Hoa Tư Dẫn

Chương 5: Q.1 - Chương 5




Gió mùa đông chuyển thành mưa, mưa như trút nước. Trời đất như hòa làm một, chỉ thấy đỉnh núi tuyết lờ mờ phía xa. Tuy tôi và Tiểu Lam không hiểu tại sao mùa đông lại có mưa to sấm chớp, nhưng ngoài mua hai chiếc ô, chúng tôi cũng chẳng biết làm thế nào.

Nửa canh giờ trước, chuyện trò với bà chủ quán bánh rán, chúng tôi cũng thăm dò được tình hình của Liễu Thê Thê, được biết lúc này cô ta đang lên núi tuyết hái một loại tuyết liên tử có thể làm thuốc. Theo bà chủ quán nói, Liễu Thê Thê là cháu gái duy nhất của thần y Liễu Thời Nghĩa, tính dịu hiền, hay giúp đỡ mọi người, y thuật cao minh, người cũng xinh đẹp, chỉ có điều không may bị câm.

Nhưng tôi và Tiểu Lam lại chưa từng nghe danh thần y Liễu Thời Nghĩa, chỉ nghe nói có một xướng ca nước ngoài tên dịch âm sang là Liễu Thời Nguyên.

Chỉ có một đường độc đạo lên núi tuyết, bà chủ quán chỉ cho chúng tôi con đường đó. Để cám ơn, tôi bảo Tiểu Lam mua cho bà mười cái bánh rán làm lương thực đi đường. Nhưng núi tuyết phía trước quả rất gần, hoàn toàn không phải dùng đến chỗ lương thực đó. Vứt đi thì phí, vậy là chúng tôi vừa đi vừa ăn, để cho đỡ phải mang theo.

Đi được nửa đường, mưa nhỏ dần, tôi hỏi Tiểu Lam: “Sao huynh không hỏi tôi, sau khi tìm được Liễu Thê Thê sẽ làm gì?”. Anh ta không ngoái lại, thản nhiên nói: “Lẽ nào không phải là trói cô ta lại, cho đến khi vợ chồng Thẩm Ngạn rời khỏi đây mới thả ra?”.

Tôi gật đầu: “Lúc đầu thực sự tôi cũng nghĩ vậy, nhưng số mệnh thường rất oái oăm, tôi vẫn lo, nhỡ ra một ngày nào đó Liễu Thê Thê gặp được Thẩm Ngạn, yêu anh ta, tình hình còn phức tạp hơn thì làm thế nào? Nếu vậy chuyến đi này của tôi chẳng phải uổng công sao”.

Giọng anh ta lơ đãng: “Thế à?”.

Tôi bước hai bước đuổi kịp Tiểu Lam, đi cạnh anh ta, nói: “Thực ra huynh nghĩ xem, nếu trước khi Liễu Thê Thê gặp Thẩm Ngạn trong lòng cô ta đã có người khác, hơn nữa tình cảm lại sâu đậm, cho dù sau này cuối cùng có ngày gặp Thẩm Ngạn thì giữa họ cũng khó xảy ra chuyện gì. Bất luận giữa Thẩm Ngạn và Tống Ngưng kết cục thế nào, cũng coi như giấc mộng của Tống Ngưng đã thành công một nửa, công việc của tôi cũng thành công một nửa”.

Cuối cùng anh ta cũng dừng bước, giơ cao chiếc ô, vẫn giọng lơ đãng: “Cho nên?”.

Chính trong thời khắc đó, trong mưa thoảng mùi hương mai, như thấm đẫm vạt áo, chứa đầy tay áo, có lẽ là ảo giác khó phai mờ trong ký ức.

