Hoàng Đình

Chương 385: Q.1 - Chương 385: Đại kết cục (hai)




Dịch giả: †Ares†

Giữa trời bao la, có một dải sáng đỏ uốn lượn trong đêm. Dải sáng như tơ máu, chợt hiện chợt ẩn, tựa như là một sinh vật không biết rõ, du tẩu trong hỗn độn, biến ảo vô lường.

Ánh sáng đó tràn lan, hóa thành một thế giới.

Đó là biển máu, là thế giới Tu La, là Tu La đạo.

Trong đó, có một cô gái ngồi ở trong cung Tu La. Ngoài cung có bát bộ Tu La trong Tu La Huyết Hải đang vây công. Bọn họ bày ra các loại sát trận, muốn cung Tu La kể cả Tu La chi chủ đồng thời hóa hư vô.

- Lão tổ tông, bên ngoài những kẻ kia đã vây ba ngày rồi. Nếu không đuổi bọn chúng đi được, sợ là cung Tu La không chống đỡ được nữa.

Lại có một cô gái trông rất trẻ nói với Tu La giới chủ. Đối với nàng ta, người mạnh nhất thế gian này chính là vị lão tổ tông trước mắt mình. Truyền thuyết về lão tổ tông có ở khắp nơi trong Tu La giới, mỗi truyền thuyết không giống nhau, nhưng bất kể là gì, đều có thể khiến người ta nhận thấy Tu La giới chủ cường đại. Chẳng qua bất kỳ truyền thuyết nào, nếu qua thời gian quá dài thì sẽ không còn uy hiếp nữa. Bởi vậy giờ mới có việc bát bộ Tu La vây công cung Tu La.

- Ha ha, bọn chúng tính là gì, chẳng qua muốn thừa dịp lục đạo trọng định, nhảy ra luân hồi mà thôi. Thế nhưng sao có thể chứ. Năm đó nhiều cường giả như vậy còn tiêu tan, bọn họ cuối cùng phát hiện mình chỉ là từ mặt nước nhảy lên bờ, kỳ thực vẫn cứ ở trong trời đất.

Tu La giới chủ nói.

- Vậy lẽ nào mặc bọn chúng làm càn sao?

Nữ Tu La trẻ tuổi có tướng mạo xinh xắn kia hỏi.

- Bất quá là một đám hề nhảy nhót mà thôi, đáng được ta để ý sao? Bản đế năm đó tung hoành trong thiên hạ, chúng chẳng qua mới chỉ là một đám vừa từ bùn đất bò ra mà thôi. Lần này...

Gương mặt lạnh lùng mà mỹ lệ của Tu La giới chủ lộ vẻ suy nghĩ sâu xa, dừng một chút, lại nói:

- Lần này, bọn họ hẳn là đều muốn hiện hình, cũng không giấu được nữa rồi.

Cuối cùng, sau một hồi trầm tĩnh rất lâu, nàng nói:

- Ngươi hẳn là cũng muốn xuất hiện rồi. Đây là cơ hội cuối cùng, nếu không trở về sẽ vĩnh viễn tan biến hư hô. Sau khi mất đi linh hồn huyết dẫn, lẽ nào ngươi sẽ không trở về được sao?

- Không, có lẽ, kia chẳng qua là ngươi lưu lại thế gian để hấp dẫn ánh mắt người khác mà thôi.

Tu La trẻ tuổi bên cạnh lẳng lặng nghe, không dám phát ra bất kỳ âm thanh nào. Qua một lúc, nàng ta đột nhiên nghe được Tu La giới chủ nói:

- Nguyên Đồ và A Tị đã tế luyện nghìn năm, chỉ kém huyết luyện cuối cùng. Dùng sinh mệnh đám kia để chúng nó xuất thế đi.

Dứt lời, Tu La giới chủ đã biến mất trước mắt nữ Tu La trẻ. Nữ Tu La vội vàng chạy ra khỏi cung điện có tên là Bắc Linh này, nhìn ra ngoài điện Tu La. Chỉ thấy một vầng hào quang màu máu bao lấy điện Tu La, xuyên qua màn sáng có thể thấy rất nhiều Tu La, trên trời dưới đất đều chi chít. Nàng ta biết, những kẻ này đều phải chết rồi. Không quản bọn họ ở trong Tu La giới có uy danh đến đâu, không quản bọn họ có tài trí cao tuyệt cỡ nào, thiên tư thế nào, đều phải chết đi dưới hai kiếm Nguyên Đồ, A Tị của lão tổ tông. Máu thịt tinh nguyên của bọn họ sẽ bị cắn nuốt đến trong A Tị kiếm và Nguyên Đồ kiếm.

Nữ Tu La không nhớ là mình từng thấy hai thanh kiếm kia vào năm nào, chỉ nhớ rõ lão tổ tông từng nói, hai thanh kiếm này tuy rằng không thuộc tiên thiên, lại xem như là vật chí tà chí hung trên thế gian. Chúng có thể cắn nuốt tinh nguyên linh hồn của sinh linh mà phát triển, kẻ trúng kiếm chắc chắn phải chết.

