảng cách.

"Nhớ kỹ, chỗ này ngươi cái gì cũng không nên nói." Đi được tới cửa cung, Mộc Nghị Sâm dừng bước lại, quay đầu dặn dò y.

Không phải vạn bất đắc dĩ, hắn vẫn còn không muốn cùng mẫu hậu trở mặt.

"Hết thảy nghe hoàng thượng." Phong Vãn Thu gật gật đầu. Hoàng thượng đã vì y làm được tới lúc này, y làm sao có thể phụ lòng tốt của hắn, nếu Uyển nhi vẫn chưa chết, hắn lại mở miệng chống đối Thái Hậu, chỉ sợ về sau ở trong cung thời gian cũng không thể qua.

"Vậy là tốt rồi."

Hai người một trước một sau đi vào trong điện, Thái Hậu người mặc tơ vàng phượng bào nghiêng người dựa vào trên giường, nhìn thấy Mộc Nghị Sâm đến đây, chính là giương mắt nhìn hắn rồi hạ xuống, cũng không có đứng dậy, hiển nhiên hoàn toàn không đem vị nhi tử hoàng đế này xem ở trong mắt.

"Mẫu hậu, thân mình dạo này tốt không?" Mộc Nghị Sâm cũng không tín htoán, ngồi lên ghế cung nữ đem lại, ân cần thăm hỏi một câu.

"Ai gia tốt lắm, không biết hoàng thượng tìm ai gia có chuyện gì?"

"Cũng không có chuyện gì, trẫm nhớ mẫu hậu, cho nên sang đây xem xem." Tuy rằng đã quen mẫu hậu nói lời lạnh nhạt, nhưng trong lòng vẫn là để ý, hắn cười cũng có chút miễn cưỡng.

"Hoàng thượng là vô sự không lên điện tam bảo, có lời gì cứ nói thẳng, ai gia đây." Thái Hậu cũng là nhân vật khôn khéo, liếc thấy ra Mộc Nghị Sâm tới có mục đích khác.

"Một khi đã như vậy, nhi tử hỏi, không biết mẫu hậu có từng nghe nói qua một người cung nữ tên là Uyển nhi?"

"Một cái nho nhỏ cung nữ, cũng để cho ngươi tự mình hỏi đến, hoàng thượng ngày gần đây là rất rảnh sao?" mắt Thái Hậu nheo lại, không đáp hỏi lại, trong lời nói mười phần là nồng đậm vị châm chọc.

"Mẫu hậu có hay không nghe qua?" Không để ý tới lời của nàng..., Mộc nghị sâm hỏi lại.

"Chưa từng nghe qua."

"Mẫu hậu thật sự chưa từng nghe qua?"

"Như thế nào, hoàng thượng chẳng lẽ không tinh? Vẫn là muốn tìm kiếm trong Trường Nhạc cung của ai gia?" Thái hậu đứng mạnh dậy, trong mắt phượng hàm chứa lửa giận, thanh âm cũng bén nhọn lên.

Không dự đoán được Thái Hậu lại sẽ phát hỏa lớn như vậy, Mộc Nghị Sâm cùng Phong Vãn Thu ở bên người trao đổi một ánh mắt, đều cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng Mộc Nghị Sâm cũng không nguyện vào lúc này cùng Thái Hậu trở mặt.

"Mẫu hậu bớt giận, trẫm cũng chỉ là hỏi một chút mà thôi."

"Hoàng thượng trên triều đình chuyện loay hoay không đủ, từ khi nào thì muốn trông nom đến hậu cung đây? Hậu cung này từ trước đến nay là ai gia tác chủ, hoàng thượng muốn tới hỏi, còn chê là quá sớm sao?"

Nếu nói là lời nói trước kia là không khách khí, câu này chính là khiêu khích quyền uy của Thiên Tử. Sắc mặt Mộc Nghị Sâm lập tức sa sằm , cũng không muốn phát tác.

"Ai gia mệt mỏi, hoàng thượng quốc sự bận rộn, vẫn là hồi cung sớm đi thôi." Thái Hậu không chút khách khí hạ lệnh trục khách.

Trở về ngư thư phòng, Mộc Nghị Sâm liền đem tấu chương ở trên bàn đẩy xuống đất, rồi sau đó ngồi trở lại trên ghế, một đôi mắt đều nhanh phun ra lửa. Phong Vãn Thu cúi đầu đứng ở một bên, cũng không nói lời nào.

Một màn vừa rồi, hắn thấy rất rõ ràng, Thái Hậu quá mức giảo hoạt, một chút ý tứ cũng chưa lưu lại, nhưng lại nhạy bén cảnh cáo Mộc Nghị Sâm —— hắn vị hoàng đế này còn quá non, muốn từ trong tay nàng đoạt quyền, không dễ dàng như vậy.