Bởi vì hồi đó, trời cũng mưa thế này, những hạt mưa như hạt ngọc từ trên trời rơi xuống. Lúc sinh mệnh của tôi sắp trôi đi, tôi đã kịp nhìn thấy chàng trai trẻ cầm chiếc ô sáu mươi tư nan bước về phía tôi trong màn mưa nước Vệ. Chàng giơ cao ô, mắt tôi nhập nhòe nước mưa lẫn máu, nhìn không rõ mặt chàng. Tôi vẫn nghĩ đó là ảo giác của tôi trước lúc lìa đời, cho đến nay vẫn không biết đó có phải cảnh thực hay không.

Tôi trịnh trọng nói: “Tiểu Lam, tôi đã nghĩ ra một kế sách hết sức vẹn toàn, hãy làm cho Liễu Thê Thê nảy sinh tình cảm sâu đậm với huynh, huynh đồng ý giúp tôi không? Ấy, đương nhiên chuyện này là do huynh tự nguyện, nếu huynh không thích thì thôi”.

Anh ta nói: “Ồ, cho dù...”.

Hoa tuyết lẫn hạt mưa đọng trên mặt đất, đẹp như thơ. Tôi nói: “Đó mưa tuyết đấy, thời tiết này thật là! À, nghe nói thân thủ của huynh rất cừ, vậy không cần tôi dẫn cũng có thể thoát khỏi Hoa Tư mộng, đúng không? Thực ra không thoát ra được cũng không sao, nơi này huynh xem, cũng rất tuyệt. Trở lại chuyện vừa rồi, lúc trước huynh định nói gì?”.

Anh ta nhìn tôi rất lâu, tôi thản nhiên lấy ra chiếc bánh tiếp tục ăn.

Một hồi lâu sau, anh ta bình thản nói: “Tôi định nói, một việc nhỏ như vậy chẳng là gì hết, Quân cô nương đã có kế sách vẹn toàn thì cứ làm theo kế đó đi”.

Tôi gật đầu: “Được”.

Anh ta bổ sung: “Chỉ có điều...”.

Tôi tò mò hỏi: “Có điều gì...”.

Anh ta cười: “Tôi thì không sao, tôi và Liễu Thê Thê chung quy cũng chỉ là ảo mộng, chỉ có điều, cho dù Liễu Thê Thê yêu tôi, cũng khó đảm bảo khi gặp Thẩm Ngạn cô ta không thay lòng”.

Tôi đưa cho anh ta chiếc gương: “Nào, tự tin một chút về dung mạo của mình đi”.

“...”.

Đi vào núi tuyết, mưa tạnh, gió ngừng. Chúng tôi đi trên con đường Liễu Thê Thê chắc chắn đã đi qua. Không lâu, quả nhiên phía xa xuất hiện một bóng người loạng choạng. Tôi vội giục: “Làm theo kế hoạch”. Chúng tôi ra khỏi mô tuyết cao, chạy đến chỗ người đó. Khi nhìn rõ mặt, bỗng sững người. Cô gái đó mái tóc xõa tung, xiêm y mỏng manh, trên lưng cõng một người đàn ông to cao bọc trong tấm nhung bào, cả người cô oằn xuống, hình như tất cả chỉ dựa vào cây thương chống trong tay mới không ngã khụy.

Tôi nhận ra cô, chính là Tống Ngưng bảy năm trước. Mặc dù dung nhan tuyệt sắc dính đầy đất và tuyết, hầu như không còn nhận ra chút tuyệt sắc nào hết. Gặp nhau ở đây thực ra cũng là duyên phận, chỉ có điều cô không phải là người chúng tôi cần tìm. Tôi kìm chế nỗi kinh ngạc, giả làm người đi đường, tôi lướt qua cô như không nhìn thấy. Tay cô vẫn nắm chặt cây thương, tôi liếc thấy những ngón tay trắng bợt của cô, giọng nói khản đặc, khó nghe lại vang lên trong tầng không mênh mông tuyết: “Cô nương xin dừng bước, có phải cô nương sống trên núi này không? Nếu đúng xin cô chỉ cho làm thế nào ra khỏi núi tuyết, làm thế nào tìm được y quán, tôi... tính mệnh phu quân đang nguy cấp, ở lại núi này, e rằng...”.

