Hoan Du

Chương 9: Chương 9




Editor: Trà Đá.

Ngay từ đầu Cố Du cũng chưa phát hiện ra Phó Lệ Minh, cho đến khi anh đi ngang qua trước mặt cô.

Lúc vận động thì tâm trạng cô cũng thả lỏng đi nhiều, cô đã làm tốt tư tưởng, nếu gặp anh thì lễ phép cười một cái là được rồi. Thứ nhất, không phản ứng thì không lễ phép, thứ hai, không để người giàu có có thái độ nghi ngờ cô muốn làm quen, dù sao anh cũng là người có tiền.

Nhưng Phó Lệ Minh đi ngang qua trước mắt cô, nhưng hoàn toàn không nhìn đến cô, đừng nói chi đến nở nụ cười.

Ở phòng tập tập luyện hơn một tiếng, cơ thể Cố Du ra đầy mồ hôi.

Phó Lệ Minh không chỉ ra đầy mồ hôi, thậm chí còn tản ra một loại hormone nam tính mãnh liệt. Những cô gái ở xung quanh Cố Du đều thảo luận về Phó Lệ Minh.

Nói anh đẹp trai mà vóc dáng lại vạm vỡ, thậm chí còn bàn luận đến kinh nghiệm giường chiếu của anh, muốn có một đêm với anh.

Cố Du không muốn nghe nữa, thời gian cũng không còn sớm, cô đi tắm rửa rồi thay quần áo về nhà.

Lúc đi ra, ánh mắt quét qua một vòng, đã không còn thấy Phó Lệ Minh nữa.

Lúc cô đi ngang qua quầy tiếp tân, Cố Du bị gọi lại: “Cố tiểu thư, chờ một chút.”

Cố Du dừng chân, nghi ngờ hỏi: “Có việc gì thế?”

Cố gái đứng quầy mỉm cười, lấy ra một con thú nhồi bông, là một con ếch vạm vỡ với hai chữ “Nhiên Thiêu” trên cái bụng trắng của nó: “Đây là thú nhồi bông quảng cáo cho phòng tập, số lượng có hạn, Phó tiên sinh nói muốn tặng cho cô.”

Cố Du kinh ngạc: “Tặng tôi?” Cô nhìn quanh phòng tập, tìm kiếm bóng dáng Phó Lệ Minh.

“Phó tiên sinh mới vừa đi, nếu cô muốn gặp thì bây giờ đuổi theo vẫn còn kịp.” Cô gái quầy tiếp tân nhiệt tình nói.

Cô không muốn đuổi theo, Cố Du nhìn con ếch, hỏi: “Có thật là anh ấy đưa không?”

“Đúng vậy.”

Cố Du không tin: “Cảm ơn cô, nhưng cũng xin lỗi, tôi từ chối nhận.” Nói xong cô bước đi, không để ý đến cô gái ở quầy tiếp tân.

Cô gái quầy tiếp tân không hoàn thành được nhiệm vụ, thở dài một cái, gọi điện thoại cho Giang Khải.

“Giang thiếu, Cố tiểu thư không nhận con ếch.”

Giang Khải ném máy điều khiển trò chơi trong tay, đặt mông ngồi trên ghế sô pha, hứng thú nói: “Có thật sự là không nhận không, cô nói thế nào?”

Cô gái quầy tiếp tân kể lại màn đối thoại ban nãy, Giang Khải bình thường là một ông chủ bất cần đời, nhưng một khi có biểu hiện tốt thì anh ấy cũng sẽ phát thưởng rất mạnh tay. Cô ấy còn tưởng Giang Khải có ý với Cố Du, lúc trước anh ấy gọi điện thoại hỏi Cố Du và Phó Lệ Minh có ở phòng tập hay không. Hiện tại cô ấy đã hiểu dụng ý của Giang Khải.

“Ừ, tôi biết rồi.”

Sau khi biết chân tướng, Giang Khải định sẽ kể chuyện này cho Phó Lệ Minh.