"Hoàng thượng, uống một ngụm trà xin bớt giận." Thấy hắn nản lòng như thế, Phong Vãn Thu có chút không đành lòng, liền bưng lên trà nóng trên bàn đưa đến trước mặt Mộc Nghị Sâm.

Nhưng Mộc Nghị Sâm lại đột nhiên kéo y lại, ly trà rớt xuống đất, nát một mảnh, thiếu niên Thiên Tử cả người đều đứng đi lên, đem y chặt chẽ ôm lấy.

"A!" Phong Vãn Thu thét một tiếng kinh hãi, đang muốn đẩy người đang ôm mình ra, nhưng mà tay mới đụng tới vai run nhè nhẹ của Mộc Nghị Sâm, liền thả xuống.

Mấy ngày nay ở bên cạnh hắn hầu hạ, hoàng thượng thống khổ hắn đều xem ở trong mắt. Tuổi còn trẻ phải gánh vác quốc gia trọng trách, thường xuyên một đêm không ngủ phê duyệt tấu chương, nhưng ở đằng sau dẫn dắt hắn, lại làm chướng ngại vật, hết lần này tới lần khác đều là mậu hậu của hắn. . . . . .

Mặc cho ai bị mẹ ruột đối đãi như vậy, đều sẽ chịu không nổi.

Tâm ý đồng tình cùng thương tiếc nảy lên, vì thế vốn là muốn muốn đẩy tay ở trên người mình ra, lại sửa thành vuốt ve mái tóc của hắn. (hắn ở đây là Mộc Nghị Sâm)

Thật lâu sau, Mộc Nghị Sâm cúi đầu mở miệng hỏi︰"Vãn Thu, trẫm. . . . . . Có phải hay không thực làm người ta ghét?"

Nghe vị hoàng đế đường đường này hỏi ra câu hỏi như một lời nói của tiểu hài tử..., Phong Vãn Thu nhịn không được bật cười, nhưng vẫn cố gắng nhịn lại, "Làm sao có thể a~? Ta cảm thấy ngươi là người rất tốt."

Thân là hoàng thượng, Mộc Nghị Sâm cần chính là yêu dân, dân chúng khen. Theo từ góc độ của một người bạn mà nói, hắn không nhận thức mình làm nhiều chuyện tốt như vậy, mặc dù có thời điểm vẫn sẽ tự cao tự đại, bất quá hắn là hoàng đế, đây cũng chuyện khó tránh khỏi a~.

"Vậy tại sao. . . . . . Vì sao mẫu hậu lại đối với trẫm như vậy. . . . . . Vì sao mẫu hậu không thích trẫm?"

Phong Vãn Thu đáp không được . Từ xưa chuyện nhà đế vương, có ai có thể nói rõ rang đây?

Nhưng nghe được âm thanh nghẹn ngào của Mộc Nghị Sâm làm y đau, làm cho y cũng hiểu được khổ sở. Hoàng đế cao cao tại thượng cũng là người, giống người khác cũng có đau, có yêu, không ai có thể nghe hắn nói chuyện, giải buồn. Thế nhân đều nói làm hoàng đế là tốt, không biết trên vị trí này có bao nhiêu chua xót, không thể đối với người khác nói, chỉ có thể chính mình yên lặng nuốt vào bụng.

Ma xui quỷ khiến , Phong Vãn Thu nhẹ nhàng vỗ về tóc của vị hoàng đế thiếu niên này, trấn an nói ︰"Không quan hệ, nàng không thích ngươi, còn có người khác thích ngươi a! Nàng không đối với ngươi tốt, còn có ta đây rồi, ta sẽ đối tốt với ngươi . . . . . ."

Lời nói vừa nói ra khỏi miệng, Mộc Nghị Sâm nguyên bản chôn ở trước ngực y đầu chậm rãi ngước lên, cặp tròng mắt đen nhánh kia thẳng tắp nhìn chằm chằm Phong Vãn Thu, nhìn làm y có chút không tự nhiên.

". . . . . . Thật vậy chăng?"

"A?" Sợ run một giây, Phong Vãn Thu mới hiểu được Mộc Nghị Sâm hỏi là cái gì, "Đương nhiên là thật sự! Đại trượng phu một lời đã nói ta, tứ. . . . . . Ân!"

Một câu còn chưa nói hết, người trước mặt lại đột nhiên nắm chặt hàm dưới của hắn , hôn lên .

"Ngô. . . . . ." Hắn chỉ có thể từ yết hầu phát ra một chút âm thanh, hai con mắt kinh ngạc mở to, ngay cả mình có võ nghệ trong người đều quên hết.

Mộc Nghị Sâm bá đạo khóa lại môi của hắn, giống như là muốn phát tiết cái gì. Phong Vãn Thu có thể từ cái hôn này cảm nhận được Mộc Nghị Sâm đang đau thương cùng kích động, dần dần, hắn cũng không giãy dụa nữa.

