Hoàng Hậu Vô Đức

Chương 13: Chương 13




Kỷ Vô Cữu đi vào Lộ Hoa Cung, chứng kiến Lệ phi vẫn còn rơi lệ, hai con mắt vừa đỏ vừa sưng, hoa dung thất sắc. Hắn nhất thời liền có chút ít mềm lòng.

“Hoàng Thượng.” Nàng vừa lau lệ, vừa mềm mại gọi một tiếng. Đại khái là bởi vì khóc đến quá lâu, nàng tiếng nói trong veo đã hơi chút ít khàn khàn.

Rốt cuộc vẫn là nữ nhân của mình, Kỷ Vô Cữu cũng không muốn nói quá nặng lời. Hắn ngồi xuống, tùy ý Lệ phi dựa vào trong lòng hắn,thân thể mềm mại không xương dán chặt lấy lồng ngực của hắn.

“Hoàng Thượng, ngài nhất định phải làm chủ cho thần thiếp a!” Lệ phi tiếp tục sự nghiệp buổi chiều chưa hoàn tất, không ngừng cố gắng cho Diệp Trăn Trăn thượng nhãn dược.

*thêm mắm dặm muối, vu oan giá họa

Kỷ Vô Cữu nhíu nhíu mày. Hắn tin tưởng mình đã tỏ thái độ tỏ rõ rất rõ ràng. Mặc dù hắn không thích Diệp Trăn Trăn, nhưng hoàng hậu muốn trừng phạt nào nô tài, cũng không cần phải Lệ phi đáp ứng.

Huống chi,thân là một tên phi tử, nàng còn trước mặt mọi người chống đối hoàng hậu, khẩu xuất cuồng ngôn.

Vốn là nghĩ tới Lệ phi ở trước mặt hắn luôn có thái độ phục tùng nói gì nghe nấy, bộ dạng lại mỹ mạo, liền cưng chiều nàng vài phần, lại không nghĩ rằng nàng càng ngày càng ỷ sủng mà kiêu, cả gan làm loạn, cũng dần dần mất đi lễ nghi, quả thực... Thượng không được mặt bàn.

*lên không được mặt bàn, làm không được việc

Nghĩ tới đây, Kỷ Vô Cữu nhẹ nhàng đẩy mỹ nhân trong ngực ra.

Hơn nữa, đối với việc Diệp Trăn Trăn tại sao phải thu thập phồn xuân, Kỷ Vô Cữu cũng có lý giải. Cho nên hắn bây giờ nhìn Lệ phi tất nhiên không thể thuận mắt: Diệp Trăn Trăn là hoàng hậu, trong hậu cung này có thể khi dễ nàng cũng chỉ có mình Kỷ Vô Cữu hắn, Lệ phi tính là cái gì.

Lệ phi đối với phản ứng của Kỷ Vô Cữu cảm thấy kinh ngạc, nàng sững sờ nhìn Kỷ Vô Cữu, khóe mắt còn treo nước mắt, “Hoàng....Hoàng Thượng?”

“Xem ra ngươi đích thực ỷ sủng mà kiêu, không biết hối cải, “ Kỷ Vô Cữu thần sắc hờ hững, “Vậy thì cấm túc hai tháng đi, nghiền ngẫm lỗi lầm.”

***

chuyện tình phát sinh ở Lộ Hoa Cung ngày kế liền truyền khắp hậu cung, không ít người nhìn Diệp Trăn Trăn trong ánh mắt cũng có nhiều thêm một tia kính sợ. Vốn là cho rằng sẽ thấy một hồi hoàng hậu cùng Lệ đại chiến, lại không nghĩ rằng trường tranh đấu này chỉ có một bên áp chế, qua loa xong việc. Ngẫm lại Lệ phi bị đánh vừa phẫn hận vừa không phục, ngẫm lại nữa thì nàng đã từng hống hách lộng hành, một đời sủng cứ như vậy thất bại dưới chân một hoàng hậu không được sủng.

