Hoàng Huynh Tại Thượng

Chương 25: Chương 25: Chuyện nên xảy ra thì sẽ xảy ra




Đoạn Trường An chính mình bị trọng thương như vậy, kì thực là trong dự đoán của y, bởi vì trước đó làm vạn toàn chuẩn bị, cho nên cứ việc đại tướng trực tiếp vâng mệnh Đoạn Lăng Duệ, cũng không có đưa kế hoạch nói cho hắn, chỉ sợ kế hoạch xảy ra biến cố gì.

Y mang theo tám vạn binh mã, nhưng chỉ có một nửa đóng quân ở địa khu biên cảnh, thời điểm khai chiến, y đã sớm sai người thắp thêm gấp đôi cây đuốc theo nhân số, lại buộc vào ngựa khúc cây, ở phía sau tha đi.

Toàn bộ chiến trường đều là tiếng hò hét của binh lính An Bình quốc, đầy trời ánh lửa cùng những tiếng rầm rập rung chuyển mặt đất, so tám vạn người thì còn rung động hơn gấp nhiều lần, quân địch nghe tin liền sợ tới mất mật.

Mà mặt khác bốn vạn quân kia, từ lúc được điều tới đại doanh liền từng nhóm ngụy trang thành dân chúng bình thường trà trộn vào thủ đô Bắc Linh quốc, có nhóm thì trà trộn vào nội thành, đại bộ phận đều ẩn núp ở phụ cận quốc đô, thẳng đến khi đạn tín hiệu ở trên bầu trời nổ vang, bốn vạn nhân mã nhất tề tiến công hướng hoàng thành.

Mà lúc này, Đoạn Trường An đi trước làm gương xung phong tiền phương liều chết ở trước mặt quân địch, tướng lãnh địch quân vừa thấy thiếu niên được mấy viên đại tướng bảo hộ ở bên trong, nhất thời hướng phương hướng y tập trung binh lực, nghĩ bắt trở về tranh công với nguyên soái.

Hai cánh binh tổng cộng có bốn vạn người nhất tề đấu tranh anh dũng, trực tiếp xông qua doanh trại quân địch, để lại năm ngàn người thả hỏa thiêu kho lúa, đại doanh, hồi đầu bọc đánh, còn lại ba vạn năm ngàn người thẳng tắp nhằm phía thành Bắc Linh mà đi.

Bắc Linh đại quân cơ hồ đều tập trung ở tiền phương chiến trường nhằm tập trung cho cuộc tấn công đêm đó, thành trì trong nước chỉ còn lại có người già phụ nữ trẻ nhỏ, ở thế vạn quân đại quân giáp công, đêm đó, toàn bộ Bắc Linh bị bắt, Bắc Linh hoàng thất nhất mạch không lưu một người......

Mà An Bình đồng dạng tổn thất thảm trọng, mấy viên đại tướng hộ ở bên người Đoạn Trường An, người chết, người bị thương, bộ binh kỵ binh cũng chết vô số, mà y, chỉ có thể cố gắng chống chọi kéo dài thời gian! Ốc còn không mang nổi mình ốc đồng thời còn muốn canh phòng nghiêm ngặt tử thủ, không cho đối phương có khả năng lui về phía sau, hoàn toàn chặt đứt đường lui của Bắc Linh.

Về phần man phương, sẽ chờ sau lại đến tính sổ......

Y vẫn biết Đoạn Lăng Duệ là hoàng đế như thế nào, mọi chuyện đều phải lấy thiên hạ đặt lên hàng đầu, y cũng chỉ muốn lấy chút tài cán này vì hắn làm chút chuyện......

Hiện nay Bắc Linh đã sáp nhập vào lãnh thổ An Bình quốc, thay tên là Bắc Linh quận, cũng đã phái người đi qua đó giúp địa phương tiến hành hồi phục sau chiến tranh, lại đưa đi nhiều nhân tài khéo việc đồng áng, đợi cho hạ xong man phương kia, kế tiếp mười năm, hai mươi năm hẳn là cũng không có cuộc chiến nào nữa......

Thiếu niên bán nằm ở trên giường, hơi hơi híp mắt, bất tri bất giác, y thế nhưng đã sắp mười tám tuổi, cuối cùng cũng đã trải qua chiến trường......

Sau giờ ngọ dương quang đều đều chiếu rọi toàn bộ tẩm điện, Đoạn Lăng Duệ đang nằm ở bên cạnh y nghỉ trưa, y lại như thế nào cũng ngủ không được, mấy tháng trôi qua, vết thương trên người phần lớn đều lành lặn không sai biệt lắm, chỉ còn lại miệng vết thương trên cánh tay trái cùng trên mặt còn chưa có khép lại.