Nguyên tưởng rằng Mộc Nghị Sâm chính là hôn hôn hắn liền thôi, không nghĩ tới trên lưng lại nhiều hơn một hai bàn tay to, từ bên eo của hắn sờ soạng đi xuống.

"Ba !" Theo một đạo âm thanh thanh thúy, trên mặt Mộc Nghị Sâm liền hiện ra một dấu tay đỏ tươi.

"Ngươi. . . . . . Làm sao ngươi lại bậy bạ như vậy!" Phong Vãn Thu ôm cánh môi sưng đỏ lui về sau ,thần sắc trên mặt kinh hoàng, không thể tin được chính mình lại bị người đàn ông này khinh bạc lần nữa, hơn nữa lúc này đối phương cũng không có uống rượu!

Kia. . . . . . Hắn rốt cuộc là uống nhầm thuốc gì rồi!

"Vãn Thu. . . . . . Trẫm. . . . . ." Mộc Sâm cũng ngây ngẩn cả người, không thể tưởng được chính mình nhất thời động tình, nhưng lại thật sự hôn người này, hắn muốn giải thích, lại không biết nên nói cái gì.

Chính là do dự, Phong Vãn Thu đã muốn xoay người chạy ra khỏi ngự thư phòng, đảo mắt đã không thấy bóng dáng đâu.

Từ phát sinh chuyện cưỡng hôn tới nay, liên tục mấy ngày Phong Vãn Thu đều trốn tránh Mộc Nghị Sâm, tuy rằng trên danh nghĩa y vẫn là thái giám bên người của hắn cần phải đi theo, nhưng mỗi lần đều cố ý tránh đi tầm mắt của hắn, ngay cả nói cũng không nói với hắn hơn mấy câu, Mộc Nghị Sâm biết y còn vì chuyện kia mà tức giận, nhưng lại không ngại mất mặt mà hống y.

"Phong Vãn Thu, xuống đây cho trẫm." Ngẩng đầu nhìn đến một đạo hắc ảnh nằm ở trên xà nhà, Mộc Nghị Sâm vươn hai ngón tay gõ cái bàn.

Nhưng Phong Vãn Thu chính là ở trên xà nhà trở mình, không để ý đến hắn.

Mộc Nghị Sâm suy nghĩ một chút, môi mỏng nhẹ nhàng phun ra hai chữ."Uyển nhi. . . . . ."

"Muội muội của ta ở đâu?" Vừa dứt lời, Phong Vãn Thu liền nhảy xuống, bổ nhào tới trước mặt hắn.

"Cái gì muội muội, trẫm khi nào nói qua muội muội của ngươi rồi?" Mộc Nghị Sâm tươi cười mang theo bộ dáng đã thực hiện được mưu kế.

"Ngươi không phải mới vừa. . . . . ."

"Thiên hạ kêu người Uyển nhi rất nhiều, làm sao ngươi biết trẫm là đang gọi tới muội muội của ngươi?"

"Ngươi. . . . . . Hừ!" Phát hiện mình mắc mưu, Phong Vãn Thu hừ lạnh một tiếng, đi đến một bên giường ngồi xuống, nâng ly trà lên liền uống, không thể để ý trà kia là cống trà dành cho hoàng đế, cái chén là ngự chén hoàng đế hay dùng.

Thấy bộ dáng này này của y, Mộc nghị sâm bật cười lắc đầu.

Mấy ngày liên tiếp tự hỏi, làm cho hắn hiểu được tâm ý của mình đối với Vãn Thu , chính là thích.

Người hoạt bát như gió này, từ trong tâm hắn thổi vào một dòng nước ấm, nhìn y khiến cho hắn bình tĩnh, thấy y cười, hắn đã cảm thấy vui vẻ, mà y nói mỗi một câu muốn nghe hắn nói tâm sự, sẽ đối với hắn tốt, càng làm cho hắn từ nhỏ đã bị giáo dưỡng để trở thành vua của một nước, cảm thấy thật ấm áp.

Hắn mới mặc kệ Vãn Thu là nam hay là nữ, thích, chính là thích. ( câu nói hay nhất trong ngày)

Hắn là hoàng thượng, muốn một người thì có gì khó, chỉ cần mới mở miệng, sẽ có người đem Vãn Thu tẩy đến sạch sẽ đưa đến trước mặt của hắn, nhưng hắn muốn Phong Vãn Thu phải tự nguyện a . Hắn thích, là Phong Vãn Thu tự tại tại như gió như thế này .

"Tốt lắm, đừng giận, trẫm tối nay muốn Đức Phi thị tẩm, ngươi đợi tí nữa đi cùng trẫm."

"Ta đi làm chi?" Phong Vãn Thu tức giận trả lời một câu. Hắn tìm nữ nhân ngủ, kêu mình đi theo làm gì? Xem đông cung tú à !

