Hoàng Kim Đài

Chương 3: Chương 3: Nhập phủ




Chạng vạng, trụ sở của kinh doanh ở ngoại ô cách kinh sư trăm dặm về phía Tây.

Thống lĩnh của Nhuệ Phong doanh là Chung Hạc tự mình ra nghênh tiếp, Tiêu Tuân tiến lên hành lễ. Còn chưa đợi hắn thi lễ xong, Chung Hạc đã bỏ lại hắn, nháo nhào lao lên xe ngựa, khom người làm lễ bái: “Mạt tướng Chung Hạc thống lĩnh của Nhuệ Phong doanh, tham kiến Phó tướng quân!”

Nhuệ Phong doanh đứng đầu trong ngũ đại kinh doanh, Chung Hạc cũng là bậc tam phẩm, đã là muôn phần cao quý, nhưng đối đãi với Phó Thâm lại vô cùng kính cẩn.

Một bàn tay quấn đầy băng vải vén màn ra, mùi thuốc nồng nặc chậm rãi lan toả. Phó Thâm không giáp trụ, chỉ khoác một chiếc áo choàng. Ngực và cánh tay quấn đầy vải băng, tấm thảm đắp trên đùi rũ xuống bàn chân. Sắc mặt y xanh trắng, đôi môi không chút huyết sắc, tóc dài xõa ra, cả người như thể chỉ dựa vào một hơi thở để cầm cự, suy yếu thấy gió là gục.

Phó Thâm gật đầu hỏi thăm ông: “Chung thống lĩnh, vẫn khỏe chứ. Thứ cho Phó mỗ…… Khụ…… Hành động bất tiện, không thể đứng dậy tương nghênh.”

Chung Hạc đã nghe nói y bị thương nặng, không thể đi lại, song không ngờ lại nặng đến như vậy. Ông vốn còn không mấy tin tưởng lời đồn “Phó Thâm đã thật sự tàn phế”, nhưng khi tận mắt nhìn thấy thì lại không thể không tin. Dáng vẻ bây giờ của Phó Thâm, đừng nói là khôi phục lại như trước, thoạt nhìn ngay cả an ổn mà sống mấy năm cũng thành vấn đề.

Trước mắt Chung Hạc biến thành màu đen, chỉ cảm thấy từ đầu đến chân đều nguội lạnh, dưới nỗi bi thống, ngay cả xưng hô cũng thay đổi: “Kính Uyên, thương thế của con….. Con……”

Phó Thâm nghe âm cuối của ông run lập cập, viền mắt đỏ ửng, dáng vẻ kia như thể y không phải bị thương, mà là sẽ lập tức buông tay nhân gian, khóe miệng không khỏi giật một cái, than thở: “Đa tạ Chung thống lĩnh quan tâm. Thực sự chỉ bị thương ở chân thôi, không mất mạng được đâu. Haiz, Trùng Sơn, mau đi lấy cái khăn lại đây, lau nước mắt cho Chung thống lĩnh.”

Chung Hạc thưở còn trẻ từng làm quân hiệu lực ở Nguyên Châu, là chỗ quen biết ngày xưa với Phó Đình Trung và Phó Đình Tín, có thể xem như là một nửa trưởng bối của Phó Thâm. Đáng tiếc sau đó Phó Thâm tiếp quản Bắc Yến thiết kỵ, quanh năm ngâm mình ở Bắc Cương không chịu về, cũng dần dần phai nhạt với những người bạn cũ thường hay qua lại khi xưa.

Mà giờ khắc này y bị thương nặng, tiều tụy đến cực điểm, dáng dấp đó bỗng nhiên khiến Chung Hạc quên đi thân phận của y, chỉ nhớ tới thiếu niên tinh thần phấn chấn, luôn đi theo sau Phó Đình Tín trong quân năm xưa. Lại nghĩ đến chuyện y một thân một mình, trên không song thân cao đường, dưới không nhi nữ săn sóc, bên cạnh ngay cả một người tri kỷ giúp đỡ cũng chẳng có, tuổi còn trẻ mà lại bị tàn tật không trị hết, ông không kìm được nỗi bi thương khôn xiết: “Đều là do đám chúng ta vô năng, năm đó không thể ngăn con ra chiến trường, vậy nên mới tạo thành tai họa hôm nay. Tương lai xuống dưới cửu tuyền, còn mặt mũi nào mà đi gặp cha chú của con nữa!”

