Hoa Tuyết

Chương 2: Chương 2: Người một nhà




5 giờ chiều, những tia nắng cuối cùng của ngày đang dần nhạt đi và biến mất khiến thế giới vampire dần dần chìm trong bóng tối. Vào thời gian này hầu như tất cả các học viên đều đã đến lớp, nhưng cô vẫn chưa lên, như theo quy định ở đây học viên mới chỉ đến nhập học khi buổi học sắp bắt đầu (5 giờ là tập trung đầy đủ, 6 giờ mới bắt đầu học).

Mở tủ, cô lấy ra một bộ đồng phục mà ban sáng có người mang tới, khá cầu kỳ nhưng vô cùng đẹp, hoa văn sóng sánh uốn lượn, màu sắc hài hòa tinh tế, loại đồ này người thường vốn không thể mặc được, nên cô rất trân trọng nó nhẹ nhàng lướt bàn tay lên đó quả thật mềm mại hơn lụa mát mẻ nhưng không nóng. Cô vào thay đồ rồi ra ngoài, bạn học cô đi cũng được hơn 30 phút rồi, cũng nên đi thôi.

Gió hiu hiu thổi nhẹ qua các lùm cây, trải dài suốt dọc đường cô đi. Cảm giác màn đêm quấn lấy cô không gian một lúc càng lạnh, vốn cô trước kia rất ít khi đi vào ban đêm nên hôm nay cô cảm giác hơi là lạ, nhưng nói đi lại phải nói lại, hai thế giới khác nhau đương nhiên ban đêm và ban ngày cũng có sự khác nhau rồi, thế giới âm u, bí ẩn ma mị thuộc về vampire, nếu ngoài ý muốn mà bị thương tích, chết chóc là điều khó tránh khỏi.

Do cô đang theo đuổi dòng suy nghĩ của bản thân hay vô tình để mình lạc vào cánh rừng rất đẹp kia, nhưng biết là cấm địa không kịp nghĩ nhiều cô vội vàng đi ngay. Dù rất tiếc, lúc đó cô cũng chỉ nhìn thoáng qua rồi đi ngay thôi nên cũng chưa chiêm ngưỡng được vẻ đẹp mông lung, mộng huyền ảo ấy.

Đến nơi nhìn qua quả nhiên là có ba khu vực, đúng như lời kể vốn là có sự khác biệt nhưng cũng không quá lớn để có thể nhận ra khu C. Cô bước vào trong vô thức, chậm rãi.

Cách đó không xa nơi có một ánh mắt đang dò xét sâu thẳm, hiện lên những tia ánh đỏ trầm ngâm, lạnh lẽo, sương mù bỗng nhiên che lấp cả một màn đêm.

Đứng trước cửa phòng hai mươi hai cô chưa vội vào ngay, chỉnh chu lại bản thân một chút rồi mới bước vào. Sau đó là một loạt ánh nhìn khác nhau hướng về phía cô, ghét có mến có ngưỡng mộ có ghen tị có nhưng đa phần ánh nhìn đều không mấy thiện cảm (Vì lớp học chỉ toàn con gái thôi).

Cô cung kính đưa tay trước ngực hơi cúi người lên tiếng:

Chào thầy.

Thầy không nói gì chỉ gật đầu mỉm cười, thoạt nhìn qua chắc thầy cũng được hơn 200 tuổi rồi, tóc, râu ria rậm rạp dài cũng đã bạc trắng, không những thế thầy còn khoác lên y phục toàn màu trắng thôi, càng tôn lên được vẻ đẹp đầy phúc hậu trên gương mặt thầy.

Quay đầu xuống dưới cô không cười khẽ nói:

Chào mọi người, tôi tên Ranmina rất vui được làm quen. Nói xong cô liền bước xuống nơi còn trống (bàn thứ sáu gần cửa sổ) rồi lặng lẽ ngồi xuống (được ngồi thoải mái), cũng không lộ thêm biểu cảm gì bên ngoài.

Trong tiết học đầu do cô là học viên mới lại nhập học vào gần cuối năm nên thầy sẽ nhắc lại sơ sơ và chỉ dẫn vài buổi về kiến thức liên quan đến môn lịch sử của vampire, còn trình tự học ở đây là năm đầu học lịch sử, năm thứ hai, ba, bốn, năm, sáu... mới được học ma pháp (một tuần chỉ học duy nhất hai buổi là vào thứ bảy và chủ nhật). Trong buổi học cô khá tập trung cũng không để ý đến cô bạn ở đầu góc bên kia đang chống tay nhìn mình chăm chú cho đến khi tiết học kết thúc mới biết là cô bạn cùng phòng.