Từ lúc hắn vào cung, chưa từng gặp qua Mộc Nghị Sâm triệu vị Tần phi nào thị tẩm, hiện tại hắn vừa nói như thế, Phong Vãn Thu mới nhớ tới vị hoàng đế này tuy rằng còn trẻ, nhưng hậu cung vẫn cò ba nghìn mỹ nữ.

Nếu đều có nhiều mỹ nhân như vậy, tại sao không có việc gì liền tìm hắn gây phiền toái? Hừ!

Càng nghĩ lại càng thấy tức giận, nhưng ngay cả chính Phong Vãn Thu mình cũng không biết mình đang tức cái gì. (ghen đấy)

"Ngươi không đi, ai tới giúp trẫm, ngươi nhưng đừng hiểu lầm, trẫm này còn không cũng là vì ngươi." Biết hắn hiểu sai rồi, Mộc Nghị Sâm cười nói giải thích.

Hắn từ trước đến nay đối với hậu cung tranh thủ tình cảm giữa các phi tần ko hừng thú, lần này triệu Đức Phi thị tẩm, là có mục đích khác.

"Giúp ta? Lời này của Hoàng thượng thật đúng là buồn cười." lời hắn nói lần này, Phong Vãn Thu hoàn toàn không tin.

"Mặt sau của Đức Phi là cháu gái, từ trước đến nay luôn là niềm vui của Thái Hậu. . . . . . Hơn nữa ngươi đừng quên, lúc trước muội muội của ngươi bắt đầu từ trong cung của Đức Phi, rồi chuyển tới Thái Hậu kia."

". . . . . . Nói như vậy, ngươi là muốn từ chỗ Đức Phi đó thám thính tin tức?" Nghe ra ý tứ của hắn, Phong Vãn Thu biết là tự mình nghĩ sai rồi, "Bất quá ta vẫn là không biết, ngươi muốn ta đi làm chi?"

"Trẫm vì ngươi, hy sinh nhan sắc diễn trò đã muốn đủ cực khổ, cũng không muốn diễn giả làm thật." Mộc Nghị Sâm cố ý làm cái mặt quỷ trêu chọc hắn.

"Ta, nói cái gì hy sinh nhan sắc. . . . . ." Nghe Mộc Nghị Sâm đối với Đức Phi kia một chút ý tứ cũng không có, không biết vì sao, vừa rồi buồn trong lòng một hơi nhất thời giãn ra, "Yên tâm đi, túi nàyở trên người của ta, thời khắc mấu chốt ta liền giúp ngươi mê đi nàng."

"Đúng rồi, trẫm vì giúp ngươi hy sinh nhan sắc, ngươi có phải hay không hẳn là thưởng cho trẫm cái gì?"

"Là ngươi tự nguyện , ta lại không bắt buộc ngươi." Loại sự tình này còn lại để trên đầu của hắn? Này tiểu hoàng đế thật đúng là hồ ly, hắn như thế nào lúc trước nhìn không ra!

"Như vậy đi, trẫm liền chịu ủy khuất một chút, ngươi hôn trẫm một chút coi như xong?" Hoàn toàn không để ý tới kháng nghị của hắn, Mộc Nghị Sâm đem mặt đưa tới, bộ dạng dường như bản thân thật chịu thiệt.

Thấy hắn càng xích lại càng gần, Phong Vãn Thu một chưởng hướng Mộc Nghị Sâm trước mặt cửa đẩy đi, liền muốn đem hắn đẩy ra. Ai ngờ Mộc Nghị Sâm lại bắt lấy cổ tay của hắn, rẽ ngang một cái, liền đem cổ tay của hắn bẻ ra. Phong Vãn Thu thuở nhỏ tập võ, chỗ bị tâp kích lạ là ở cổ tay, liền sử dụng đòn cầm tay lại cùng Mộc Nghị Sâm đánh tới.

Hai người qua lại tới hơn mười chiêu, lúc này mới cùng nhau dừng lại.

"Ngươi biết võ!" Phong Vãn Thu cả kinh nói. Hắn như thế nào lại không biết Mộc Nghị Sâm biết võ công a!

"Trẫm có nói là không biết võ sao?" Mộc Nghị Sâm ngược lại cảm thấy buồn cười. Từ xưa đến nay, đế vương đều được học văn học võ, chỉ là không tinh thông mà thôi, hắn cũng là từ nhỏ đã có vài vị sư phụ chỉ đạo võ nghệ, "Bất quá trẫm cùng ngươi không giống nhau, luyện võ chính là cường thân, có thể tự bảo vệ mình, chỉ biết chút ít ngoại gia công phu."

"Ồ. . . . . ." Phong Vãn Thu ngẫm nghĩ lại. Như vậy cũng tốt, có cơ hội y còn có thể tìm Mộc Nghị Sâm cùng luận võ a.

Ai ngờ y chỉ vừa xuất thần một chút, Mộc Nghị Sâm không ngờ lại bắt lấy tay y. Phong Vãn Thu dùng sức muốn rút về, nhưng đối phương có chết cũng không buổng, còn nhân cơ hội hôn trên tay hắn một cái.

