Hoa Tuyết

Chương 6: Chương 6: Địa ngục trần gian




Hơn 9 giờ sáng cô đã lật đật dậy, chuẩn bị đồ đạc đem bỏ vào vali. Bước tới nhìn Sahara không nói lời nào liền rời khỏi.

Đến nơi cô cũng không còn lạ lẫm như lần đầu nữa. Nhưng lần này cô là một mình tới, ở trước cổng có một bà hầu gái tầm khoảng 50 tuổi đang đợi thấy cô liền quát:

“Còn không nhanh bước vào, đứng ngẩn ngơ gì nữa.” Cô cứ nhẹ nhàng bình thản đi tới cũng không mảy may quan tâm lời nói của bà ta, vốn lời nói của bà ta, cô cái nào cũng không hề nghe lọt. Bà ta thấy vậy liền rất khó chịu:

“Để xem cô còn cứng đầu được bao lâu.”

Bước qua khuôn viên trước mặt, đại sảnh, đi qua nhiều hành lang, ngõ ngách rồi mới tới nơi.

“Kia là phòng cô, mau qua đó thay đồ rồi ra đây, không nhanh tôi sẽ không chắc là điều gì sẽ xảy ra với cô đâu.” Khẽ nhắc nhở.

Cô vẫn cứ thế từ từ chậm rãi, thay đồ xong bước ra. Đi theo bà ta tới một nhà bếp.

“Đứng ở đây, đừng đi lung tung.” Cô ở ngoài bà ta bước vào trong.

Đứng ở ngoài cô có thể nghe được rất nhiều âm thanh hỗn loạn nhưng đa phần đều là tiếng chửi mắng.

Bên trong:

“Mấy cô nhanh tay lên.”

“Cô kia làm món tôm súp cà chua xong chưa.”

“Dạ rồi ạ.”

“Còn cô kia cô kia nữa lẹ lẹ cái tay lên.”

“Lề mề quá rồi đấy“. Civy cầm cái cây roi da quất mạnh vào chân, tay mấy người làm sai, làm chậm, khiến chân, tay của bọn họ trở nên đỏ và sưng tấy lên, còn có vài vệt máu chảy ra.

Mấy cô gái thất thanh kêu lên:

“A, chị Civy em sẽ cố gắng ạ.

“A... A..., em sắp xong rồi ạ.”

Còn có cô gái quỳ xuống chắp tay xin lỗi.

“A... A..., em sai rồi..., em sẽ cố gắng cải thiện ạ..., chị đừng đưa em đến đó, huhu...”

“Được rồi, nhanh nhanh lên.”

“Cảm ơn chị...”

Cô ta nghe vậy mừng rỡ bắt tay nhanh vào công việc của mình.

“... v. v...”

Một lúc sau bà ta mới bước đến gần Civy hơi cúi người để thể hiện sự tôn kính với người trên mình:

“Thưa quản gia cô ta tới rồi ạ.”

“Oh, đến rồi sao.” Trên môi cô ta hơi nở ra một nụ cười tà tà.

Lúc sau cô ta đi ra khoanh tay trước mặt cô. Cô thoáng bất ngờ:

“Là cô.”

“Phải là tôi, bất ngờ không?” Cyvi hơi nhếch miệng. “Tôi là quản gia nơi này, thấy tôi còn không cung kính chào.”

Cô vẫn đứng đó im lặng không nói gì cũng không làm theo lời của Cyvi. Cyvi không khỏi tức giận:

“Nacy, Rumi hai cô ra đây.”

“Dạ có em.” Đồng thanh, hớt ha hớt hải bước ra.

“Người mới không biết quy tắc, mấy đứa chỉnh cô ta giúp chị.”

“Dạ vâng.” Hai cô gái bước ra đằng sau mỗi người một bên đặt tay lên vai cô nhấn mạnh hơi thấp xuống.

“Cô nên nhớ đối đầu với tôi sẽ không bao giờ có kết quả tốt đẹp.” Có ý nhắc nhở. “Được rồi hai đứa mau vào làm việc đi.”

