Hoàng Hậu Hiện Đại​

Chương 3: Chương 3: Sát Nhân




Nhìn dáng vẻ của hắn tên lùn đóng cửa phòng rời khỏi, con ngươi của Hạ Thừa Kỳ đen lại còn sâu thăm thẳm hắn hình như đã nghĩ tới điều gì, lại đang lên kế hoạch gì đó.

Chu Khanh Khanh cũng đang tiêu hóa những lời tên lùn vừa nói, sắc mặt cô khó coi, có chút không xác định mà nhìn về phía Hạ Thừa Kỳ hỏi: “Chúng ta là bị người khác người môi giới bắt lại đi? Hắn là chuẩn bị ngày hôm nay liền đem chúng ta bán đi sao?”

“Xem ra thời gian của chúng ta không nhiều lắm..” Hạ Thừa Kỳ trầm giọng nói “Ta có một cái kế hoạch, bất quá cần ngươi phối hợp.”

“Ngươi nói đi, muốn ta làm cái gì.” Chu Khanh Khanh cũng không nhăn nhó, lập tức đáp, hiện ở vào thời điểm này, cũng chỉ có hai người bọn họ hợp tác mới có cơ hội chạy đi.

Hạ Thừa Kỳ lập tức tiến đến bên tai Chu Khanh Khanh, nhỏ giọng và nói cô kế hoạch của chính mình. Chu Khanh Khanh vẻ mặt ngưng trọng chăm chú nghe, càng nghe phía sau sắc mặt càng tái nhợt, cô tựa là có chút do dự, nhưng rất nhanh hạ quyết tâm, kiên định gật đầu.

Chu Khanh Khanh và Hạ Thừa Kỳ thương lượng xong trong chốc lát, tên lùn kia liền dẫn theo một cái túi trong suốt tiến vào, hắn đem túi đặt tới trước mặt hai người, lại xoay người ra đi lấy hai ly nước trong, một người một ly đưa cho bọn họ: “Được rồi, ăn đi, dù sao đi nữa đó cũng là bữa cuối cùng, liền cho các ngươi chịu tốt chút.”

Chu Khanh Khanh liếc nhìn chiếc bánh bao trắng trong túi, trong lòng có chút không nói nên lời, vậy cũng là tốt a, xem ra chỗ này sinh hoạt trình độ không được tốt lắm.

Hạ Thừa Kỳ cũng không có động trong túi bánh bao mà ngẩng đầu nhìn về phía tên lùn, thanh âm có chút sợ hãi mở miệng nói: “Ta mắc tiểu, mau không nhịn nổi.”

Tên lùn hơi nhíu nhíu mày, hiển nhiên có chút không nhịn được, trong miệng nhẹ giọng bĩu môi “Nhãi con chính là phiền phức.” Nhưng hắn vẫn đem Hạ Thừa Kỳ từ trên giường ôm xuống, đặt tới trên mặt đất hỏi: “Có thể chính mình đi sao?”

Hứa là bởi vì mê dược lưu lại quan hệ, Hạ Thừa Kỳ đi đứng vẫn còn có chút vô lực, mới vừa đứng trên mặt đất thì cơ thể rất nhỏ lay động một cái, bất quá và rất nhanh hắn liền thích ứng, đứng vững lúc gật đầu, liền đi theo tên lùn đi ra cửa phòng.

Chu Khanh Khanh lo lắng cho tình trạng của Hạ Thừa Kỳ, tuy rằng trong bụng rất đói nhưng cũng không có tâm tình ăn cái gì, chỉ là thỉnh thoảng mà hướng phía cửa nhìn lại. Mười phút sau, thấy Hạ Thừa Kỳ bị tên lùn đuổi về đến, cô cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Tên lùn khóa cửa rời khỏi, Chu Khanh Khanh mới không kịp chờ đợi nhìn về phía Hạ Thừa Kỳ hỏi: “Thế nào?”

Hạ Thừa Kỳ đi tới bên giường ngồi xuống, không trả lời ngay lời của Chu Khanh Khanh, mà bánh bao ăn trước, chờ ăn đi hơn nửa bánh bao mắt thấy Chu Khanh Khanh sẽ phát hỏa, hắn mới chậm rãi mở miệng nói: “Tình huống vẫn còn chưa coi là quá xấu, chỉ có hai người.”

Chu Khanh Khanh nghe vậy cũng cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, thấy Hạ Thừa Kỳ lại bắt đầu ăn bánh bao, tức giận liếc hắn một cái, cũng nắm lên một cái bánh bao cắn ngụm lớn ăn.

Chu Khanh Khanh hiện tại cơ thể này nhiều lắm chỉ sáu, bảy tuổi. Một thứ chắc chắn rõ ràng bánh bao xuống bụng, cô cũng đã no rồi. Hạ Thừa Kỳ so với cô ăn xong nhiều hơn một chút, ăn trọn hai cái bánh bao, thân hình của hắn hiện tại cũng không cao hơn mình bao nhiêu, không nghĩ tới cơ thể nho nhỏ sức ăn lại thật lớn.

Ăn uống no đủ, Hạ Thừa Kỳ liền vẻ mặt nghiêm túc mở miệng nói: “Được rồi, bên dưới bắt đầu theo kế hoạch hành sự.”

Chu Khanh Khanh có chút khẩn trương, nhưng vì cái mạng nhỏ của mình, cô vẫn kiên định gật đầu.