“Chung thống lĩnh,” Phó Thâm đau đầu dựa vào toa xe, “Chuyện đã qua rồi thì đừng nhắc lại nữa, ta không sao, ngài đừng quá mức đau buồn.”

Y trước sau đều không chịu gọi một tiếng “Thế thúc”, Chung Hạc một mặt thẫn thờ, mặt khác lại cảm thấy y thực sự lãnh tình. Sắc trời đã tối, đám người Phó Thâm vội vã vào kinh, hai người cứ như vậy nói lời từ biệt, Bắc Yến tinh kỵ sau khi đổi ngựa thì gấp rút phi về hướng kinh thành, kịp thờivào thành trước khi cổng thành đóng lại.

Lần trước Phó Thâm quay về là ba tháng trước. Kinh thành chẳng có thay đổi gì, vẫn náo nhiệt phồn hoa đèn đuốc khắp nơi. Bắc Yến quân đi theo thì ngược lại rất ít đến kinh thành, vừa đi vừa nhìn ngắm, tốc độ dần dần chậm lại. Mấy người bọn họ đi trên đường quá dễ gây chú ý, Phó Thâm suy nghĩ một chút, vẫy tay gọi Tiêu Tuân đến, thấp giọng dặn dò: “Trước tiên đưa ta hồi phủ, sau đó ngươi dẫn bọn họ ra ngoài tùy tiện đi dạo, đừng đi lầu xanh, đánh bạc hay gây chuyện thị phi, chi tiêu gì cứ tính vào tiền của ta. Đi thôi.”

Tiêu Tuân phản bác chẳng chút nghĩ ngợi: “Như thế sao được!”

“Bảo ngươi đi thì ngươi cứ đi đi,” Phó Thâm có vẻ là khí lực không chống đỡ nổi nữa, âm thanh hạ xuống rất thấp, miệng lại ngáp dài một cái khiến người ta rõ ngứa tay, “Phải rồi Trùng Sươn, ngươi mà cứ kè kè vây quanh ta như thế, bản hầu sẽ khó mà giữ được danh tiết —— Nếu ta không lấy được vợ, sau này ngươi phải đến trước giường của ta làm hiếu tử hiền tôn.”

“Ta…..”

Tiêu Tuân không cãi nổi tên tướng quân vô lại này, đành ngượng ngùng tuân lệnh.

Vòng qua con hẻm nhỏ chính là khu phố sạch sẽ. Vùng này đều là dinh thự nhà cao cửa rộng huân quý, son chảy gác bay, khí độ uy nghiêm, so với gia đình bình thường càng lộ vẻ yên tĩnh hơn. Phủ Tĩnh Ninh hầu tọa lạc ở góc Đông Bắc, lão bộc trông nhà mở cửa, nghênh đón xe ngựa đi vào. Đám hạ nhân đợi ở trong đình, vừa thấy chủ nhân của mình được thủ hạ cõng ra, đều rúc tay do dự đứng ở một bên, không dám tiến lên.

Sau khi được phong hầu Phó Thâm liền chuyển từ phủ Dĩnh quốc công ra ở riêng tại một biệt phủ khác, y chẳng chút để tâm đến tòa đại trạch này, người hầu trong phủ là một đám người già yếu bệnh tật mà Tần thị – mẹ kế của y chọn từ trong nhà ra, bị đưa đến chỗ y đã bốn, năm năm rồi. Phó Thâm quanh năm không ở nhà, cũng chẳng có bao nhiêu tình cảm với hạ nhân, mỗi khi thấy y về nhà, đám người kia lại như chuột gặp mèo, sợ hãi run rẩy núp ở sau bếp hoặc trong phòng của hạ nhân, nếu như không tất yếu thì tuyệt đối sẽ không ló ra làm chướng mắt y.

Cũng may đám người hầu tuy rằng sợ y, nhưng công việc cũng không bỏ bê. Tiêu Tuân cõng Phó Thâm đến phòng ngủ, sai người chuẩn bị nước nóng, thay y cởi áo ngoài, lau khô tay mặt, dìu y nằm xuống giường. Sau khi thu xếp xong, Phó Thâm liền qua cầu rút ván, đuổi hắn ra ngoài: “Nên làm gì thì đi làm đi. Buổi tối bảo người để cửa cho các ngươi, hậu viện đều là phòng nhỏ, cứ vào đấy mà ngủ, thứ cho ta chiêu đãi không chu toàn.”

Tiêu Tuân thấy khuôn mặt y không giấu được vẻ mệt mỏi, liền không nhiều lời nữa, thức thời lui đi.