Ngay lúc nàng ta nghĩ tới đây, từ trong cung Bắc Linh đột nhiên bay ra hai luồng ánh sáng, một màu đỏ tươi, một màu xanh đậm. Hai luồng ánh sáng bay đan xen với nhau, rồi bỗng tách ra, xẹt qua cung Tu La đang bị đám Tu La vây chặt. Nơi chúng đi qua, Tu la dồn dập chết đi, mà hai luồng sáng lại càng lúc càng mạnh mẽ, càng lúc càng rực rỡ.

Có chút Tu La pháp lực cao thâm trông thấy hai luồng hào quang kia, biết là dị bảo, còn muốn dùng thần thông thu lấy nó, lại bị hào quang đó chặt đứt đầu. Tu La ấy muốn hóa gió chạy đi, lại bị hào quang lượn quanh che phủ, lúc xuất hiện lại thì đã hóa thành xương khô, thi thể rơi xuống đất thì nháy mắt tan rã, hóa thành bụi bặm.

Chỉ một hồi sau, ngoài cung Tu La đã yên tĩnh lại. Hai luồng hào quang bay ngược trở về. Tu La giới chủ không biết khi nào đã xuất hiện tại đỉnh cung Bắc Linh. Cung Bắc Linh là chủ điện của điện Tu La, là chỗ cao nhất. Tu La giới chủ một bộ áo đỏ bay bay trong gió, hai luồng hào quang một đỏ một xanh chìm vào trong ống tay áo của nàng.

Nữ Tu La trẻ tuổi còn chưa tới kịp cảm thán, đã trông thấy Tu La giới chủ bay vút lên bầu trời mây máu cuồn cuộn, đảo mắt đã không thấy gì nữa.

Huyết Hà cuồn cuộn, Tu La giới chủ vô thanh vô tức xuất hiện tại trên mặt sông. Nàng đạp trên những con sóng máu, trôi nổi theo sóng, nhìn hoa Bỉ Ngạn ở hai bờ sông, rất lâu sau thì thào:

- Nhanh thật, hoa Bỉ Ngạn đã sớm nở khắp hai bờ sông rồi.

Nàng đột nhiên phóng người lên, đi lên trên bờ. Hoa Bỉ Ngạn như một dòng máu liên miên phô bày trên mặt đất, hòa chung màu với y phục của nàng. Hoa dày đặc che khuất cả mặt đất cạnh bờ sông, căn bản không nhìn thấy đất, nhưng dưới chân nàng lại có một chỗ trống nho nhỏ. Nơi đó có một hố nhỏ, bùn đất trong hố còn mới, như là mới bị người đào lên.

Trên mặt Tu La giới chủ lộ một ý cười lạnh lùng. Trên thế giới này chỉ có hai người biết nơi này từng chôn giấu cái gì. Một trong đó chính là nàng, mà người còn lại là người để lại linh hồn huyết dẫn ở trước Tam Sinh thạch.

Trên bầu trời, khí lành và sát khí đan xen cuồn cuộn, âm dương giống như muốn đảo. Tu La giới chủ cảm thấy mình tựa như trở về đại chiến luân hồi năm đó. Trời đất này như đang điên cuồng dung hợp lật chuyển. Đó là người pháp lực cao thâm có thể cảm thụ được, còn trong mắt người bình thường, tất cả vẫn bình tĩnh như xưa, nhiều nhất chỉ cảm thấy có chút buồn bực bất an khó hiểu, đó là linh hồn rung động.

Tu La giới chủ vọt người lên, biến mất. Nàng tìm kiếm Tam Sinh thạch. Nàng cần phải xác định lại một chuyện.

Tu La giới ngàn năm không đổi, nhưng trong lòng nàng chẳng qua là chuyện chớp mắt. Ngàn năm qua, trong trời đất gió giục mây vần, vô số sinh linh xuất thế lẫn tử vong, không có một sinh linh nào đặt ở trong lòng nàng. Cho dù là trăm năm này trời đất rung chuyển, tới giờ luân hồi tái hiện, trong lòng nàng cũng chỉ có một nhóm người năm đó.

Trong sương mù tối tăm dày đặc, nàng đột nhiên ngừng lại, trước mắt là một tảng đá. Có một người đứng bên cạnh đó.

Tu La giới chủ nhìn bóng lưng kia, trong lòng lại nghĩ đến lai lịch của người này. Nàng có thể từ trên thân người này cảm thụ được khí tức cùng một thời đại. Người này tuyệt đối không thuộc thời đại này.

Nếu Trần Cảnh ở nơi này, sẽ phát hiện người đứng cạnh đá Tam Sinh chính là lão kiếm khách.

Tu La giới chủ bước từng bước tới gần. Trong tay áo nàng, hai lợi khí chí hung chí tà của thế gian nhúc nhích

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.