Hoàng Huynh Tại Thượng

Chương 11: Chương 11: Hòa thân




Đoạn tiểu thỏ đến cửa cung liền thấy một loạt đoàn xe.

Mà rất nhiều Ngự Lâm quân đứng ở hai bên sườn đường đi, tay cầm chuôi kiếm, nhìn không chớp mắt về phía trước.

Đoàn xe đi đầu là hai con ngựa cao to đi song song, ngồi trên đó là nam nhân cao cao tráng tráng, một thân dị phục, mặc trường bào, hoa văn kỳ dị, cánh tay để hở, căn bản là không giống như là người An Bình quốc.

Sau là một xe ngựa hoa lệ, được bốn con ngựa cao to cơ hồ giống nhau như đúc lôi kéo, màn che đỏ tươi, bên ngoài hồng sa theo gió chung quanh phiêu tán, ở dưới ánh mặt trời đã gần khuất trông có vẻ quyến rũ mà đàng hoàng, trên đỉnh xe khảm các loại châu báu bảo thạch, nối thành chuỗi thả xuống, khi xe ngựa di chuyển liền đinh linh rung động, trên đỉnh còn khảm một viên đại đông châu.

Bốn con ngựa kéo cao lớn được huấn luyện, bước chân của từng con đều làm cho người ta cơ hồ nhìn không ra khác biệt, rất đồng đều.

Bên trong trướng mơ mơ hồ hồ có thể thấy một bóng người mảnh khảnh, xem ra là nữ tử.

“Tổng quản đại nhân, này đó là người nào? Người ngồi trên ngựa là ai a?”

“Là đội ngũ Bắc Linh quốc đến hòa thân, trên mã xa là thất công chúa Bắc Linh quốc.” Duyên Thanh lời ít mà ý nhiều.

“Bắc Linh quốc......” Tựa hồ lúc trước lưu dân tác loạn chính là do Bắc Linh quốc này ban tặng a! Đoạn tiểu thỏ nhớ đến, y còn vì vậy bị hoàng huynh giận chó đánh mèo! Hừ, xâm phạm lãnh thổ quốc gia của ta còn dám ngang nhiên đi vào hoàng cung An Bình quốc!

Đoạn tiểu thỏ lập tức phản ứng lại, ánh mắt thẳng tắp bắn về phía Duyên Thanh, “Không đúng không đúng, không phải đang đánh giặc sao? Như thế nào lại hòa thân chứ?”

“Nửa tháng trước Bắc Linh quốc đưa tới hòa thư, Hoàng Thượng đáp ứng rồi.”

“Kia...... hòa thân với ai?” Đoạn tiểu thỏ căm giận đồng thời có chút không yên.

Tiến đến khơi mào chiến loạn không nói, đánh không lại còn muốn cưới người nhà bọn họ, quá tiện nghi công chúa kia, Bắc Linh quốc này thật sự là mặt rất dày!

“Chọn người còn chưa định ra, bất quá, không phải Hoàng Thượng, thì chính là vương gia ngài.”

Y mới mười bảy, hoàng huynh mới không để cho y đi hòa thân, kia nói cách khác...... Nói cách khác......

Đoạn tiểu thỏ trước mắt liền đen.

Thời điểm phục hồi tinh thần lại, Đoạn tiểu thỏ đã ở tẩm điện của mình, vốn y là muốn trực tiếp đi tìm Đoạn Lăng Duệ, nhưng tiểu thị bên người nói cho y, Hoàng Thượng đang tiếp đón Bắc Linh quốc, lúc này không rảnh gặp y.

Vẫy lui tiểu thị bên người, tẩm điện to như vậy chỉ còn lại mình y.

Đoạn tiểu thỏ bĩu môi, đột nhiên thấy có chút mờ mịt.

Một cái ngửa ra sau ngã vào giường lớn khắc hoa văn, lại một cái xoay người ngồi dậy, vẻ mặt mất hứng mở ra giấy dầu bao lấy từ phủ Thái Phó trở về, bên trong tràn đầy điểm tâm ngọt ngào màu hổ phách.

Đoạn tiểu thỏ lấy một khối lại một khối bỏ vào miệng, quai hàm phình ra, trong mắt cũng là rõ ràng ba chữ -- ta mất hứng!

Chỉ chốc lát sau, hơn phân nửa điểm tâm đều đã vào bụng, Đoạn tiểu thỏ thật cẩn thận nhấc lên phần còn lại, có điểm rối rắm, y ăn a, hay là để dành cho hoàng huynh?

Dù gì cái này vốn chính là đem về cho hoàng huynh......

Nhưng! Hắn còn đang cùng với cái gì công chúa Bắc Linh quốc bàn chuyện thành thân!

Ai còn hiếm lạ điểm tâm mình mang về a!

Hiện tại hẳn là thực thích ý ôm cái gì thất công chúa kia đi?! Dám để lại một mình mình cô quạnh ở đây, về sau không bao giờ quản huynh nữa......

Đoạn tiểu thỏ hoàn toàn không cảm thấy chính mình có chỗ nào không đúng, nghĩ nghĩ nước mắt liền lạch cạch lạch cạch rơi xuống, càng khóc càng thương tâm.

Đoạn Lăng Duệ thời điểm đi vào nhìn đến chính là cảnh tượng như vậy.

Tẩm điện trống trải mà hôn ám, một ngọn đèn cũng không thắp, tĩnh lặng không tiếng động.

