Hoàng Huyết Khúc Chi Tiêu Dao Nhạc

Chương 47: Chương 47




“Xem ra đã không sai biệt lắm......” Tuyền quan sát tình huống bốn phía trên mặt đất, muốn tìm bóng dáng của Phạm, nhưng......”Sao không nhìn thấy Phạm đâu?”

Bọn nhỏ lục tục từ trên cây nhảy xuống, mỗi người trên mặt mang vẻ vui sướng cùng vui thích! Chỉ có Diệc Ưu......

“Bệ hạ!” Diệc Ưu chạy về phía Tuyền, giọng điệu lộ ra vẻ lo lắng “Bệ hạ, ở đó!”

Tuyền hiểu được, tức khắc theo hướng y vừa chỉ chạy tới, “Phạm!”

“Diệc Ưu nhìn thấy phụ thân?” Thần đưa một tay lên đỉnh đầu nhìn lại, miệng huýt sao nói, “Thị lực không tồi thôi, tốt lắm, hiện tại chỉ cần đi đem bọn Tiểu Tứ trở về là có thể xuống núi......”

“Nhưng......” Diệc Ưu cũng không có lạc quan như hắn, nếu y vừa rồi không có nhìn lầm...... Phạm hắn......

“Nhưng?” Phong chú ý tới chữ cổ quái này, nhất thời cảm thấy rất không thích hợp!

Dự cảm quả nhiên không sai, không quá lâu, tiếng vó ngựa dồn dập cùng với thanh âm của Tuyền truyền đến: “Người tới...... Mau tới a...... Mọi người đi nơi nào rồi?!”

“Ba ba, xảy ra chuyện gì?” Thần cũng phát hiện, “Chẳng lẽ......”

“Giá!” Tuyền đầu đầy đổ mồ hôi cưỡi khoái mã, Phạm được hắn che giữa hai tay, sắc mặt có chút tái nhợt.

Vừa nhìn thấy có người, Tuyền tựa như thấy cứu tinh, vội vàng dừng ngựa lại, rất nhanh nhưng cũng không mất ôn nhu mà đem Phạm lập tức bế xuống dưới, “Diệc Ưu, Diệc Ưu đâu? Giúp ta nhìn Phạm”

Bộ dáng của Phạm rất kỳ quái, tựa hồ cả người đều không có khí lực, phải dựa trên người Tuyền mới có thể đứng, sắc mặt tái nhợt quá mức, hơi thở không ổn định, ánh mắt cũng có chút mờ mịt......

“Ta ở trong này!” Diệc Ưu đi đến trước mặt Tuyền, “Phạm thúc thúc xảy ra chuyện gì?”

“Ta không biết......” Tuyền hoang mang rối loạn, đã không còn bình tĩnh và lý trí như trước, hai tay khẽ run mà ôm lấy vợ, suýt nữa ngay cả nói cũng nói không xong, “Ta tìm được hắn...... Không biết sao lại...... Hắn đối ta nở nụ cười, rồi mới...... Gục xuống...... Ta thật sự không biết...... Sao lại như vậy?”

“Mau để y nằm thẳng xuống!” Du Kiềm giống như biết được, “Mau tìm xem trên người y có miệng vết thương nào không...... Có lẽ là...... Nhện......”

Tuyền nói gì nghe nấy, chỉ cần có thể làm cho Phạm khôi phục, muốn hắn chết cũng được! Thần tiến lên giúp hắn một phen, Tuyền đem đầu của Phạm đặt trên đùi của Thần, tự mình tìm kiếm cái gọi là “miệng vết thương” kia, vừa tìm còn vừa phân phó: “Tiểu kẹo đường...... Đi tìm Tiểu Tứ cùng Ngạn, quân lính tiếp tục tiêu diệt đám nhện còn sót...... Thao Liễm vương, không có việc gì thì mang các dũng sĩ của ngươi trở về đi......”

“...... Hiểu!” Phong lập tức quay đầu chạy tới bên hồ, có lẽ Tiểu Tứ có biện pháp có thể khiến ba ba tỉnh táo lại.

“Các dũng sĩ tộc ta thì ta sẽ an bài...... Nhưng hiện tại ta không muốn đi!” Kì Viêm cũng không biết bản thân vì sao lại lựa chọn lưu lại, hắn đã muốn hoàn thành ước định với Hồng Lẫm, nhưng hắn vì sao còn chưa muốn đi? Hắn đang chờ mong cái gì sao?