Không phục không được a, hoàng hậu quả nhiên có có chút tài năng. Rất nhiều người bắt đầu cảm thấy may mắn chính mình không có đắc vị này chủ nhân. Những kẻ vốn là nghĩ thừa dịp cuộc phong ba này cùng cáo trạng hoàng hậu, gặp Lệ phi còn như thế, cũng liền rối rít trú chân, không dám nói nữa cái gì.

Bị vô số người sùng bái là hoàng hậu lúc này lại không thế nào cao hứng, “Cấm túc có thể hay không quá nghiêm trọng? Ta đã phạt qua nàng rồi mà.” Quan trọng nhất là, Lệ phi thất sủng, ai giúp nàng đối phó Hiền phi?

Kỷ Vô Cữu đang bấm tay gảy nhẹ trên mô hình địa cầu trên bàn, Khôn Ninh cung luôn có mấy thứ đồ chơi ly kỳ cổ quái, “Vật này là từ đâu mà đến?” Diệp Trăn Trăn có chút này tâm tư hắn làm sao sẽ không biết, chính là bởi vì hiểu rõ, cho nên mới sẽ không để cho nàng thực hiện được. (ý là lợi dụng lệ phi đối phó hiền phi a)

“Một thương nhân người pháp cống tiến lên. Hắn còn đưa rất nhiều đồ chơi nhỏ, vốn là nghĩ cống lên cho Hoàng Thượng, kết quả bị Lễ bộ cùng quán quan lại cản lại. Ta làm cho Nội Vụ phủ chọn lấy chút ít, như là chọn mua đồ chơi.

“Như thế nào cho cản lại rồi?” Kỷ Vô Cữu khuấy động lấy cái tròn trịa địa cầu thể, nó nhanh như chớp nhanh chóng xoay tròn. Địa cầu bằng đồng trên mặt có khắc bản đồ, trong đó một bộ phận hắn quen thuộc, cùng đại Tề duyên hải bản đồ có chút tương tự, mảng lớn địa phương khác vừa to lớn cũng rất xa lạ.

“Giống như là vì hắn nói chút ít nhảm nhí,mấy người Lễ bộ cảm thấy hắn tà thuyết mê hoặc người khác, không cho hắn đăng ký.”

Lễ bộ cũng đã đều cản lại, mấy thứ này lại chạy đến chỗ hoàng hậu, còn đúng lúc lọt vào trong mắt của hắn. Thương nhân kia rốt cuộc có mục đích gì? Hoàng hậu làm như thế lại có mục đích gì?

Thân là hoàng đế, khó tránh khỏi sẽ thêm nghĩ một chút, Kỷ Vô Cữu mâu quang chợt lóe, nhìn xem Diệp Trăn Trăn, “Chuyện này hoàng hậu thấy thế nào?”

“Ta cảm thấy được chơi rất vui vẻ, “ Diệp Trăn Trăn nói thật, cũng đi đến sờ chút kia mô hình địa cầu, “Người kia nói là trái đất rất tròn, trên đời có rất nhiều địa phương đất đai giống như của chúng ta, bất quá đều bị nước biển tách rời ra. Lễ bộ lại nói hắn nói hưu nói vượn. Còn có, thần tiên của họ cũng không đáp mây bay, nhưng là mọc cánh, chỗ bọn họ lại không thích mặc quần áo.”

“Ngươi cảm thấy nói thế có thể tin?”

“Ta làm sao biết, ta lại không tận mắt nhìn thấy. Nhưng là nói trở lại, thiên hạ rộng lớn, vô kỳ bất hữu, nếu đã không có tận mắt nhìn thấy, không biết là thực, tự nhiên cũng không biết là giả. Hoàng Thượng ngài xem xem cái này.” Diệp Trăn Trăn nói, đưa cho Kỷ Vô Cữu một cái ống dài gì đó.

Kia ống dài do đồng thau chế tạo, hai đầu khảm tròng kính, Kỷ Vô Cữu không biết đây là vật gì, phóng ở trong tay ước lượng, tựa hồ miễn cưỡng có thể xem như một món vũ khí.