Sahara cầm cặp tiến lại ngồi bên cạnh cô tỏ vẻ hờn dỗi chống cằm rồi quay sang phía khác, thấy vậy cô liền véo nhẹ má của cô bạn hơi mỉm cười nhìn Sahara:

Sahara, giận rồi sao?

Mặt hơi mếu nhưng sau khi nghe cô nói liền tươi cười trở lại:

Làm gì có chứ, ai giám giận bạn nà hihi. Đang vui vẻ với Sahara thì có năm, sáu cô gái bước tới dẫn đầu là một cô gái có ngoại hình cũng khá xinh nhưng rất kiêu ngạo nhìn cô châm biếm:

Cóc ghẻ mà tỏ ra mình thanh cao cái gì, vốn không có gia cảnh cũng không có địa vị gì trong xã hội, mà cũng được vô đây học sao, hứ.

Đúng đó, chị nói đúng lắm. Một vài cô gái chen vô cười nói khiêu khích.

Gặp lần đầu đã thấy ghét rồi, vốn tưởng mình là thiên kim cao quý sao?

Hahaha...

Cô đang nghĩ là chúng tôi không thể nào biết được lý lịch của cô có đúng vậy không, quá ngây thơ rồi.

v... v...

Mọi người xung quanh liền một phen chấn động thi nhau xầm xì to nhỏ.

Sahara thấy vậy không chịu được liền đứng dậy lên tiếng:

Cô đừng ức hiếp người quá đáng.

Cô gái cầm đầu kia liền hất cằm rồi quay lại nhìn Sahara khẽ nhắc nhở:

Cô đừng quên ba cô cũng dưới quyền của tôi đó. Nhấn mạnh.

Cô nghe vậy liền hiểu ra vội kéo Sahara ngồi xuống:

Sahara, Mình không sao. Cô bạn nhìn cô đôi mắt khẽ trĩu xuống, vì Sahara biết mình không thể giúp gì được cho cô.

Không nhìn cô với Sahara nữa lên tiếng với đàn em:

Đi thôi hết vui rồi. Đi được vài bước liền quay đầu lại nói:

À, Tí nữa thì quên, người mới, ngày mai cô phải trực nhật lớp rồi đó. Nói xong liền cười khẩy rồi hướng về phía trước cùng đàn em đi thẳng ra ngoài.

Thời gian cứ thế trôi qua giờ học cuối cùng cũng kết thúc, cô và Sahara bước vội ra ngoài hận không thể bịt miệng bọn họ lại.

Ở thế giới này một ngày ăn chỉ hai bữa. Bữa sáng bắt đầu từ khoảng 12 giờ đến 13 giờ sáng, bữa tối bắt đầu từ 0 giờ đến 1 giờ tối (căn tin luôn mở 24 giờ/24 giờ).

Để tránh chạm mặt trong nhà ăn cô và Sahara đến ăn sau 20 phút tức 1 giờ 20 phút tối. Ăn xong cô và Sahara dắt tay nhau vui vẻ về khu ở đánh một giấc ngủ no say tới tận sáng.

...

Cô vốn vẫn chưa thích ứng được với thời gian của thế giới này, nên 6h sáng mọi người còn đang say giấc nồng thì cô đã thức, gió khẽ thổi bay tấm màn mỏng làm ánh nắng chói chang chiếu qua tạo nên một khung cảnh khá đẹp, cô cứ thế nhìn qua cửa sổ chờ đợi thời gian trôi đi, từng chút từng chút một, lại nhớ đến khu rừng khi ấy càng làm cho cô cảm thấy không khỏi tò mò.

Sau một lúc đấu trí với não bộ của mình, cô quyết định đến đó lần nữa. Mặc cho cô vẫn biết nơi đó là khu cấm địa người ngoài không thể vô, nếu bị phát giác tội sẽ rất nặng, nhưng biết làm sao được cuộc đời vốn là như vậy, nếu ta bỏ lỡ một khắc chắc chắn sẽ hối hận cả đời.

Lục tìm ký ức để đến đó, cô nhớ là đã đi qua một khuôn viên nhỏ, trồng toàn hoa hồng gai rất đẹp, rồi đi ven qua đám cỏ dại không mấy nổi bật sẽ dẫn đến ba lối mòn nhỏ hơn. Đến đó cô không đi tiếp nữa mà dừng lại, đứng trước ba lối nhỏ suy nghĩ một lúc cũng không thể nhớ ra là đã đi lối nào.