“Dạ.” Rồi Cyvi cũng bước vào gần đến cửa thì quay lại:

“Còn không mau theo vào làm việc.”

Suy nghĩ, vốn một mình cô không thể nào chống chọi được với tất cả người của Cyvi. Nên cô cũng theo vào làm việc.

Công việc của cô là bị người khác sai vặt, lúc sáng cô chưa có ăn gì, có hơi mất sức. Lâu lâu còn bị Cyvi cầm roi quất mạnh vào chân cô, khiến chân cô rơm rớm máu:

“Người mới nhanh nhanh cái chân vào, quá chậm chạp quá rồi đấy.” Nói xong miệng cô ta hơi nhếch lên.

“...”

Chạy từ nơi này đến nơi khác, mà căn bếp này lại khá lớn vì là nhà bếp hoàng cung.

“Lấy cho tôi dĩa thịt bên kia.”

Cô mồ hôi đầm đìa khẽ lau rồi chạy theo hướng cô gái vừa chỉ.

“Lấy cho tôi rổ rau.”

“Mang cái này qua kia.”

“Bưng cái kia lại đây.”

“Mau nhặt rau, rửa rau cho tôi.” Cô chạy lại nhận rổ rau bắt đầu nhặt, mới nhặt được một chút, Cyvi đã đi lại cầm roi quất vào tay cô, cố tình gây rắc rối.

“Tay bị què hay gì? mà làm chậm dữ vậy.”

“...”

Cô không nói gì lại tiếp tục lao đầu vào công việc.

Làm xong việc, cô cũng thấm mệt, tay chân đau nhức kèm theo chút máu, cảm nhận được hao hao nhức đầu, khuôn mặt đã trở nên trắng bệch.

Cyvi lên tiếng quát lớn:

“Mau mỗi người một tay bưng hết số thức ăn này đi theo tôi.”

Không ai dám làm trái lời, từng người từng người một bưng lên một đĩa thức ăn, cô cũng làm theo rồi đi ra ngoài xếp thành một hàng dọc, cô đứng cuối cứ như vậy đi hết dãy hành lang này rồi sang dãy hành lang khác mới tới khu ăn uống hoàng gia.

Cô nhìn theo cách mọi người làm rồi bắt chước, đặt đồ ăn ngay ngắn lên bàn rồi xếp thành hai hàng đứng trước cửa khu ăn uống, hai tay để phía trước bụng chắp tay lại ngay ngắn.

Một lúc sau có hai người bước vào. Mọi người liền cúi xuống đợi hai người kia đi qua mới ngẩng đầu lên.

Cô không có nhìn hai người vừa đi qua lúc nãy, loáng thoáng đổ mồ hôi, cơ thể cũng vì thế mà trở nên nặng trĩu. Tự nói với lòng mình rằng không được ngất nhất định không được ngất, nhưng đâu phải lúc nào cũng như ý mình muốn, bệnh hôm qua chưa khỏi, đã vậy cô cũng chưa ăn sáng phải chạy đi chạy lại gần 2 tiếng đồng hồ nên dẫn đến hiện tượng lạnh người hoa mắt chóng mặt rồi ngất.

Cyvi nghe tiếng rầm, quay qua nhìn cô thì hết hồn, mấy người hầu gái xung quanh cũng không khỏi sợ hãi, củng run rẩy theo, sợ hai vị vua kia kinh động mất ngon lại phạt nặng hoặc ban tội chết mình nên Cyvi vội vàng bước ra quỳ xuống cúi đầu sát nền đất tay chân run rẩy nói:

“Thưa Ngài, thứ lỗi cho thần đã làm ảnh hưởng đến bữa ăn của Ngài.”

Vua đệ tam không nhìn không nói. Còn vua đệ nhất chỉ nhìn qua cô gái bị ngất rồi hất tay, ý bảo lui ra. Cũng không có bị phạt gì.

Mọi người được một phen hú hồn liền đỡ cô lên đi về phòng. Nhưng chưa bước tới cửa đã hất ngã cô xuống. Cyvi tức giận hai mắt bỗng đỏ lên:

“Rusi, Lấy nước lạnh ra đây.”