Lại bị khinh bạc, làm cho Phong Vãn Thu tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, "Hoàng thượng, ta không thích nam sắc."

"Trẫm cũng không thích nam sắc." Mộc Nghị Sâm vẻ mặt chân thành, "Nhưng trẫm là thật thích ngươi."

Những lời này làm cho Phong Vãn Thu sửng sốt.

Lời nói này của Mộc Nghị Sâm, trong mắt lóe sự thật đơn giản, nhìn y nóng bỏng như vậy, làm người ta một trận thất thần, mặt cũng dần dần đỏ lên.

Thẳng đến khi thái giám bên ngoài thông báo Đức Phi mời người tới hỏi, hoàng thượng khi nào thì đến. Vì vây mới đem thần trí của y kéo lại.

Đi theo Mộc Nghị Sâm đi vào tẩm cung của Đức Phi trước, Phong Vãn Thu dò xét xung quanh, vụng trộm thoát ly đội ngũ tùy giá, thi triển khinh công, từ nóc nhà nhảy vào tẩm cung ẩn ở trên xà ngang , quan sát động tĩnh phía dưới .

Chỉ thấy Mộc Nghị Sâm đang để cho Đức Phi dìu dắt vào nội thất, cung nữ đem trà dâng lên, lại không cẩn thận làm đổ ra, nhắm khiến cho Mộc Nghị Sâm tức giận, trách cứ tiểu cung nữ này một chút.

Kỳ thật Phong Vãn Thu ở phía trên nhìn thấy rõ ràng, không phải tiểu cung nữ kia không cẩn thận, rõ ràng là Mộc Nghị Sâm len lén giương tay lên, cố ý đánh nghiêng ly trà kia.

Quả nhiên, Mộc Nghị Sâm liền từ việc này mà bắt đầu nói với Đức Phi.

"Nhìn xem, những hạ nhân này làm việc sơ ý như thế, có thể nào hầu hạ ái phi chứ, nhìn ngươi xem, gần đây lại gầy đi không ít, để ngày mai, trẫm kêu cho bọn họ lại điều vài người lanh lợi đến, ái phi ở trong này mà không có vài người lanh lợi làm tri kỷ là không được."

Đức Phi này tuy nói là dựa vào quan hệ của Thái hậu để được phong phi, nhưng ngày thường cũng không được sủng ái, nay nghe hoàng thượng nói như vậy, tựa hồ là có chút thương tiếc nàng, không khỏi vui mừng nhướng mày, nũng nịu cảm ơn.

"Nhưng mà, trẫm nghe nói trước đây ái phi có đưa cho thái hậu một cung nữ, nghe nói hầu hạ cũng không tệ lắm, là một nha đầu lanh lợi, cón có có việc này?"

Đức Phi nghĩ nghĩ, mới cười nói ︰"Là có việc này, nha đầu kia gọi là gì thần thiếp nay cũng đã quên, chỉ nhớ rõ là một đứa nhỏ, là một cung nữ làm việc cần mẫn, lúc trước nghe nói đại a đầu bên người thái hậu cho phép xuất cung gả đi theo Dương Bình công chúa, bên người không có ai làm tri kỷ, nô tì liền đem nàng đưa đến hầu hạ thái hậu. . . . . . Hoàng thượng sao lại đột nhiên hỏi về việc này?"

"Ồ, không có gì. Trẫm lần trước đi vấn an Thái Hậu, trùng hợp nghe được việc này. Ái phi lần này làm vậy không sai, trẫm nhật lí vạn ky*, lại chưa có lập hậu, phần lớn chuyện là hậu cung đuợc mẫu hậu quan tâm, ái phi có thể vì nàng san sẻ, hiếu thuận đáng khen, từ nay về sau còn phải đi đi lại lại vấn an thái hậu, gánh vác một ít a~ ." (* có thể hiểu là bận rộn mỗi ngày)

"Nghe hoàng thượng nói, này không phải là bổn phận của thần thiếp sao?"

Phong Vãn Thu suy nghĩ ︰ Nha đầu mà Đức Phi nói, khẳng định là muội muội của y Phong Uyển Nhi, xem ra Uyển Nhi thật là từ nơi của Đức Phi mà bị chuyển Trường Nhạc cugn của thái hậu, nhưng mà về sau lại mất tích, lại không biết là có chuyện gì xảy ra.

Nghĩ vậy lý, hắn lại dựng thẳng tai lắng nghe động tĩnh.phía dưới

Chỉ nghe Đức Phi còn nói︰"Bất quá, lần trước nô tì đi Trường Nhạc cung thỉnh an, lại không nhìn thấy nha đầu đó hầu hạ bên người thái hậu, mấy lần trước còn có thấy qua, không biết có phải hay không làm chuyện gì khiến thái hậu không vui, bị điều đến nơi khác ."

"Vậy à? Ái phi còn nhớ rõ là lúc nào không thấy cung nữ kia không?"