Bên ngoài căn phòng giam giữ Hạ Thừa Kỳ và Chu Khanh Khanh, tên lùn cũng đang cùng một thứ đàn ông hơn năm mươi tuổi ăn sáng, bọn họ ngồi đối diện tại một chiếc bàn vuông đầy dầu mỡ, trên bàn bữa sáng rất là phong phú, không chỉ có có bánh bao cháo hoa còn có mấy chiếc bánh quẩy chiên vàng óng ánh. Trong thời đại vật tư khan hiếm như này, có thể ăn một bữa sáng như vậy coi như gia cảnh đa phần là giàu có.

Tên lùn xé xuống phân nửa bánh quẩy xuống chấm nó vào đĩa nước tương, hài lòng ăn một miếng cháo hoa, sau đó nhìn về phía người đàn ông đối diện, vừa cười vừa nói: “Lão Phùng à, lần này bắt được hai người cũng đều là hàng thượng đẳng, nhất định có thể bán một giá tốt.”

Bị gọi làm lão Phùng bán Đại lão đầu ngày thường một đôi mắt tam giác vẻ mặt trông có vẻ khôn khéo, hắn cầm đôi đũa trong tay gắp lên một cây cải bẹ đặt trên bánh bao, cũng cười trả lời: “Lão Chu à, thằng nhóc kia nói ra thật tốt, cũng sớm đã tìm xong người bán, nhưng con nhỏ kia không dễ gì có được, hiện tại muốn có được con gái rất hiếm, cũng không biết nên bán hay không.”

Tên lùn lão Chu khoát khoát tay không lắm lưu ý mà trả lời: “Bé gái kia trông có vẻ rất tốt, như thế con nhỏ có nhiều nơi để đi. Lão Phùng ngươi không cần lo lắng, chờ đem cả hai đứa kia đều bán đi, chúng ta có thể kiếm được một khoản lớn.”

Ánh mắt của lão Phùng có chút lóe lên, hắn đương nhiên biết nơi trong miệng lão Chu nói là nơi nào, nghĩ bé gái kia gầy teo yếu ớt trông có vẻ đáng thương trong lòng có chút không đành lòng. Nhưng ngược lại lại nghĩ đến trong nhà mấy người gào khóc đòi con liền cứng rắn hạ tâm, ai bảo mệnh nó không tốt, kiếp sau có may mắn liền đầu thai làm đứa con trai.

Lão Phùng đang nghĩ ngợi, chợt nghe cách đó không xa cửa phòng nội truyền đến một trận kêu khóc cùng tiếng gõ cửa, nhịn không được hơi cau mày.

Lão Chu cũng nhíu chặc mày, để tay vẫn chưa ăn xong bánh quẩy xuống, tay đầy mỡ béo ngậy ở trên vạt áo mà xoa xoa, không nhịn được nói: “Tiểu nha đầu làm cái gì, hô gọi cái gì.”

“Ngộ nhỡ đâu thật có chuyện gì, ngươi đi nhìn một cái đi.” Lão Phùng tính tình khá cẩn thận, không yên tâm nói.

Lão Chu ngoài miệng không nhịn được, nhưng cũng biết hai đứa bé kia chính là tiền không thể có một chút sơ xuất, liền cũng đứng dậy hướng gian phòng đi đến. Hắn mở cửa phòng, liền thấy con bé kia đứng ở cửa mắt lệ lưng tròng, chỉ vào thằng nhóc ở trên giường cách đó không xa.

Lão Chu theo tay của Chu Khanh Khanh nhìn sang, chỉ thấy thằng nhóc kia đang ôm bụng co rúc ở trên giường, trong miệng phát ra tiếng rên rỉ yếu ớt, dường như trông có vẻ hết sức thống khổ.

Lông mày của lão Chu nhất thời cau chặt hơn, bước nhanh vào cửa muốn đi kiểm tra tình huống của thằng bé.

Chu Khanh Khanh đứng ở cửa mắt thấy lão Chu vào phòng, liền bất động thần sắc mà đem cửa phòng đóng lại sau đó dùng cơ thể nhỏ bé cản ở trước cửa, ánh mắt tĩnh mịch nhìn dáng vẻ, hành động của Hạ Thừa Kỳ ở trên giường.

Lão Chu lúc này đã đến trước mặt Hạ Thừa Kỳ, đang khom lưng muốn đi kiểm tra cơ thể của hắn, tay còn chưa đụng tới hắn chỉ thấy Hạ Thừa Kỳ bỗng nhiên đem chiếc gối đầu sau lưng nắm lên che lại đầu của hắn. Tiếp đến hắn, cũng cảm giác cổ phía mát lạnh, sau đó có ấm áp dịch thể từ phía sau chảy ra, một cổ đau nhức thuận theo truyền đến, hắn muốn la lên, thế nhưng miệng mũi bị gối đầu che lại, hai tay của hắn trên không trung lung tung tìm chỗ dựa muốn muốn nắm gì đó, nhưng cuối cùng vô lực buông xuống.

Hạ Thừa Kỳ nhìn dáng vẻ của hắn lão Chu cơ thể yếu ớt nằm úp sấp ngã xuống giường, liên tục căng thẳng cơ thể cũng trong nháy mắt mềm nhũn ra, sức lực toàn thân như bị hút hết, tê liệt ngồi cạnh thi thể của lão Chu thở dố c.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.