Tôi nhìn trước ngó sau rồi ngắt lời cô: “Phía sau có người đàn ông mặc áo trắng lông chồn. Cô đi hỏi anh ta, tôi không thạo thông thổ vùng này”. Nói xong tôi chạy vụt về phía sau cô, nháy mắt đã biến mất. Thực ra không phải tôi không muốn giúp cô, mà đúng là đã quên mất đường, chạy nhanh như vậy là có lý do riêng, bởi vì vừa rồi phóng tầm mắt ra xa, phía cuối tầm mắt đã xuất hiện người tôi cần tìm, Liễu Thê Thê.

Đúng lúc Tống Ngưng đang nói tình trạng phu quân cô ta, thì Liễu Thê Thê từ một chỗ rẽ đi ra, từ phía sau nhìn thấy chiếc áo khoác dài màu trắng, to sụ, lưng khoác một cái gùi đựng thuốc. Tôi vừa đuổi theo cô ta vừa suy nghĩ miên man. So với cô ta thực ra Tống Ngưng ở gần cửa núi tuyết hơn, bảy năm trước sở dĩ sau khi Liễu Thê Thê đã trở về y quán Tống Ngưng mới cõng Thẩm Ngạn tìm thấy y quán có lẽ là do lúc ra cửa núi không để ý nên bị lạc đường.

Chỉ còn cách Liễu Thê Thê vài trượng, tôi suy nghĩ, cảm thấy đã có thể hành động, liền vừa rút dao găm ở thắt lưng, vừa thét to: “Cây này do ta trồng, núi này do ta mở, ai muốn qua đây phải đưa lộ phí”, vừa xông ra trước mặt Liễu Thê Thê mảnh mai như cây cỏ.

Tôi đã bàn tính với Tiểu Lam, anh ta sẽ làm một anh hùng cứu mỹ nhân, khi tôi chưa kịp lao đến trước Liễu Thê Thê, anh ta sẽ đột nhiên vọt ra từ chỗ nào đó, một tay gạt tôi sang một bên, một tay đỡ Liễu Thê Thê lúc này chắc chắn đang run lẩy bẩy ngã trên đất, mỉm cười dịu dàng: “Cô nương không sao chứ?”. Như vậy Liễu Thê Thê sẽ vô cùng cảm kích, bởi vì ngày trước tôi cũng cảm kích rồi yêu Mộ Ngôn như vậy. Tuy tôi đã suy tính kỹ, mọi chi tiết, từ lúc bắt đầu, quá trình diễn ra, ngay cả những tình huống có thể nảy sinh cũng đều liệu trước, chỉ có một điều tôi chưa tính tới, đó là con đường mòn này ở ngay sát bờ vực, tuyết dày, đường trơn, trong lúc chạy tôi làm văng một chiếc bánh rán, khi lao đến lại giẫm đúng vào nó, người tôi trượt đến hai trượng, kéo theo một đám tuyết lở, chính đám tuyết đó đã đẩy Liễu Thê Thê xuống vực, trong khi tôi vẫn bị mắc lại phía trên.

Tôi hốt hoảng đứng trên miệng vực nhìn xuống, Tiểu Lam xuất hiện từ lúc nào, cũng cúi nhìn, nhưng phía dưới chỉ thấy mờ mịt tuyết trắng, hôm nay Liễu Thê Thê lại mặc chiếc áo khoác trắng, lẫn vào tuyết, chúng tôi chẳng nhìn thấy gì hết.

Tôi hoảng hốt suýt khóc: “Sao huynh không xuất hiện sớm một chút? Huynh xem, tôi đã làm chết Liễu Thê Thê, vụ này không xong rồi, cô ấy không cần phải chết, tội nghiệp, cô ấy chết còn không kịp kêu một tiếng…”.

Tiểu Lam kéo tôi đứng lên, nhẹ nhàng nói: “Chẳng phải quá tốt sao, bây giờ vậy là ổn rồi, chúng ta có thể về nhà ngủ một giấc”.