“Dạ.” Rồi chạy vô nhà bếp lấy ra một thau nước đá đưa cho Cyvi. “Đây ạ.”

Cyvi cầm lấy không chần chừ liền hất mạnh lên người cô:

“Xem mày còn giả bộ được bao lâu.”

Cái lạnh ngấm vào lớp da cô, cô lờ đờ mở mắt.

Thấy cô mở mắt Cyvi trừng mắt lên tiếng lớn, chỉ tay về phía cô:

“Tỉnh rồi, tụi bay đánh nó cho tao.” Mọi người không dám không vâng thi nhau đưa chân đạp vào người cô cho hả dạ. Tại vì cô mà bọn họ xém mất mạng.

Cô cảm nhận cái đau đang ngấm vào từng thớ thịt, vết thương cũ chồng vết thương mới. Vừa mệt, vừa đau, vừa lạnh, nhưng cô chẳng hé răng nửa lời mà mím môi chịu đựng. Lại nhớ đến lời Sahara nói “Quả là địa ngục trần gian”

Đánh xong mọi người khoan đi ăn Cyvi bước lại nắm lấy tóc cô kéo lên giật mạnh ra sau, khiến cô cảm thấy như tóc mình muốn bay ra khỏi da đầu vậy:

“Mày hôm nay không được ăn, bà Amsu chỉ cô ta đến phòng của vua đệ nhất dọn dẹp.” Nói rồi cùng đám hầu gái đi thẳng.

“Nè cô có dậy đi được không?” Quan tâm hỏi.

“Dạ được.” Cô lồm cồm đứng dậy xách thêm một xô nước lại vác thêm thân xác tàn tạ của mình, tay hơi dựa vào tường khập khiễng đi theo bà hầu gái mà ban sáng đã đón cô. Cô biết bà không hề xấu, chỉ là miệng lưỡi bà thốt ra không tốt thôi.

Gần tới, bà Amsu không chỉ nữa mà quay đầu trở về.

“Nhớ cẩn thận.” Câu cuối bà nhắc nhở.

Nhìn lên cánh cửa lớn bằng vàng đính đá đỏ đen lấp lánh rất đẹp cô khẽ gõ cửa nhưng không thấy ai trả lời, nên cô lặng lẽ bước vào dọn dẹp, nhìn cả căn phòng rất lớn, nơi đây bài trí vô cùng thuận mắt, vốn không dơ mà còn rất sạch, thật không hiểu nổi Cyvi. Nhưng cô vẫn phải lao đầu vào lau chùi.

Tự nói với lòng mình rằng ‘cố lên mình làm được mà’.

Cầm chiếc khăn lau nhẹ nhàng lên các đồ vật dễ vỡ.

Lau hết chỗ này đến chỗ khác, cho đến khi đến giới hạn, vì quá kiệt sức mà ngất đi lần nữa.



Một tiếng sau mọi người đang dọn dẹp lại gian bếp Rumi không thấy cô trở về liền cất tiếng:

“Chị Cyvi hơn một tiếng rồi không thấy cô ta quay lại có khi nào...

“Sống chết kệ mẹ nó mày lo làm gì, mau làm việc đi.”

“Vâng.” Rồi mọi người tiếp tục đi làm việc của mình.

“Tốt nhất là đừng quay lại.” Cyvi lẫm bẩm nhếch môi cười.



Ba tiếng sau, một người đàn ông bước vào nhìn thấy cô gái đang nằm trên mặt đất, nhẹ nhàng đi tới vuốt ve lên khuôn mặt của cô, từ người đàn ông phát ra một thứ âm thanh trầm bổng mê hoặc lòng người:

“Con không yên phận lại chạy tới nơi này.” Nhớ ra điều gì đó ánh mắt của người đàn ông bỗng hằn đỏ lên những tia máu bóp mạnh vào cằm cô giọng hơi trầm đục. “Con thực sự như lời bà ta kể.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.