Thoáng thất vọng nhưng không vì thế mà từ bỏ, tự nói với mình rằng, 'cố lên, chỉ còn một bước nữa thôi' Nghĩ gì làm đó cô giơ tay về phía trước nhắm mắt thi triển pháp thuật, một mùi hương từ người cô tỏa ra chạy theo ba con đường mà tiến thẳng vô, ngầm thăm dò nơi cần tìm. Vốn sức mạnh hương hoa của cô không phải học được mà có, mà vì cơ thể của cô vốn dĩ đặc biệt nên việc thi triển cũng không gặp nhiều khó khăn.

Mở mắt ra nhìn theo hướng hướng còn đọng lại, cô đi theo nó, biết mình không đi sai hướng nên cô tiếp tục tiến về phía trước lại cảm nhận được mùi hương tinh tế của hoa hồng thoang thoảng dịu nhẹ, nhìn qua cứ như một cánh cửa sương hoa mờ ảo. Không thể thấy được vẻ đẹp bên trong, cô chần chừ một lúc rồi tiếp tục đi qua, nhưng lại không ngờ được trước mặt lại cất giữ một nơi đẹp đến vậy, một cánh đồng hoa hồng đỏ, phía xa xa có một cây cổ thụ rất lớn và một thác nước trong xanh đến lấp lánh. Cô không thể ngăn cản được sức hút của nó tác động đến mình, mà vô thức bước từng bước chân tiến lại.

Phía sau gốc cây cổ thụ còn có một người đàn ông đang nằm ngủ rất đẹp cứ như thiên thần vậy. Mái tóc dài bạch kim, làn da trắng mềm mịn, cặp lông mày tinh tế, đôi mắt mặc dù nhắm nhưng vẫn đẹp hút hồn, hàng lông mi cong cao vút, theo đó là sống mũi cao dọc dừa, cánh mũi nhỏ nhắn, cuối cùng là đôi môi đỏ mọng tựa hoa Anh đào, 'người này quả là một kiệt tác' sau suy nghĩ cô vô thức chạm tay lên khuôn mặt ấy, hàng lông mi của người kia khẽ cử động, cô lại sợ người đàn ông thức giấc nên lặng lẽ luyến tiếc rời đi trước khi bị phát hiện.

...

Sahara thấy cô từ ngoài bước vào liền hỏi:

Ranmina sáng sớm bạn mới đi đâu thế?

Thoáng giật mình, cô hơi ấp úng:

À… mình chỉ… dạo chơi quanh đây tí thôi… không có đi đâu xa.

Sahara thở phào:

Cứ tưởng... Làm mình lo mún chết. Sahara đang ngồi trước bàn trang điểm chải lại tóc nhớ ra chuyện hôm qua, nên quay sang hỏi Ranmina:

Ranmina, mình hỏi bạn cái này? Đôi mắt chăm chú vẫn nhìn cô.

Ừm, bạn hỏi đi. Cô bước tới ngồi lên thành bệ cửa sổ, rồi lấy ra một chiếc bùa ngủ ngon nhỏ đung đưa nhìn chăm chú.

Là chuyện hôm qua mấy người kia nói là thật sao?

Là chuyện nào? Cô không nhìn Sahara chỉ chăm chú nhìn vào chiếc bùa trước mặt, bình thản trả lời.

Thấy cô không để tâm lắm Sahara định nói gì đó lại thôi.

Không có gì mình chỉ hỏi vu vơ thôi, hì hì. Sahara lại lảng sang chuyện khác.

Mà nè Ranmina bạn thuộc hệ nào vậy?

Cô thôi nhìn bùa ngủ ngon khó hiểu quay sang nhìn Sahara:

Hệ…???

Thì là nguyên tố, sức mạnh, Pháp thuật đó, Ranmina bạn thuộc hệ nào??? Sahara mở to đôi mắt to tròn của mình nhìn Ranmina.

Mình không biết nữa, có thể là hương hoa. Cô nhàn nhạt trả lời.

Sahara cảm thấy khó hiểu nhìn Ranmina:

Không phải chứ mình nhớ là chỉ có sáu hệ thôi mà, hương hoa mình mới nghe lần đầu đó.

Sahara, vậy bạn kể xem nó là những hệ nào, biết đâu mình sẽ là một trong những hệ đó.