“Tùy ngươi!” Khẩu khí của Tuyền thật không tốt, hắn phẫn hận cắn môi dưới, “Miệng vết thương...... Miệng vết thương rốt cuộc ở nơi nào!”

“Tuyền thúc thúc không cần vội, Phạm thúc thúc không có việc gì!” Thấm Diêu có chút khó xử, tuy rằng biết khuyên giải an ủi không có tác dụng, vẫn là không khỏi nói ra.

Tuyền lau mồ hôi của mình, ánh mắt càng không ngừng ở trên người Phạm tìm kiếm, nhìn sắc mặt Phạm càng ngày càng kém, nhiệt độ cơ thể cũng càng lúc giảm đi, hắn thật sự sợ hãi!

Bất tri bất giác, trong ánh mắt giống như có cái gì đó bừng lên, một dòng dịch thể chảy ra liền xen lẫn cùng mồ hôi chảy trên khuôn mặt, “Phạm, kiên trì chút...... Ngươi đã đáp ứng ta...... Ngươi đáp ứng bồi vi phu cùng du sơn ngoạn thủy...... Ngươi đã nói quyết không nuốt lời...... Khó có được bọn nhỏ đều có gia đình, ngươi không thể cứ ngủ đi như vậy! Ta không cho phép!” Như là muốn động viên Phạm, nhưng càng như là muốn an ủi chính mình.

Kì Viêm nhìn hắn, có chút không thể tin vào hai mắt của mình...... Tiền nhiệm hoàng đế bệ hạ của Kỳ Nghệ, nguyên lai là người như vậy sao? Nếu hoàng hậu của hắn đã chết...... Hắn sẽ thế nào đây? Hắn ta mặc dù nghĩ như thế, nhưng miệng lại bất giác chuyển động, “Bắp đùi...... Giống như có chút kỳ quái!”

“......!” Tuyền cuối cùng chú ý tới nơi đó, không quan tâm gì khác xé mở ống quần của Phạm, “Đây là?”

“Ngô......” Phạm có chút cảm thấy đâu đớn.

Hai vết răng cưa của con nhện lưu lại rõ ràng hiện ra trước mặt bọn họ, miệng vết thương rất nhỏ không có chảy máu, nhưng có thể thấy được trong miệng vết thương kia có chứa máu độc gần như màu đen!

“Quả nhiên không sai!” Du Kiềm chau mày, “Trúng độc......”

“Có biện pháp gì không?” Tuyền vội vàng hỏi.

Du Kiềm khiến hắn thất vọng rồi, hắn lắc đầu, “Không ai biết loại nhện này, càng không thể giải được độc này...... Sợ là......”

“Ngươi nói bậy!” Tuyền một phen túm lấy cổ áo của ông uy hiếp nói, “Phạm sẽ không chết, ngươi còn dám nhiều lời, ta lập tức giết ngươi!”

“Ba ba......” Thần biết rõ tính tình của ba ba, phụ thân gặp phải loại sự tình này, hắn cũng không tiện khuyên bảo, chỉ chờ mong bọn Tiểu Tứ nhanh lên trở về.

Đột nhiên Tuyền nghĩ tới cái gì, vội vàng kéo ngoại sam của mình xuống, đem một khối vải quấn chặt trên bắp đùi của Phạm, sau đó cúi xuống, lấy miệng áp lên hai lỗ nhỏ kia......

“Ba ba...... Ngươi làm thập ma?” Thần chú ý tới hành vi cổ quái của hắn.

Diệc Ưu biết hắn muốn làm gì, cảm thấy vô cùng kinh ngạc, “Bệ hạ, không nên......”

“Ba ba, phụ thân!” Lúc này bọn Tiểu Tứ cuối cùng đuổi tới nơi này, vừa lúc thấy Tuyền muốn hút độc cho Phạm! “Các ngươi làm gì?” Tiểu Tứ hỏi.

Tuyền thừa cơ hội này, không để ý người khác ngăn cản, một ngụm hút sâu xuống...... Một lát sau, Tuyền ngẩng đầu đem máu độc trong miệng phun ra trên mặt đất bên cạnh, “Phi!”

“Ba ba, ngươi không có......” Phong còn chưa kịp hỏi, Tuyền không chút nghĩ ngợi lại cúi đầu tiếp tục hút độc......