"Đại khái là ba, bốn tháng trước đi." Nói xong, Đức Phi lại căm giận nói ︰"Thần thiếp là nói mấy cung nhân, làm việc càng ngày càng không cẩn thận, nghe nói trong cung Thái Hậu đã nhiều ngày còn thường hay rơi đồ, phái thiệt nhiều thị vệ ngày đêm trông coi."

"Phải không? Có việc này sao?" Nghe vậy, Mộc Nghị Sâm hơi hơi nhăn lại lông mày.

Nhưng Đức Phi hoàn toàn không có phát hiện việcgì không thích hợp, cứ thế tiếp tục nói ︰"Cũng không phải là việc gì? Lần trước nô tì đi thỉnh an, gặp trong cung thái hậu nhiều hơn không ít thị vệ nhìn xa lạ, liền hỏi một chút, mới biết được chuyện này."

"Như vậy là vì trẫm sao nhãng, trong cung thái hậu bị rơi đồ là đại sự, mẫu hậu tại sao cũng không còn cùng trẫm nói." Mộc Nghị Sâm nghe thế, trong lòng đã có so đo, nhưng ở mặt ngoài vẫn là làm bộ như khong có chuyện gì.

"Thái Hậu có lẽ là thấy hoàng thượng bận rộn triều chính, không hy vọng ngài bị những việc vặt này mà phiền lòng." Đức Phi nói xong, mềm yếu dựa vào trong lòng Mộc Nghị Sâm, ẩn tình trong ánh mắt ngụ ý không nói cũng hiểu .

"Như vậy việc hậu cung gì đó, ái phi cần phải vì trẫm mà lo lắng a~. . . . . ." Mộc nghị sâm cố nén xúc động muốn đẩy mỹ nhân trong lòng ra, thân thủ đem mặt Đức Phi kéo qua, mặt quay về phía mình, đồng thời hướng mắt nhìn lên xà nhà nháy mắt.

Đức Phi còn tưởng rằng tối nay rốt cục có thể được quân vương lâm hạnh, ánh mắt nhu tình như nước, nào biết phía sau trên nóc nhà lặng lẽ nhảy xuống một người, như sét đán không kịp bưng tai mà điểm huyệt ngủ của nàng, nàng liền mềm yếu tê liệt nằm xuống.

Mộc Nghị Sâm vội vàng đứng dậy, vịn cũng không vịn Đức Phi một phen, mặc kệ mỹ nhân cứ như vậy choáng váng nằm trên giường.

Thấy bộ dáng hắn như tránh rắn rết, Phong Vãn Thu cảm thấy buồn cười, liền trêu chọc một câu, "Nói như thế nào cũng là hoạt sắc sinh hương * đại mỹ nhân, tại sao lại trốn tránh thành bộ dạng này?"

Mộc Nghị Sâm tức giận trừng mắt liếc y một cái, "Nếu không ngươi tới thử xem."

"Vẫn là quên đi, này mỹ nhân ta nhưng vô phúc hưởng thụ."

"Lời của Đức Phi..., ngươi cũng nghe được rồi?"

"Nghe được, như thế xem ra, muội muội của ta nhất định là ở trong cung của thái hậu mà mất tích." Phong Vãn Thu vẻ mặt tức giận muốn đánh người. Lão thái bà kia, rõ ràng Uyển nhi là từ chỗ nàng mà mất tích, lại nói chưa từng nghe qua!

Nghĩ vậy, hắn lại nhớ lại một việc trọng yếu hơn, "Vậy còn ngươi? Thái Hậu chỗ đó hơn chút thị vệ, nhưng ta không tin thật là bởi vì ném này nọ muốn bắt tặc."

". . . . . . Xem ra mẫu hậu thật không niệm tình cảm mẫu tử, sẽ đối với trẫm hạ thủ." Nhẹ nhàng thở dài một hơi, trong giọng điệu Mộc Nghị Sâm thật có bi thương.

"Kia hoàng thượng định làm như thế nào?"

"Địch không động, trẫm bất động, nàng dù sao cũng là mẫu hậu của trẫm ."

Thấy Mộc Nghị Sâm nhíu chặt lông mày, trên mặt tràn đầy vẻ thống khổ , tâm Phong Vãn Thu lièn mềm nhũn, liền lôi kéo tay hắn an ủi ︰"Đừng lo lắng, cho dù là chuyện lớn thế nào, cũng sẽ là quá khứ."

"Vãn Thu. . . . . ." Bàn tay ấm áp của y làm cho trái tim hàn thấu của Mộc Nghị Sâm cũng ấm áp lên. Kìm lòng không được mà đem người này một phen ôm vào lòng.

Nhớ tới lời nói của Mộc Nghị Sâm nói với mình, Phong Vãn Thu biết vậy nên không được tự nhiên, đã nghĩ muốn giãy dụa.