Ừm, hệ đầu tiên chính là là hệ Kim, mà người hệ kim mang trong mình sức mạnh của thần sấm. Tiếp theo là hệ Mộc, người mang hệ mộc có thể điều khiển được cây cối nhưng giúp cây cối sinh trưởng tốt và hồi sinh thì mình chưa thấy ai sở hữu nó, mình chỉ nghe kể qua thôi. Tiếp nữa là người mang hệ Thủy, có khả năng điều khiển nước nhưng rất hiếm người có thể tạo ra Băng chỉ có nhân vật lớn kia thôi.

Cô không khỏi tò mò hỏi lại:

Nhân vật kia?

À là ba người đứng đầu thế giới đó, hihi.

Oh, tiếp đi.

Tiếp nữa là người mang hệ Hỏa, có khả năng điều khiển lửa. Tiếp tiếp nữa là người mang hệ Thổ, người có khả năng điều khiển đất. Cuối cùng là người mang hệ Phong, có khả năng điều khiển gió, hết.

Sahara vậy bạn mang hệ gì?

Mình hả, ừm để xem. Sahara bắt đầu tỏ ra suy tư, thấy vậy cô liền thúc giục.

Nhanh đi, bạn mang trong người hệ gì.

Thì... Chính... là.

Là gì?

Là hệ nước đó, haha.

Oh. Thấy cô oh hơi thất vọng cứ nghĩ cô sẽ bất ngờ lắm cơ, bèn hỏi lại:

Chỉ là Oh thôi sao, hưm. Làm mặt hơi dỗi.

Ừm... thì... Bạn khá là đặc biệt, mình cũng rất thích hệ nước nha.

Hihi ngại ghê, mà nãy giờ mình nói hơi nhiều nên khát nước rồi, Ranmina bạn rót cho mình một cốc nước đi, coi như tiền công mình nói nãy giờ??? Nháy mắt với cô.

Ok, tuân mệnh cô chủ. Cô giả bộ cúi xuống tuân mệnh xong, bước xuống rót nước cho Sahara.

...

Tối nay do có buổi trực nhật nên cô tranh thủ thời gian dọn dẹp phòng một chút, tắm rửa sạch sẽ rồi mới chuẩn bị đi.

Sahara đang nằm nghịch nghịch thứ đồ gì đó đang phát ra ánh sáng thấy cô hơi vội vàng liền quay sang hỏi:

Ranmina bạn sao thế, có chuyện gì gấp lắm sao, mà giờ này đã chuẩn bị?

À, hôm nay mình có ca trực nhật lớp nên đi sớm xíu.

Sahara Không mấy ngạc nhiên vì là học viên mới nên chuyện trực nhật vốn rất bình thường:

Ừm bạn đi trước đi, tí mình tới. Tay vẫn đang bấm bấm nhìn vào thứ phát ra ánh sáng rất chăm chú.

Ok, mình đi đây. Nói xong cô đi luôn.

...

4 giờ 32 phút, Cô bước vào lớp định bắt đầu dọn dẹp thì có một cô gái có vẻ dịu dàng hơi gầy, ăn mặc khá kín đáo bước đến:

Xin chào, hôm qua mình nghe mấy bạn nói có vẻ gia đình bạn rất đáng thương cho nên mình muốn giới thiệu cho bạn một công việc tương đối lại có tiền nữa, nếu bạn đồng ý thì ký vào đây. Cô gái mỉm cười lấy trong túi xách ra một tờ giấy rồi đưa cho cô xem.

Theo như trong giấy ghi là làm công việc phụ bếp cho một nhà hàng lớn, tiền trả cũng khá cao, mà thời gian làm việc lại khá ít chỉ từ 11 giờ đến 15 giờ thôi. Nếu là lúc trước cô sẽ không đồng ý nhưng hiện tại cô cũng là người cần tiền hơn ai hết, thấy cô gái trước mặt có lòng tốt, lại rất chân thành.

Suy nghĩ một lúc cô quyết định đặt bút xuống ký, rồi đưa lại cho cô gái.

Cảm ơn bạn, vậy khi nào mình mới có thể đi làm được? Cô hơi cười.

Cô gái nhận lấy tờ giấy xong quay đầu lại không nhìn cô khẽ nhếch môi. Giọng nói có chút thay đổi:

Chờ đi sẽ có người đưa giấy thôi.

Cô chưa kịp hiểu gì đang định hỏi lại thì cô gái ấy đã đi mất. Để lại cho cô dấu chấm hỏi lớn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.