Đối mặt tình cảnh này, trừ bỏ đám con của Tuyền, tất cả mọi người đều sợ ngây ra!

Nhất là Kì Viêm, tại trên người Tuyền cùng Phạm, hắn giống như tìm được thứ vô hình gì đó, cũng có thứ ấm áp gì đó từ đáy lòng hắn trào ra, mà chính mình nên đối mặt tương lai như thế nào...... Đáp án cũng được miêu tả sinh động!

“Phốc!” Tuyền tới tới lui lui như vậy vài lần, thẳng đến phun ra máu đỏ mới thôi, “Phạm......”

“Ân......” Phạm cuối cùng có chút phản ứng, hơi hơi mở hai mắt, đầu tiên nhìn.....”Tuyền...... Ngươi xảy ra chuyện gì?” Tay chậm rãi lau máu bên khóe miệng của Tuyền, “...... Làm sao bị thương?”

“...... Không...... Không có......” Tuyền kích động ôm lấy y, hưng phấn tràn đầy nói nên lời, “Ta không sao...... Gì cũng không sao......”

“Bọn nhỏ đâu? Không có việc gì?” Phạm tiếp tục suy yếu hỏi.

Tuyền ôm lấy Phạm lên ngựa, để y thấy càng rõ, “Không có không có...... Ngươi xem, tất cả mọi người tốt lắm! Chúng ta trở về...... Chờ ngươi tốt hơn, vi phu liền mang ngươi ra ngoài tiêu dao cả đời......”

“Ân......” Phạm thoáng nhìn bóng dáng của bọn nhỏ, an tâm nhắm mắt lại, “Trở về cũng tốt...... Ta mệt chết đi......”

“Được, chúng ta trở về......” Tuyền không do dự kéo dây cương, hai chân kẹp lại, ngựa nhanh chóng hướng dưới chân núi chạy xuống!

“Du gia gia...... Độc của phụ thân ta...... Giải được không?” Nhìn bóng dáng bọn họ rời đi, Tiểu Tứ không yên hỏi.

“...... Không!” Du Kiềm khẳng định trả lời, “Độc kia hẳn là không có dễ giải như vậy, chỉ là có chút khởi sắc...... Hơn nữa nếu không sai...... Hiện tại trong cơ thể của Kiền Hi đế cũng có độc kia......”

Phong không tin, “Sao lại như vậy?”

“Bất quá...... Có lẽ......” Du Kiềm sờ sờ râu đoán.

“Có lẽ cái gì?” Thần lo lắng vạn phần hỏi.

“...... Nếu có một dược sư vĩ đại, kia có lẽ bọn họ còn có thể cứu!” Chỉ là suy đoán mà thôi.

“Dược sư vĩ đại?” Người đầu tiên hiện lên trong đầu Tiểu Tứ chính là......”Chung Ly?!”

..........................................

Lúc mọi thứ trên núi được an bài thỏa đáng, đã là hoàng hôn. Kỵ binh hai nước cộng lại hơn ba nghìn nhân mã, trận này chết hơn năm trăm, trong đó chừng ba trăm người chiến đầu xong độc phát không được trị liệu kịp thời mà bỏ mình......

Đoàn người trở lại chỗ ở cũng đã là chạng vạn, chờ bọn họ không phải là vãn yến khánh công, mà là vẻ mặt sầu lo của Kỳ Nghệ hoàng đế bệ hạ!

“Chuyện thế nào? Vì sao ba ba vừa mang phụ thân về liền trốn vào trong phòng? Còn không để người khác vào?” Hồng Lẫm một bụng đầy nghi vấn.

“Ba ba cùng phụ thân...... Trúng độc!” Phong kiên cường nặ ra vài chữ trả lời.

Hồng Lẫm vạn phần kinh ngạc, “Cái gì? Sao có thể? Đang tốt như vậy......”

“Đều là vì ta! Là lỗi của ta!” Tiểu Tứ mạnh mẽ chẹn vào.

“Tiểu Tứ......” Diệu Ngạn ôm lấy bờ vai y.

Nhưng Tiểu Tứ như trước cứ theo ý mình mà nói: “Phụ thân là vì cứu ta mà bị nhện làm thương, đều là ta sơ suất!”