Đoạn tiểu ngu xuẩn hắn tâm tâm niệm niệm một mình ngồi ở trên giường lớn, hai mắt có chút mờ mịt nhìn đầu ngón tay nắm một khối điểm tâm sắp mất hình dạng, vẻ mặt vô thố, ánh mắt đã muốn hồng thành thỏ con, nước mắt giàn dụa ngân ngấn, cũng không phát ra tiếng, tựa hồ cùng với toàn thế giới cách ly, ngay cả chính mình vào cũng không phát hiện ra.

Đoạn Lăng Duệ chỉ cảm thấy lồng ngực nơi nào đó truyền đến một trận ê ẩm, bước nhanh đi về phía trước đem Đoạn tiểu thỏ lãm vào trong lòng.

Cũng không nghĩ, Đoạn tiểu thỏ hiển nhiên hoảng sợ, kinh ngạc nhìn Đoạn Lăng Duệ một cái, bộ dáng mờ mịt vô thố đáng thương kia làm cho Đoạn Lăng Duệ một trận đau lòng, hận không thể hung hăng đưa y nhu tiến trong lòng.

“Hừ!” Thấy rõ người tới, Đoạn tiểu thỏ lập tức liền cảm thấy chính mình không khó chịu nữa, chính là còn có chút sinh khí không biết từ đâu.

Chu cái miệng hồng nhuận bởi vì dính nước mắt, hai mắt đỏ bừng trên mặt mang theo chút tính trẻ con, cầm điểm tâm trong tay nhét vào miệng mình.

Về sau có ăn ngon đừng nghĩ ta lại cho để dành cho huynh!

Đoạn Lăng Duệ trực giác khối điểm tâm này có chút tâm ý, thân thủ liền chặn đứng cổ tay y.

“Đây là mang cho ta?” Đoạn Lăng Duệ nhẹ nhàng tới gần y, cái trán dán lên trán y, ôn nhu hỏi, hắn kêu người bao giờ thấy y hồi cung thì báo cho hắn, hắn liền buông sứ thần chạy lại đây.

“Không phải.” Đoạn tiểu thỏ vừa khóc, nói chuyện còn mang theo giọng mũi.

“Tiểu Trường An đang nói dối.” Đoạn Lăng Duệ khóe miệng mỉm cười, cầm lấy tay y, liền đem khối điểm tâm kia bỏ vào miệng mình.

Đoạn tiểu thỏ nước mắt còn chưa có rơi, liền như vậy nhìn hắn đem điểm tâm ăn, còn đem ngón tay chính mình đi vào, tựa hồ, còn đụng phải đầu lưỡi hoàng huynh......

Đầu ngón tay từ trong miệng hắn đi ra, hai tai Đoạn tiểu thỏ đều đỏ lên, cúi đầu muốn đẩy hắn ra, lại như thế nào cũng đều bất động.

“Tiểu Trường An làm sao vậy?” Đoạn Lăng Duệ hai tay đem Đoạn tiểu thỏ gắt gao khóa vào trong ngực, ngữ khí ôn nhuyễn hoàn toàn là đang hống đệ đệ nhà mình.

Đoạn tiểu thỏ lúc này không thương tâm cũng không rơi nước mắt, y chỉ cảm thấy cả người đều bị bao vây ở trong hơi thở của Đoạn Lăng Duệ, đầu bắt đầu nóng lên, y biết trên mặt mình cũng nóng đến đỏ lên, nhất định không có cách nào gặp người khác, không dám ngẩng đầu nhìn hắn, vì thế rất muốn tránh khỏi giam cầm của hắn.

“Ngoan ngoãn ngồi yên nào!”

Đoạn tiểu thỏ làm sao nghe hắn, chính là một lòng muốn đẩy hắn ra.

“Không được nháo!” Đoạn Lăng Duệ cau mày, thanh âm có chút lớn.

Đoạn tiểu thỏ bị dọa đến mạnh ngẩng đầu lên nhìn hắn, mở to đôi mắt có chút kinh hoảng, y liền như vậy nhìn hắn, sau đó một giọt nước mắt từ trong khóe mắt chảy xuống.

Nhìn đến hoàng huynh hung mình như vậy, y đột nhiên cảm thấy ủy khuất, về sau, hắn có thể hay không sẽ không cần y nữa? Đoạn tiểu thỏ cũng không từ chối nữa, nói không chừng về sau cũng không có cơ hội ôm hắn nữa, vị trí này rất nhanh sẽ thuộc về một người khác......

Đoạn Lăng Duệ cảm thấy một giọt nước mắt kia giống như là một hạt băng, chui vào trong lòng làm lạnh cả người hắn.

Hắn nghĩ hắn có lẽ là biết, tại sao tiểu ngu xuẩn đột nhiên khó chịu như vậy, nhưng là hắn nên nói với y làm sao bây giờ đây? Trong lòng một chút một chút đau, từng đợt cảm giác vô lực đánh úp về phía hắn, Đoạn Lăng Duệ nhịn không được lập tức đem người ấn vào trong lòng.

“Tiểu ngu xuẩn, ta nên bắt đệ làm sao bây giờ đây?” Đoạn Lăng Duệ cằm để trên đầu Đoạn tiểu thỏ, thần sắc thâm sâu, “Đệ chẳng lẽ không cảm giác được? hay là nói......”

“Đệ thật sự coi ta là ca ca?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.