Nhưng lúc này, đầu tựa vào trên bả vai y, Mộc Nghị Sâm lại cúi đầu nói︰"Vãn Thu, ngươi sẽ không rời đi trẫm a~. . . . . ."

"Việc này. . . . . ." Phong Vãn Thu do dự.

Trực giác nói cho y biết, nếu y trả lời, có lẽ cả đời này đều sẽ bị người này khóa lại, rốt cuộc thoát thân không ra. . . . . . Nhưng nếu y không trả lời. . . . . .

Nhớ tới Mộc Nghị Sâm ở trước mặt mình vài lần yếu thế, ý thương tiếc trong lòng lại nảy lên, Phong Vãn Thu cuối cùng vẫn là vỗ vỗ người đang ôm đầu mình, thấp giọng nói ︰"Sẽ không , ta sẽ không rời đi ngươi. . . . . ."

Vì thế y mới biết, bản thân không thể bỏ xuống con người kiên cường, lại yếu ớt thiếu niên Thiên Tử này .

Nửa đêm từ tẩm cung của Đức Phi trở lại, Mộc Nghị Sâm không có nghỉ ngơi, mà là lại xem tấu chương, thẳng đến lúc Phong Vãn Thu nhìn không được, cứng rắn bắt hắn lên giường, Mộc Nghị Sâm mới đồng ý ở trên giường êm mà nghỉ ngơi.

Nhưng mới vừa vặn ngủ không đến nửa canh giờ, một gã thái giám cầm đèn liền té xông vào.

"Hoàng thượng, hoàng thượng! Việc lớn không tốt rồi!"

"Có chuyện gì không tốt! Hốt ha hốt hoảng , không thấy được hoàng thượng đang nghỉ ngơi sao?" Thấy Mộc Nghị Sâm bị đánh thức, sắc mặt xanh mét, không đợi hắn mở miệng, Phong Vãn Thu liền giành trước lên tiếng.

Y biết Mộc Nghị Sâm từ trước đến nay hay tức giận mà rời giường, này tiểu thái giám không để ý lễ pháp tự tiện xông vào tẩm cung, dựa vào luật là có thể muốn nửa cái mạng nhỏ của hắn!

Nhưng này tiểu thái giám chính là không ngừng dập đầu khấu đầu, trong miệng kêu khóc , "Hoàng thượng, ngoài điện xuất hiện thiệt nhiều binh lính, đem nơi này bao vây xung quanh rồi!"

"Binh lính? Ai dám làm càn như thế! Cấm vệ quân đâu? Cấm vệ quân ở đâu?" Mộc Nghị Sâm nghe vậy, biết tình huống nghiêm trọng, cũng bất chấp so đo tội của tiểu thái giám tự tiện xông vào này, liền vội vàng hỏi.

"Chính là. . . . . . Chính là cấm vệ quân thống lĩnh mang binh lính. . . . . ."

"Cái gì, mẫu hậu nhanh như vậy liền động thủ!" Hắn thật không nghĩ tới, tay chân của Thái Hậu lại nhanh như vậy, xem ra là muốn hắn trở tay không kịp mà giết.

"Hoàng thượng, bây giờ không phải là thời điểm tức giận, đại cục làm trọng." Phong Vãn Thu rất nhanh tỉnh táo lại, cầm cánh tay của Mộc Nghị Sâm, trấn an cảm xúc kích động của hắn.

Nếu là Thái Hậu thật sự bức vua thoái vị được thành công, thiên hạ tất sẽ đại loạn, dưới loại tình huống nguy cấp này, Mộc Nghị Sâm càng bình tĩnh, mới có thể ổn định thế cục.

"Trẫm biết, trẫm chính là không nghĩ tới mẫu hậu tuyệt tình như vậy." Mộc Nghị Sâm oán hận nhìn cửa điện. Trong mắt trừ bỏ hận ý, còn có bi ai.

Mẫu hậu cứ khẩn cấp như vậy sao? Tuyên hoàng đệ chưa trưởng thành, cho dù ngôi vị hoàng đế tặng cho hắn, hắn cũng chưởng quản không được thiên hạ!

Vẫn là nói, mẫu hậu vốn là có toan tính cướp lấy giang sơn, muốn tự buông rèm chấp chính, làm theo Lữ Hậu Đậu thị(*) sao kia?

Vô luận như thế nào, đây là giang sơn Mộc gia của hắn, tuyệt không có thể rơi vào trong tay người khác! Hắn cho dù làm không được minh quân, cũng không thể làm soán vị vong quốc chi quân ! (vua bị cướp ngôi mất nước)

Cho dù đối phương là mẫu hậu của mình cũng giống nhau!

"Đi! Theo trẫm ra điện!"

Phong Vãn Thu vội vàng cầm lấy một bên long bào vì Mộc Nghị Sâm mà thay. Mặc vào Long bào toàn thân hắn lộ ra khí thế uy nghiêm, đi nhanh bước ra cửa điện, mà Phong Vãn Thu thì theosát phía sau hắn, trong tay áo đã muốn giữ chặt ám khí tùy thân, để ngừa có người đánh lén.