Diệp Trăn Trăn dẫn hắn đi đến phía trước cửa sổ, đem ống dài giơ lên mắt của Kỷ Vô Cữu. Bởi vì hắn bộ dạng tương đối cao, cho nên nàng cánh tay hơi mệt chút, khẽ phát run. Kỷ Vô Cữu dứt khoát một nắm chặt tay của nàng, giữ chặt, vững vàng nâng kính đồng.

Diệp Trăn Trăn: “...”

Kỷ Vô Cữu ánh mắt hướng bên cạnh nghiêng nghiêng, chứng kiến vẻ mặt nàng,hắn khẽ cong lên khóe miệng.

“Hoàng Thượng, ngài nhìn thấy gì?”

Kỷ Vô Cữu nheo lại một con mắt, hướng về kia nho nhỏ tròng kính xem. Chỉ liếc mắt một cái hắn liền phát hiện huyền diệu trong chuyện này, thì ra là cái này kính đồng có thể đem cảnh vật ở xa phóng đại, rõ ràng vô cùng, thoáng như gần ngay trước mắt.

Trong tầm mắt, một thái giám xa lạ đi đến Khôn Ninh cung, phía sau vườn hoa bên cạnh, chừng nhìn quanh một phen, đưa tay phẩy nhẹ tay áo, có điểm run rẩy, liền cúi đầu bước nhanh rời đi.

Động tác này thật rất nhỏ, nếu là cách khá xa, chỉ sợ cũng nhìn không ra sơ hở.

Kỷ Vô Cữu dời mở mắt, ánh mắt âm trầm nhìn Diệp Trăn Trăn.

Diệp Trăn Trăn không rõ chuyện gì, “sao thế?” Nàng cầm lấy kính đồng, nhìn kỹ. Nhưng là không nhìn thấy gì.

“Đi thôi, ra đi xem một chút, “ Kỷ Vô Cữu nói ra, dừng một chút, “Phùng Hữu Đức, truyền thái y.”

Khôn Ninh cung có hoa viên không lớn, trong đó hoa cỏ sớm đã tàn, nhưng Diệp Trăn Trăn thường xuyên ngồi ở chỗ nầy phơi nắng mặt trời. Ngày mùa thu buổi chiều sáng sủa, chuyển một cái thật to ghế nằm, ngưỡng ngồi ở phía trên xem ngói xanh trời lam; mái ngói cong cong, phảng phất sau một khắc liền muốn nhất phi trùng thiên(một phát bay lên trời cao), lại vĩnh viễn bất động vu phi bay liệng, tựa hồ đợi ngàn năm vạn năm; mây trắng nhàn nhã bay, dẫn người trầm trầm buồn ngủ...

Khôn Ninh cung ở vào vị trí hính giữa hậu cung, nối tiếp là lục cung, sau là Càn Thanh cung cùng ngự hoa

viên, mặc dù bên ngoài có đường vòng qua, nhưng là không ít cung nhân thấy phiền, liền đi nhờ qua ngoại viện Khôn Ninh cung. Bởi vậy, mặc dù Diệp Trăn Trăn đem nội điện quản rất nghiêm, nhưng bên ngoài lại lắm thầy nhiều ma, loại người gì cũng có khả năng trải qua.

Hôm nay, Diệp Trăn Trăn đứng trước vườn hoa, nhìn Kỷ Vô Cữu chỉ một chỗ thái y liền đào chút ít đất, bắt được dưới mũi ngửi, lại dùng móng tay gẩy gẩy một chút, đặt ở đầu lưỡi nếm thử.

“Hồi bẩm hoàng thượng, trong đất bị người hạ độc dược mãn tính, nếu là thường xuyên tiếp xúc, sẽ làm cho thân thể yếu bệnh, âm hư thể hàn, thậm chí...”

“Thậm chí như thế nào?”

“Không thể dưỡng dục con nối dòng.”

Kỷ Vô Cữu sắc mặt run lên.

Diệp Trăn Trăn cũng sợ hết hồn, “Có thể hay không nguy hiểm tính mạng?”

“Ngạch, nếu là cứ thế mãi...” lão thái y coi chừng châm chước lí do thoái thác.