Miệng vết thương trên người đóng vảy đang ở bóc ra, mấy ngày nay toàn thân đều ngứa lợi hại, lại không dám gãi, Đoạn Trường An không thể làm gì, chỉ phải thường thường hướng người đang nằm bên cạnh cọ cọ......

Cũng không nghĩ rằng chỉ vì cọ cọ mà đem người cọ tỉnh luôn, cánh tay dài của đối phương duỗi ra, toàn bộ thân thể thiếu niên lao vào trong lòng đối phương, không dám động đậy.

Vừa tỉnh nên nhiệt độ cơ thể trên người nam nhân rất cao, làm hai má thiếu niên nóng lên.

Đôi môi của nam nhân ấm áp nhẹ nhàng chạm lấy đôi môi thiếu niên, lưu luyến hôn, một tay lưu loát cởi đai lưng, tiến vào trong quần áo, vuốt ve phần lưng nhẵn nhụi của thiếu niên.

Dần dần, bàn tay nam nhân ở phía sau lưng không hề thỏa mãn, lòng bàn tay nóng lên vuốt ve dần xuống thắt lưng của y, khiến cho từng trận tê dại lan tràn đến tận mũi chân, lòng bàn tay thiếu niên chảy ra chút mồ hôi.

“Trường An......” Đoạn Lăng Duệ khởi động thân mình nhìn y, sâu thẳm trong ánh mắt tràn ngập tình dục, lại chấp nhất chờ câu trả lời thuyết phục từ y.

Thiếu niên trên mặt mang theo ửng hồng, ngạo kiều hừ nhẹ một tiếng, ánh mắt không nhìn tới hắn, cũng không nói gì, chính là nhẹ nhàng cắn môi dưới hơi gật đầu.

Nam nhân khẽ cười một tiếng, mang theo vui thích vô cùng, cả người liền cúi xuống, tóc đen thật dài phân tán ở bên gáy, mang đến xúc cảm mềm nhẵn, vốn nụ hôn dây dưa lưu luyến nay trở nên giống như cuồng phong bão táp kịch liệt, bàn tay nóng hổi dời qua bên hông......

“Ân......” Trước ngực xiêm y mở rộng, hai ngón tay Đoạn Lăng Duệ di chuyển đến rồi đột nhiên kẹp lấy một khỏa anh châu trước ngực đối phương, thiếu niên nhịn không được phát ra một tiếng than nhẹ, hốc mắt không khỏi ướt át.

“Trường An......” Nam nhân thanh âm khàn khàn, nụ hôn dần dần di chuyển xuống phía dưới, trên chiếc cằm nhỏ, trên cổ, trên xương quai xanh, đều in đầy dấu hôn ám muội, cuối cùng hắn ngậm lấy hạt đậu đỏ hồng trước ngực thiếu niên, nhẹ nhàng liếm hôn, giống như đang nuốt lấy trân bảo.

“Hoàng huynh...... Không...... Không cần......” Thiếu niên dần dần cảm thấy có chút sợ hãi, thanh âm lại trở nên diễm tình, mơ hồ mang theo tiếng khóc nức nở.

“Trường An đừng sợ, hoàng huynh sẽ không làm đệ bị thương......”

Thanh âm Đoạn Lăng Duệ phát ra nhẫn nại vất vả, một tay đem hai tay thiếu niên vô ý thức phản kháng đặt ở đỉnh đầu, một tay tham hướng dưới thân, một lần nữa hôn trụ đôi môi thiếu niên......

Đoạn Lăng Duệ đưa tay bao lấy ngọc hành có dấu hiệu ngẩng đầu của thiếu niên, nhẹ nhàng vuốt ve trừu lộng. Đoạn Trường An như chìm vào khoái cảm lạ lẫm, vô thức phát ra âm thanh nức nở càng khiến cho hạ thân phía dưới của Đoạn Lăng Duệ trướng đau.

Đoạn Lăng Duệ vui vẻ nhìn biểu cảm đầy sung sướng nhưng lại thẹn thùng của thiếu nhiên, động tác trừu lộng không khỏi nhanh hơn, ngón tay thỉnh thoảng còn như cố ý trêu đùa cào nhẹ qua mã nhãn khiến thiếu niên không khỏi co người run rẩy vì khoái cảm.

“Ân... hoàng huynh... đệ sắp... ân... đệ không chịu được nữa... a a a a....” Sau một hồi được tuốt lộng dưới bàn tay sói, cừu nhỏ non nớt cuối cùng chịu khuất phục mà bắn ra, cả người hư thoát, hai mắt đầy mê mang, nhuốm màu tình dục.

Đoạn Lăng Duệ thấy đệ đệ nhà mình không phản kháng nữa, bèn nhanh tay với lấy bình ngọc bên dưới gối, quết một chút vào ngón tay, bắt đầu thăm dò hậu huyệt của thiếu niên.

