Hoan Du

Chương 40: Chương 40: Thiếu






Editor: Trà Đá.

Phó Lệ Minh để Cố Du dừng xe ở ngoài tiểu khu là vì anh muốn để cô lái xe về, hôm sau lại quay lại đón anh đi làm.

Lúc anh nói lời này, bộ dáng anh rõ ràng là đã an bài, Cố Du không còn lời nào để nói, đành làm theo.

Buổi sáng, mới sáu giờ sáng Cố Du đã rời giường, Phó Lệ Minh gọi cô đi ăn sáng, anh có cuộc họp lúc tám giờ.

Hai người gặp nhau lúc sáu giờ rưỡi, Phó Lệ Minh không để Cố Du lái xe, mà để cô ngồi bên ghế lái phụ.

Xe chạy được một lúc, thì anh có điện thoại.

Anh nhận điện thoại: “Ba.”

Lúc nghe xưng hô này, Cố Du lập tức căng thẳng.

“Sáng nay con không đến chỗ ba đâu, ba ăn đi.”

“Con đang lái xe… Đi ăn sáng… Xa quá, lát nữa con còn có cuộc họp… Tối nay còn có tiệc xã giao, khi nào rảnh thì con sẽ qua thăm ba.”

Sau khi cúp điện thoại, trong xe lại yên tĩnh trở lại.

Một lát sau, anh chủ động nói với Cố Du: “Thân thể ba tôi năm nay không tốt lắm.”

Phó Khai Nguyên càng ngày càng giống con nít, bác sĩ nói ông đang suy giảm trí nhớ, cần người nhà làm bạn. Bởi vậy gần đây Phó Lệ Minh thường xuyên tới ăn sáng và ăn tối với ông, nhưng thời gian thực sự quá ít.

“Vậy anh nên về thăm ông nhiều một tí, người lớn tuổi dễ cảm thấy cô đơn lắm.”

“Ừ.”

“Về chuyện Dung Tĩnh, em không cần để ý, cái đó là do ba tôi tự đưa ra quyết định, nhưng tôi đã nói rõ ràng với ông rồi, nếu em còn nghe thấy tin đồn gì thì cũng đừng tin.”

“Ừ.”

“Tôi chỉ muốn ở cùng một chỗ với người mình thích, còn những cái khác không quan trọng, ví dụ như gia thế.”

Đáy lòng Cố Du thật sự không bởi vì gia cảnh nhà cô bình thường mà cảm thấy kém cạnh hơn người khác, nhưng tư tưởng môn đăng hộ đối thì rất phổ biến. Nếu cùng với anh, nhất định sẽ có rất nhiều người nói cô không xứng, cô cảm thấy bản thân ít nhiều gì cũng sẽ để ý đến những lời nói đó.

Nếu như cô có thể đạt được thành tích gì đó đáng kiêu ngạo…

Tối hôm qua bởi vì bọn họ, cho nên ý chí chiến đấu của cô cũng được thổi bùng lên, ước mơ làm một quảng cáo để đời đã trở lại một lần nữa.

“Tôi… Muốn phấn đấu vì một sự nghiệp thành công.” Cô không nói rõ, nhưng Phó Lệ Minh lại hiểu.

“Được.”

Khóe miệng Cố Du cong lên, không cần giải thích mà đối phương vẫn hiểu được ý của cô thật tốt.

~

Phó Lệ Minh đi công tác về đã có một đống công việc cần anh xử lý, cơm trưa và cơm tối đều ăn tại văn phòng, ăn xong lại tiếp tục xử lý công việc.

Cố Du không cần tăng ca, ăn cơm tối xong thì khá rảnh rỗi, thấy tấm thẻ tập thể hình, cô muốn đi vận động một chút.

Cô gái tiếp tân phòng tập “Nhiên Thiêu” thấy Cố Du đến thì cực kỳ ngạc nhiên, nhưng vẫn thân thiện chào hỏi: “Cố tiểu thư, rốt cuộc cô cũng tới rồi.”

Lần trước vì chuyện chuyển nhượng thẻ tập mà rắc rối không ít, Cố Du có chút xấu hổ, khách khí lên tiếng.

“Giang thiếu nói cô có thể sẽ tới, anh ấy vẫn ngóng hàng ngày.” Cô gái tiếp tân nhìn ra thân phận giữa cô và hai ông chủ không đơn giản, bởi vậy nhiệt tình nói chuyện.

Cố Du không biết nói gì, Giang Khải thật là… Anh ấy có vẻ thích hợp mở công ty môi giới hôn nhân.

Nửa tiếng sau, Giang Khải đến. Biết Cố Du đang ở đây, anh ấy cực kỳ vui sướng.

Anh ấy cầm lấy chai nước khoáng đắt tiền nhất đi đến bên Cố Du, đưa cho cô.

Cố Du đang chạy bộ thì dừng lại, nhận lấy, nói tiếng cảm ơn.

Giang Khải cười tủm tỉm: “Tôi vừa mới gọi điện thoại cho anh Minh, anh ấy còn đang tăng ca.”

Cố Du gật đầu tỏ vẻ đã biết, sau đó không có biểu hiện gì khác.

Giang Khải có vẻ không quá vừa lòng với phản ứng của Cố Du: “Sao cô không có vẻ gì là đau lòng hết vậy, anh ấy có thể phải tăng ca đến đêm khuya đó.”

“Chẳng lẽ tôi đau lòng thì anh ấy không cần tăng ca sao?”

Giang Khải cứng họng.

Cố Du thỉnh thoảng cũng có chút đau lòng khi anh bận rộn như vậy, nhưng chỉ một


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.