Hiệu quả thôi miên của viên thuốc vừa dùng lúc chiều vô cùng cường liệt, vì đọ sức với đám người ở kinh doanh, Phó Thâm đã nhẫn nhịn một đường không ngủ, lúc này rốt cuộc chịu không nổi nữa, Tiêu Tuân chỉ vừa khép cửa đi ra ngoài, y liền rơi vào mộng cảnh nặng nề.

Lão bộc ghé tai nghe dưới cửa sổ một chốc, mãi đến tận khi bên trong truyền đến tiếng hít thở dài đều đặn, bấy giờ mới khẽ khàng đi ra khỏi nội viện, bảo đầu bếp chuẩn bị một ít cháo tốt cho tiêu hóa, hâm nóng trên bếp, chờ chủ nhân tỉnh lại rồi dùng.

Đoàn người của Phó Thâm mặc dù trang bị nhẹ nhàng, song vì đi đường chính vào kinh nên tin tức nhanh chóng truyền đến trong cung và tai triều thần. Song giờ này hẳn sẽ không có ai đến nhà thăm viếng, lão bộc tiễn bước Tiêu Tuân, chờ người ra ngoài rồi liền đóng cửa chính, chỉ chừa lại một cánh cửa hông. Ai ngờ Phó Thâm vừa ngủ chưa được một canh giờ, bên ngoài phủ Tĩnh Ninh hầu bỗng nhiên truyền đến tiếng gõ cửa gấp gáp mạnh mẽ.

Người thủ vệ không dám khinh thường, vội vàng đi vào báo tin, lão bộc duy nhất còn dùng được trong nhà kéo đôi chân chẳng mấy linh hoạt chạy ra, vừa soi đèn liền bị chấn động bởi đám người áo đen hông đeo bội đao, cưỡi đại mã cao đầu ở bên ngoài, dọa lão hãi hùng khiếp vía: “Xin, xin hỏi chư vị là…..”

Đoàn người tự động tách ra, có một nam nhân thân hình cao lớn thúc ngựa đi ra, dừng ngựa ở chỗ sáng đèn ngoài mái hiên. Trong phút chốc vân văn trên vạt áo lam đậm lấp lóe tựa như lưu thủy, thiên mã màu bạc thêu trên lưng đập cánh muốn bay, ánh trăng và ánh đèn chiếu sáng mắt cười môi mỏng trên khuôn mặt diễm lệ. (Phu nhân lên sàn)

“Lão nhân gia không cần sợ sệt.” Hắn khách khí gật đầu hỏi thăm, ngữ khí và tư thái cũng không kiêu căng ngạo mạn, “Nghiêm Tiêu Hàn, khâm sát sứ của Phi Long vệ, phụng ý chỉ của bệ hạ, đặc biệt mời danh y đến để xem xét thương tích cho Tĩnh Ninh hầu, cảm phiền đi vào thông báo.”

Lão bộc không nhận biết được cách ăn mặc của quan viên, nhưng lão từng làm hạ nhân trong hai phủ suốt mấy chục năm liền, cái tên “Nghiêm Tiêu Hàn” này hết sức quen tai, tim lập tức nảy “Thịch” một cái, ngập ngừng nói: “Chủ nhân nhà ta lặn lội đường xa, trên người lại có thương tích, vừa mới ngủ rồi, đại nhân thấy đấy ——”

Phi Long vệ luôn luôn hành sự bá đạo, triều dã trên dưới không ai không biết, càng hiếm có người dám đứng ra ngăn cản. Nghiêm Tiêu Hàn từ trên cao liếc lão một cái, bàn tay nắm cương ngựa tái nhợt thon gầy, ống tay áo trượt xuống, lộ ra một đoạn giáp tay lạnh băng làm từ thép ròng. Hắn hỏi như cười như không: “Sao vậy, lão nhân gia rất sợ ta đi gặp hầu gia nhà các ngươi sao?”

Lại còn để cho hắn nói trúng được.