Thiếu niên cả người vô lực bỗng nhiên cảm nhận dị vật chui vào bên dưới, muốn giãy giụa, lại nghe thấy thanh âm khàn khàn trấn an: “Trường An.... Ngoan...” Nói xong, Đoạn Lăng Duệ lại cúi xuống hôn lên môi Đoạn tiểu thỏ, dây dưa không dứt.

Từng ngón tay lần lượt đưa vào khuếch trương, Đoạn Lăng Duệ thấy không sai biệt lắm, mới thu hồi ngón tay, chỉnh lại tư thế nằm cho người dưới thân, hắn đem phân thân cực đại nóng bỏng của mình đã trướng đến phát đau đặt ngay miệng huyệt, quả thật còn nhẫn nữa thì hắn không phải nam nhân: “ Trường An, ta vào đây..”

Đoạn tiểu thỏ có chút sốt sắng, cũng có mong đợi, y thẹn thùng đối mặt với hoàng huynh, hơi hơi gật đầu coi như đồng ý.

Thấy thế, Đoạn Lăng Duệ vui vẻ hôn lên chóp mũi Đoạn tiểu thỏ, cự vật nóng bỏng chậm rãi đi vào, khi đã đi vào trong toàn bộ, cả hai đồng thời thở phào một hơi.

Vì đã làm khuếch trương trước cộng thêm tác dụng thúc tình của mỡ cao, cho nên Đoạn tiểu thỏ không cảm thấy đau đớn, mà nhiều hơn chính là cảm giác căng trướng đầy xa lạ.

Phân thân Đoạn Lăng Duệ được bao trong hậu huyệt nóng ướt, cảm thấy toàn thân như được giải phóng, hôn lên chóp mũi đối phương rồi bắt đầu trừu sáp.

Vì là lần đầu của cả hai, hắn dặn lòng sẽ thật nhẹ nhàng để không làm đau cũng như gây mệt mỏi cho bảo bối nhà mình.

Hắn nào có biết, không làm đau thì đúng mà gây mệt mỏi hay không thì chính hắn cũng không kiểm soát được khi mà dày vò đối phương suốt mấy canh giờ.

Mọi thứ của Trường An nhà hắn quá mê người nhất là âm thanh nỉ non cùng đôi mắt đầy hơi nước câu nhân kia, khiến hắn không kiềm chế được mà điên cuồng chiếm lấy.

Đoạn Trường An thật không nhớ được tên cầm thú nhà mình đã phóng thích mấy lần, chỉ biết mỗi lần đều kéo dài đến nỗi y chịu không nổi, nức nở xin ngừng, đối phương lại như được hăng máu hơn mà ra sức cày cấy. Đến nỗi y thục sự không còn khí lực phát ra bất cứ câu gì ngoài từng đợt rên rỉ đứt quãng, rồi đến khi ngất đi trong lòng của nam nhân.

*****

Thời điểm Đoạn Trường An khôi phục ý thức đã là buổi sáng ngày hôm sau, tỉnh lại khi cả người chặt chẽ ở trong lòng người nào đó, thiếu niên bắt đầu cảm thấy những chỗ mọc da non lại bắt đầu ngứa lên, y “Cam chịu” tại trong lồng ngực đối phương cọ cọ, thành công đem người cọ tỉnh, sau đó cánh tay sắt thép kia ở trên lưng y ra sức ôm chặt hơn.

“Còn muốn làm?” Vừa tỉnh thanh âm nam nhân vô cùng thấp trầm, mang theo từ tính khó có thể diễn tả, nhiệt khí mỏng manh phun lên ở cổ y, thiếu niên chỉ cảm thấy trên mặt mình lại bắt đầu nóng lên.

“Huynh còn dám nói!” Thiếu niên đột nhiên tránh cánh tay hắn ngồi dậy, một tay từ dưới gối lấy ra một cái bình ngọc nhỏ, hổn hển nói: “Đây là cái gì?”

“Đây là cái gì không phải đệ đã thử qua sao?” Nam nhân cười khẽ, lại có chút bĩ khí.

“Huynh sớm có dự mưu...... Ngô...... Ân hừ......” Thiếu niên lại một lần bị áp đảo.

“Huynh không cần phê tấu chương sao?” Thiếu niên một quyền để ở trên ngực nam nhân, thở phì phò, tỏ vẻ chính mình kiên quyết chống lại động tác kế tiếp của nam nhân.

“Đều giao cho Đoạn Nguyệt, hôm qua trên đại điện Đoạn Nguyệt đã nhận tổ quy tông, hiện tại, trừ đệ ra hắn là Vương gia thứ hai.” Đoạn Lăng Duệ thời điểm nói những lời này ánh mắt sâu thẳm.

“Huynh...... Đồng ý?” Thiếu niên thùy hạ con ngươi, làm cho người ta thấy không rõ tâm tư, “Vậy khi nào thì?”

“Sau khi Tú Nhi đại hôn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.