Hồng Lẫm đại khái hiểu được, hắn đi đến trước mặt Tiểu Tứ, ôn nhu vuốt ve đầu y, như trước đây, “Tiểu Tứ, không phải lỗi của ngươi...... Phụ thân cùng chúng ta cũng sẽ không trách ngươi, không cần đem trách nhiệm ôm về phía mình......”

“Nhưng ta......”

“Hư......” Hồng Lẫm ngăn cản y tiếp tục, “Ngươi hiện tại cần làm là hảo hảo ăn cơm, tắm rửa, rồi ngủ một giấc, có lẽ ngày mai chúng ta có thể nghĩ ra biện pháp! Có phải không?”

“......” Tiểu Tứ cúi đầu không lên tiếng.

Diệu Ngạn hiểu ý từ phía sau ôm lấy y, không ngừng hôn hai má y, “Tiểu Tứ...... Thả lỏng chút, ngươi cần nghỉ ngơi!”

Kì Viêm lạnh nhạt quan sát tất cả...... Kiền Hi đế a, trên thế giới đối với ngươi mà nói cái gì quan trọng nhất? Đáp án này tại lúc Tuyền liều lĩnh hút độc cho Phạm đã sáng tỏ...... Mọi thứ trước mắt kia chính là thứ ngươi muốn?

Nhìn xung quanh, Hồng Lẫm trở về bên người Tấn Nhã, nhu tình như nước xoa xoa tóc y, hết thảy đều không nói...... Tiểu Tứ vì khuyên bảo của Diệu Ngạn mà dần tỉnh táo lại, lại nở nụ cười...... Đại nạn qua, song bào thai bên cạnh không để ý người khác ở đây, Thần không hề cấm kỵ mà ôm lấy Phong, đồng thời lo lắng cho song thân, nhẹ nhàng mà nói ra tâm sự, không ai có thể xâm nhập vào thế giới của bọn họ..... Diệc Ưu ở trên vai Thấm Diêu tham lam hít thở, cầu nguyện có thể cùng hắn vĩnh viễn bên nhau...... Ngay cả Hản giỏi thu liễm tình cảm, cũng nhịn không được đặt tay trên đầu vai Sí, một câu “Ngươi không có việc gì thật sự là quá tốt!” Bao gồm tất cả tình cảm......

Tất cả mọi người đều có thứ mình có được, kia Kì Viêm thì sao?

“Viêm!” Một giọng nữ êm tai như tiếng chuông truyền tới, “Viêm...... Ngươi đã trở lại a!” Tuy rằng ngoài miệng nói không lo lắng, nhưng Vận Thục vẫn muốn nhìn thấy Kì Viêm bình an trở về.

Chính mình có được thứ gì đó......

“Này, gì chứ không nói lời nào? Giả bộ khốc cũng không cần như vậy đi!” Vận Thục xoa cái mũi cao thẳng của hắn bất mãn nói.

Nha đầu không có quy củ, vô pháp vô thiên, chính là lúc vùng lên, ai cũng kém so với nàng! Nàng từng có thể trở thành hoàng hậu duy nhất của mình kiếp này, nhưng nàng không thể sinh dục...... Các cựu thần sẽ không đồng ý để mình chỉ thú mình nàng...... Điều này hắn đã sớm biết......

“Viêm, Viêm?” Kéo kéo Kì Viêm, nhưng không có phản ứng, Vận Thục không khỏi lại lo lắng, giọng điệu nhất thời lại biến nhu hòa, “Xảy ra chuyện gì? Bị thương?”

Đến lúc đó...... Ngăn không được đám thần tử kia...... Hắn sẽ buông tha nàng, thú người khác sao?...... Hắn sẽ! Bởi vì...... Thao Liễm mới là thứ quan trọng nhất trong lòng hắn...... Nhưng......

“Viêm?” Vận Thục ôn nhu gọi, khuôn mặt lo lắng cẩn thận bày ra trước mặt.

Nha đầu này...... Kì Viêm bỗng nhiên đưa tay gắt gao đem nàng kéo vào trong ngực!

“Viêm, ngươi rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Không giống Kì Viêm bình thưòng......

Kì Viêm càng thêm dùng sức ôm lấy nàng, “Không có gì...... Ta không sao...... Chỉ là nghĩ muốn nói cho ngươi, ta đã trở về!”

“......?” Vận Thục tuy rằng kỳ quái, vẫn theo thói quen cười trả lời: “Không có việc gì là tốt rồi...... Hoan nghênh trở về!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.