Phó Lệ Minh vừa lên xe đã nhận được điện thoại từ nhà, lại là những lời lẽ kêu anh về nhà ăn cơm, anh nói không rảnh, đối phương lập tức thúc giục anh mau kết hôn. Nói được hai phút thì cúp điện thoại, ngay sau đó là Giang Khải gọi tới.

“Chuyện gì?” Giọng điệu của anh không tốt.

Giang Khải vừa nghe đã biết tâm tình anh không tốt, nhưng ở xa như vậy, anh ấy không sợ: “Anh Minh, em nói chuyện thú vị này cho anh nghe nhé.”

“Không muốn nghe.”

“Chuyện liên quan đến anh.”

Chuyện liên quan đến anh mà thú vị sao? Chắc cũng chỉ có một mình Giang Khải cảm thấy thú vị.

Phó Lệ Minh trực tiếp cúp máy, lười nói.

Vừa mới nổ máy xe, Giang Khải đã gởi tới một tin nhắn thoại. Phó Lệ Minh nhấn nút nghe.

“Vừa rồi em thử Cố Du, kêu nhân viên quầy tiếp tân lấy danh nghĩa của anh tặng cho cô ấy một con ếch bông của phòng tập, cô ấy lập tức từ chối không do dự. Anh, anh còn nhớ lần trước bị từ chối là bao lâu rồi không?”

Phó Lệ Minh lái xe rời đi, trong lời nói của Giang Khải không để lại cho anh nhiều hứng thú lắm, thứ nhất đồ không phải do anh muốn tặng, thứ hai anh làm gì cho người khác có cơ hội từ chối? Về chuyện giả mạo anh, lần sau gặp Giang Khải anh sẽ dạy dỗ cho anh ta một trận.

Xe lái vào đường chính, xa xa đã thấy Cố Du ở lối đi bộ.

Cô mặc một cái váy tơ tằm màu đỏ, cặp chân trắng nõn dưới ánh đèn rất bắt mắt.

Vừa rồi trong nhà gọi điện thoại đã nói rõ với anh, tập đoàn Dung thị đang ở trong thời điểm bấp bênh, hợp tác với bên đó sẽ có rất nhiều lợi ích, còn nói thiên kim Dung thị là một cô gái tốt, muốn anh đi xem mắt một lần.

Anh biết Dung Tĩnh, người cũng như tên, trầm lặng dịu dàng.

Buổi tối người đứng đầu tập đoàn Dung thị cũng chính là ba của Dung Tĩnh gọi điện thoại nói với anh chuyện quảng cáo, anh biết lý do là gì, cho nên mới nói Giang Khải thu xếp đi tiếp.

Vậy mà mới chưa được bao lâu, thì trong nhà đã gọi điện thoại thúc giục.

Nóng lòng như vậy, thật sự khiến người ta chán ghét.

Khoảng cách xe chạy ngày càng gần Cố Du, Phó Lệ Minh nghiêng đầu nhìn cô một cái. Có vẻ như cho tới bây giờ, cũng ngay trước cửa Thịnh Thế Vương Triều, anh cảm thấy phản cảm bởi ánh mắt nhìn chằm chằm của cô, sau đó, sự phản cảm đó cũng dần tiêu tan.

Cho dù lúc cô mắng anh bắt nạt phụ nữ thì không xứng là đàn ông, anh cũng không cảm thấy chán ghét, chỉ cảm thấy cô gái này khá thô lỗ, sớm muộn gì cũng bị thua thiệt.

~

Ngày du lịch đã đến, Cố Du chơi vài ngày, làn da được phơi nắng hơi đen một chút.

Sau khi trở về thì hẹn ăn cơm ở một nhà hàng tây với Dịch Huyên.

Từ trước đến nay, Dịch Huyên lúc nào cũng mời khách rất hào phòng.

“Làm bạn với phú bà thật sự rất thích.” Cố Du ôm cánh tay Dịch Huyên, tựa vào vai cô ấy, khăng khít thân mật.