Ở kinh thành chuyện này cũng không phải bí mật gì. Nghiêm Tiêu Hàn, thượng tướng quân của tả thần võ quân, khâm sát sứ của Phi Long vệ, là quyền thần xí thủ khả nhiệt (nắm nhiều quyền thế) nhất trong kinh những năm gần đây, cũng là chó săn của triều đình, tai mắt của đế vương mà người người tránh chẳng được. Chỗ chết người nhất chính là, hắn và Tĩnh Ninh hầu Phó Thâm trời sinh đối nghịch, không hợp đã lâu, là một cặp đối thủ một mất một còn bằng sắt. Nghe nói cứ gặp mặt là gây gổ nhau, đến hoàng thượng cũng không ngăn nổi. Mới năm nay thôi, trong một lần lâm triều vào ba tháng trước, vì có ý kiến bất đồng về việc triều đình phái quân trú giám đến tứ phương, hai người đã móc mỉa lẫn nhau mà không dùng từ ngữ thô tục ở trước mặt tất cả đại thần suốt nửa canh giờ, suýt nữa ra tay đánh nhau ngay tại chỗ. Khiến hoàng thượng tức đến nỗi đập vỡ một cái nghiên mực, phạt mỗi người cắt bổng nửa năm, rồi nhanh chóng phái Phó Thâm về Bắc Cương, bấy giờ mới xong chuyện.

Thế sự đổi thay, giờ đây Phó Thâm tàn tạ hồi kinh, Nghiêm Tiêu Hàn vẫn quyền cao chức trọng, nhỡ may hắn nhân cơ hội âm thầm trả thù, thân thể của Hầu gia nhà bọn họ thế kia thì sao mà chịu nổi!

Lão bộc ưu sầu trong lòng, vẻ mặt kinh hoảng: “Tiểu nhân không dám. Chỉ là Hầu gia nhà ta không chịu nổi dằn vặt, cầu xin đại nhân thông cảm cho.”

Trong khi nói chuyện Nghiêm Tiêu Hàn đã nhìn chung quanh phủ Tĩnh Ninh hầu một lượt, đình viện sạch sẽ tiêu điều, có thể nhìn ra vết tích được hạ nhân bảo dưỡng, song lại vẫn hiện lên vẻ quạnh quẽ. Hắn thở dài không rõ ràng, nhượng bộ nói: “Ta không tới tìm y để gây sự…… Thôi, ngươi không cần thông báo, ta vào nhìn y một cái rồi đi ngay.”

Lão bộc có cố kiên trì nữa thì cũng là trứng chọi đá, đành phải thoái nhượng, cầm đèn lồng dẫn đường ở phía trước. Nghiêm Tiêu Hàn lệnh cho Phi Long vệ đi theo mình ở lại tiền viện, tránh hưng sư động chúng khiến người khác hiểu lầm, chỉ dẫn theo một người trẻ tuổi gầy gò ôn hòa, trông như thư sinh cùng đi vào nội viện. (Hưng sư động chúng: chỉ hành động dùng quyền lực để huy động, kêu gọi trên quy mô lớn)

Hầu phủ rộng lớn, trống rỗng. Trong viện trồng mấy cái cây, chỉ chốc lát không quét là lá liền rụng đầy sân, như thể toàn bộ ý thu hiu quạnh trong kinh thành đều rơi vào trong ngôi viện này vậy. Giờ khắc này sắc trời tối tăm, những viện khác đều yên tĩnh không người, đen kịt một màu, chỉ có cửa sổ ở chính thất là lộ ra ánh sáng mờ nhạt mỏng manh, bỗng dưng tạo thêm mấy phần thê lương.

Nghiêm Tiêu Hàn vẫn kiềm chế được, người trẻ tuổi đi bên cạnh hắn đã lắc đầu liên tục, thấp giọng hỏi: “Tĩnh Ninh hầu xuất thân cỡ nào, thành tựu cỡ nào, trong nhà sao lại……”

Lão bộc cũng cảm động lây mà thở dài thở ngắn: “Hầu gia quanh năm canh giữ ở biên quan, nhiều năm rồi chẳng về nhà, trong nhà lại không có phu nhân hiền lành có thể chủ trì bếp núc, lo toan việc nhà, chỉ còn một đám người già vô dụng bọn ta, không thể thay hầu gia phân ưu……”

Lão nói liên miên, vươn tay thay khách nhân đẩy cửa chính đường, mời hai người ngồi lên ghế, thắp sáng đèn, rồi sai người dâng trà: “Hai vị chờ ở đây một lát, ta đi mời hầu gia.”

Lão còn chưa dứt lời, căn phòng phía Tây bỗng truyền đến một tiếng “Rầm” trầm thấp, giống như có vật nặng nào đó rơi từ trên cao xuống. Tay lão bộc run lên một cái, còn chưa kịp phản ứng thì khâm sát sứ Phi Long vệ vừa mới đứng bên cạnh lão đã lướt đi như gió, trong chớp mắt liền tiến vào trong phòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.