Diệp Trăn Trăn cũng không đợi hắn nói tiếp, vội vàng duỗi ra cánh tay, “Mau cho bản cung xem một chút.”

Hóa ra là rất sợ chết. Kỷ Vô Cữu nghĩ thầm.

Diệp Trăn Trăn cuối cùng bị thái y chẩn đoán là không có bất kỳ bệnh trạng xấu, xem ra độc này xuống không có mấy ngày. Diệp Trăn Trăn rốt cục yên tâm, sai người đem vườn hoa toàn bộ đều đào, đem đất đổi hết đi.

“Đa tạ Hoàng Thượng.” Diệp Trăn Trăn lần này là phát ra từ phế phủ cảm tạ, bởi vì Kỷ Vô Cữu hoàn toàn có thể lựa chọn không nói cho nàng.

“Nghĩ muốn tiếp tục gieo họa hậu cung, tốt nhất trước bảo trụ mạng nhỏ.” Kỷ Vô Cữu gõ gõ đầu của nàng, xoay người rời đi.

Lần này Diệp Trăn Trăn có điểm nghi ngờ. Nàng cùng Kỷ Vô Cữu lẫn nhau xem không vừa mắt, điểm này song phương đều lòng dạ biết rõ, như thế nào hắn hôm nay lại nữa rồi một lần khẳng khái tương trợ? Hắn rõ ràng có thể bàng quan, dù sao đây là độc dược mãn tính, một lát cũng không chết được. Hơn nữa, cho dù chết thì thế nào, hắn không phải là vui mừng thấy sự thành công sao?

Nghĩ đến hai người bọn họ rốt cuộc là phu thê, nàng chết hắn ngược lại sẽ vỗ tay khen hay, Diệp Trăn Trăn cảm thấy rất hoang đường.

Không biết, Kỷ Vô Cữu ý tưởng có chút khác loại: Hắn và Diệp Trăn Trăn đối đầu là chuyện của hai người, không cần phải người khác nhúng tay. Đầu tiên là Lệ phi ỷ vào vài phần sủng ái hạ thể diện của hoàng hậu, sau là có người ngầm vụng trộm hạ độc thủ gia hại hoàng hậu, trong hậu cung này kẻ quen tay nháo loạn hậu cung, mỗi người thật là thủ đoạn, vừa thấy Diệp Trăn Trăn không được sủng ái, ai cũng nghĩ lên đến giẫm một cước, thật sự là đã quên rốt cuộc ai mới là chủ tử.

Người thông minh ghét nhất có người ở trước mặt hắn đùa giỡn thông minh thủ đoạn, cho nên theo Kỷ Vô Cữu, cùng những người này so sánh với, Diệp Trăn Trăn trực lai trực vãng ngược lại bị làm nổi bật ra vài phần đáng yêu.

Nghĩ đến chính mình lại đem “Đáng yêu” cái từ này cùng Diệp Trăn Trăn cùng một chỗ, Kỷ Vô Cữu lại cảm thấy không thích ứng.

Cho nên một đường từ Khôn Ninh cung đến Càn Thanh cung, mặt của hắn thay đổi vài lần, mặc dù người bình thường nhìn không ra, nhưng Phùng Hữu Đức đi theo hắn nhiều như vậy năm, trộm mắt nhìn đi, hơi có phần có thể cảm nhận được hoàng đế bệ hạ lúc này trong lòng rối ren.

“Phùng Hữu Đức.” Trở lại Càn Thanh cung, Kỷ Vô Cữu nói ra.

“Nô tài ở đây.”

“Cho trẫm tìm một người. Một gã thái giám... Có lẽ là cung nữ giả trang. Tay phải của hắn hổ khẩu chỗ có một mảnh màu nhạt bớt, móng tay đắp lớn nhỏ. Sau khi tìm được không cần kinh động bất luận kẻ nào, cũng không cần dẫn hắn đi đến, chỉ cần nói cho trẫm hắn là cung nhân cung nào.”

“Tuân chỉ.”

“Mặt khác, người đi Lễ bộ truyền chỉ, trẫm muốn gặp thương nhân người Pháp kia một lần.”

“Tuân chỉ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.