Dịch Huyên vươn cánh tay ra trước mặt Cố Du, mở bàn tay ra, lòng bàn tay hướng về phía cô: “Tớ cũng không để bị thua thiệt đâu, quà đâu?”

“Đồ đam mê vật chất.”

“Ngực cậu không lớn bằng tớ, bây giờ da cũng không trắng bằng tớ, cũng chỉ có thể đòi chút quà từ người cậu thôi.”

Cố Du liếc mắt khinh thường, lấy một túi giấy đưa Dịch Huyên. Trong đó đều là những quà lưu niệm đặc sản, giá trị không đáng là bao.

Nhưng mà trong đó cũng có một món quà khá giá trị.

“Bộp” một tiếng, Cố Du đặt một tấm thẻ lên bàn: “Cho cậu.”

“Đây là cái gì? Thẻ đen gì đây?”

“Thẻ phòng tập.”

Thẻ thành viên một năm của phòng tập “Nhiên Thiêu” là màu đen, 5000 đồng. Làm thẻ một năm là thực tế nhất, hơn nữa tập thể thao cần phải có kiên trì, bởi vậy lúc trước Cố Du không do dự mà làm thẻ tập một năm.

Nhưng những chuyện trước đó thật sự khiến cô có cảm giác không thoải mái, mặc dù sau đó không gặp Phó Lệ Minh và Giang Khải, nhưng những nhân viên ở phòng tập lại đối xử với cô rất ân cần, khiến cho cô có cảm giác mình đang trở thành tiêu điểm trong phòng tập.

Loại cảm giác này khiến cho cô thấy bất an.

Lúc cô đi du lịch, Giang Khải gọi điện thoại cho cô, hỏi cô vì sao mấy ngày qua không đến phòng tập.

Cô không muốn về nhà tiếp quản tiệm cơm của ba mẹ rồi sống một cuộc sống nhàm chán qua ngày, nhưng cho tới bây giờ cũng không muốn liên quan đến người có tiền. Cô chỉ hy vọng cuộc đời cô có thể gặp được một người tương xứng với cô, xây dựng một gia đình tốt đẹp. Nếu không gặp được thì quên luôn đi, không bắt buộc.

Cô không biết Giang Khải và Phó Lệ Minh xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn qua có vẻ Phó Lệ Minh không để ý đến cô, chỉ có một mình Giang Khải là kỳ kỳ quái quái.

Dù sao phòng tập cũng không chỉ có một chỗ của bọn họ, cô đổi chỗ khác là được rồi.

5000 đồng không phải là số tiền nhỏ, không thể lấy lại được, vậy thì đưa cho Dịch Huyên, đến lúc đó chỉ cần đổi tên sang cho Dịch Huyên.

Về chuyện ở phòng tập, Cố Du không nói nhiều với Dịch Huyên, nhất là chuyện Phó Lệ Minh giúp cô hết chuột rút chân, tránh cho Dịch Huyên suy nghĩ lan man.

“Tại sao lại đưa cho tớ? Gần đây không phải cậu đang rèn luyện tốt lắm sao?” Nói chuyện, Dịch Huyên bóp bóp eo của Cố Du: “Xem gọn đi nhiều rồi nè.”

“Chỗ đó không tốt, tớ muốn đổi chỗ.”

“Bởi vì ông chủ chỗ đó là Giang Khải sao?” Dịch Huyên có vẻ như đã xác định được đáp án.

Cố Du biết Dịch Huyên là người không dễ gạt, cho nên thừa nhận: “Ừ.”

“Anh ta theo đuổi cậu hả?”

Cố Du lắc đầu: “Giang Khải có bạn gái rồi.”

“Cậu có hiểu nghĩa của công tử ăn chơi là gì không?”

“Biết, nhưng mà anh ấy không theo đuổi tớ.”

“Thường xuyên tiếp cận với cậu mà không theo đuổi cậu…” Dịch Huyên vỗ đùi một cái: “Chúc mừng cậu, cậu đã trở thành bánh xe dự bị.”