Đi ra cửa điện, chỉ thấy trước mắt rất nhiều binh lính mặc võ trang, mà ở giữa những người này, một thân hồng y, thái hậu đội mão đứng đầu rành rành ngay đó.

Chỉ thấy trong đôi mắt đẹp của nàng tràn đầu hận ý cùng đắc ý, nhìn chằm chằm vào Mộc Nghị Sâm, ánh mắt kia nào giống đang nhìn con mình, rõ ràng là đang nhìn kẻ thù!

"Mẫu hậu, đây là ý gì?" Quét mắt nhìn binh lính tứ phía, Mộc Nghị Sâm tự nhiên bình tĩnh hỏi.

"Nhiều lời vô dụng, Mộc Nghị Sâm, thoái vị đi." Thái Hậu từ trong tay áo lấy ra một quyển sách lụa vàng, vứt xuống dưới chân hắn.

"Trẫm mới đăng cơ một năm, mẫu hậu liền dẫn người bức vua thoái vị, không sợ bị thế nhân phỉ nhổ sao?" Mộc Nghị Sâm nhìn cũng không có nhìn sách lụa liếc mắt một cái, hắn biết trong đó ngoại trừ muốn hắn nhường ngôi thoái vị, không có khả năng được bọn họ khoan dung.

"Ai gia dám làm sẽ không sợ, hoàng thượng chỉ cần ấn ngọc tỷ vào thì tốt rồi."

"Chờ trẫm thoái vị rồi, mẫu hậu tính xử trí trẫm như thế nào?"

"Hoàng thượng yên tâm, chuyện ngươi sau này, ai gia sẽ không bạc đãi ngươi." Ngụ ý cực kỳ rõ ràng.

"Mẫu hậu, ngươi cứ như vậy nhẫn tâm muốn đẩy nhi tử vào chỗ chết?"

Phong Vãn Thu ở bên nghe, cũng hiểu được oán giận. Thiên hạ nào có ngườ mẹ nào nhẫn tâm như vậy, thân là Thái Hậu, mẫu nghi thiên hạ lại vẫn chưa đủ, còn muốn hành thích vua đoạt vị, người muốn giết lại là con của mình, chẳng lẽ quyền thế liền trọng yếu như vậy sao?

"Đừng kêu ai gia mẫu hậu, ta mới không phải mẫu hậu của ngươi!" Thái Hậu đột nhiên gào thét, đôi mắt oán hận trừng Mộc Nghị Sâm.

Mà lời nàng nói ra, lại làm cho toàn bộ tất cả mọi người trợn mắt há hốc mồm, hoài nghi mình nghe được cái gì! Trong đó đả kích lớn nhất, chẳng phải Mộc Nghị Sâm hay sao.

"Ngươi. . . . . . Ngươi nói cái gì. . . . . ." Hắn thân hình cao lớn dao động, may mắn Phong Vãn Thu nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy hắn.

"Ngươi là con của yêu nghiệt họ Đậu kia sinh ra, ai gia chỉ có một đứa con trai là Tuyên nhi!"

". . . . . ." Mộc Nghị Sâm lăng lăng nhìn Thái Hậu, môi giật giật, lời gì cũng nói không được.

Khó trách trước đây thật lâu, trong lúc vô tình từng nghe thấy bọn thái giám cung nữ lén nói hắn lớn lên giống Đậu thái phi, lúc ấy hắn còn nhỏ, vẫn chưa để ở trong lòng, chờ thêm vài năm liền đầu không nghe người ta nói nữa.

Nay nghĩ đến, cung nữ bọn thái giám nói cũng không sai, mà những người nói qua lời này sớm đã bị thái hậu giết người diệt khẩu. . . . . .

"Ngôi vị hoàng đế của ngươi vốn là của Tuyên nhi của ta ! Ta mới là chính cung nương nương, con ta mới là thái tử! Hiện tại là thời điểm ngươi nên ngôi vị hoàng đế này trả lại rồi!" Thái Hậu chỉ vào hắn mắng to, tiếp theo lại hét lớn một tiếng, "Người đâu!"

Bốn phía binh lính tất cả đều đồng loạt rút vũ khí ra, đằng đằng sát khí.

Phong Vãn Thu thấy tình thế không ổn, vội vàng tiến lên từng bước, đem Mộc Nghị Sâm che ở sau người.

Đột nhiên, một tiếng âm thanh non nớt vang lên, "Mẫu hậu, tại sao lại có nhiều người ở trong đây vậy? !"

Mọi người quay đầu vừa nhìn, chỉ thấy Tuyên vương đang mặc một thân cẩm y màu xanh đột nhiên xuất hiện, trừng lớn hai mắt, vẻ mặt tò mò nhìn bọn họ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.