Bánh xe dự bị cái gì, Cố Du xấu hổ, những chuyện đó không quan trọng, quan trọng là phải khiến Dịch Huyện nhận cái thẻ tập. Dịch Huyên ở trong giới giải trí lộn xộn đã luyện thành tinh rồi, không sợ những thứ này: “Vậy cậu không nhận sao? Không phải trước đó cậu còn nói là muốn đi tập mà.”

“Tớ chỉ nói vậy thôi.”

“Có chuyện này tớ không đành lòng nói…”

“Cậu dám nói tớ mập thì lát nữa cho cậu trả tiền.”

Hơn nửa tháng tốn tiền mà chưa có việc làm khiến Cố Du đau đầu, thế là nói: “Không phải cậu nói cậu đang béo hơn sao, hiện tại cậu…”

“Thôi được rồi, tớ nhận tấm thẻ này là được chứ gì!” Dịch Huyên không muốn nghe lời nói tàn nhẫn của bạn mình được không? Mùa hè là mùa lộ da thịt, những chỗ mỡ thừa trên người cô ấy không có cách nào che giấu được, nhất là cặp ngực bự kia, béo lên thật sự rất khó coi.

Nói liền làm liền, ngày hôm sau Cố Du lôi kéo Dịch Huyên đến phòng tập.

Người phụ trách làm thẻ tập là nhân viên đứng quầy, thấy Cố Du xuất hiện, mắt cô ấy sáng bừng. Gần đây Giang Khải có hỏi Cố Du có đến hay không, bây giờ đã có chuyện đã báo cáo lại.

Nhưng chuyện khiến cô ấy không ngờ là Cố Du lại muốn chuyển nhượng lại thẻ tập cho người khác.

“Nhiên Thiêu” là phòng tập tập trung vào tầng lớp trung lưu trở lên, trong hợp đồng không có nhắc đến chuyện chuyển nhượng thẻ tập. Nhưng Cố Du là khách hàng đặc biệt, nên nhân viên đứng quầy gọi điện thoại xin chỉ thị của Giang Khải.

Giang Khải nghe xong, nói như đinh đóng cột: “Không đổi được, không thể chuyển nhượng. Hỏi xem Cố Du không hài lòng chỗ nào ở phòng tập.”

Lần trước Giang Khải nói tặng cô một năm tập miễn phí ở đây, nhưng cô từ chối, hiện tại lại muốn chuyển nhượng cho người khác.

Cố Du bị từ chối trông cực kỳ bất mãn, bởi vì biết Giang Khải cố ý làm khó cô.

Dịch Huyên cũng bực bội, thay Cố Du đưa ra ý kiến.

“Tôi muốn gặp ông chủ ở đây.”

Nhân viên đứng quầy lại điện thoại cho Giang Khải, anh ấy nói: “Đưa số điện thoại của tổng giám đốc Phó cho cô ấy, nói cô ấy tự liên lạc đi.”

Sau đó anh ấy bổ sung thêm: “Đừng nói cho cô ấy biết đó là số của tổng giám đốc Phó.”

Nhân viên đứng quầy cười nói: “Tôi đưa số điện thoại của ông chủ cho cô, cô tự liên lạc được không?”

“Được.” Vẻ mặt Cố Du không thoải mái, bấm dãy số, sau đó nhấn nút gọi.

Phó Lệ Minh đang trong buổi họp, quản lý đang trình bày báo cáo, nói hơn mười mấy phút cũng chưa đến nội dung Phó Lệ Minh muốn nghe, anh sắp hết kiên nhẫn rồi.

Điện thoại anh đặt trên bàn để chế độ im lặng, lúc màn hình sáng lên, anh đảo mắt qua, phát hiện là một dãy số lạ, anh không do dự bấm nút từ chối.

Nhưng dãy số kia lại gọi tới, từ chối, lại gọi.

Động tác của anh khiến những quản lý trong phòng họp chú ý, người quản lý đang báo cáo cũng dừng nói.

Phó Lệ Minh hơi bực bội, cầm điện thoại nhấn nút nhận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.