Tôi cuống quýt: “Không được, vừa rồi tôi không nghe thấy tiếng “uỵch” nhỡ Liễu Thê Thê vướng phải cây chưa chết thì sao? Đừng ngăn tôi, tôi phải đi xem thế nào”. Nói xong tôi định nhảy xuống.

Không ngờ, Tiểu Lam lại buông tay, vốn tưởng anh ta sẽ sống chết giữ tôi lại, nhưng anh ta lại buông tay, vào lúc tôi không đề phòng nhất. Thực ra cũng không thể nói như vậy, nói vậy có thể oan cho anh ta, thực tế chỉ là tôi chưa chuẩn bị tốt, còn anh ta dường như lại nhanh tay hơn tôi.

Kết quả anh ta vừa buông tay, cả người tôi đã bay xuống vực như con chim yến, chỉ nghe thấy tiếng anh ta hét lên A Phất. Tôi nhớ tới kiến thức ngày trước Quân sư phụ đã dạy tôi và Quân Vỹ, một quả cầu sắt năm cân và một quả cầu sắt năm lạng nếu đồng thời rơi ở cùng một độ cao, hai quả cầu đó cũng sẽ đồng thời chạm đất.

Tôi nhìn Tiểu Lam nhảy xuống ngay sau đó, cảm thấy quả là đáng buồn, theo định luật quả cầu sắt, làm sao anh ta có thể đuổi kịp tôi để kéo tôi lại?

Thực ra, chỉ cần viên giao châu trong ngực tôi không bị vỡ, tôi sẽ không chết, hoặc là có chết cũng chẳng chết thêm được nữa, cho nên tôi ngã xuống vực cũng chẳng sao. Nhưng Tiểu Lam là người phàm bằng xương bằng thịt, lại dám nhảy xuống vực sâu vạn trượng, quả thật không hiểu nổi, có lẽ chỉ có người điên mới làm vậy, như vậy chẳng phải tự tìm cái chết sao?

Nghĩ đến đây, chỗ đặt viên giao châu đột nhiên lay động, tôi bất ngờ hoảng sợ. Tôi há miệng định hét, nhưng giọng dường như bị nuốt mất, không thể bật ra tiếng, trước mắt chỉ có một màu tuyết trắng xóa bao la, màu trắng đó lọt vào mắt tôi, lọt vào ngực tôi. Cơ thể bị giữ lại trên không, thanh kiếm văng ra đập vào vách đá đóng băng, phát ra âm thanh chói tai, tay phải Tiểu Lam cầm chuôi kiếm, tay trái ôm chặt tôi, đầu nghiêng một bên, má áp vào trán tôi.

Trong chớp mắt, chúng tôi treo lơ lửng giữa lưng chừng vách đá, người cứng đờ, giọng anh ta từ trên đầu tôi vọng xuống: “Quân cô nương quả to gan, lúc tính mạng ngàn cân treo sợi tóc vẫn có thể bình tĩnh như vậy, nếu là tiểu thư khác đã sợ nhũn người rồi!”.

Tôi nói: “Tôi cũng run, nhưng âm thầm run trong lòng”. Để tăng độ tin cậy, tôi vòng hai tay ôm cổ anh ta. Ngay sau đó tôi nghe thấy tiếng mũi kiếm va vào lớp băng trên vách đá, Tiểu Lam đạp chân vào vách đá, dụng lực, vận công tung người, tay vẫn ôm chặt tôi như ôm con khỉ, mấy lần như thế, tôi chỉ thấy tiếng gió ù ù bên tai, tay áo trắng của anh ta lướt qua mặt tôi như áng mây cuối trời vào ngày nắng đẹp.

Tôi vẫn chưa phản ứng được thì đã thấy mình trở lại mặt đất, bị anh ta ôm bay lộn mấy vòng, choáng váng, tôi ngồi bên bờ vực bóp đầu, nhưng anh ta vẫn bình thường như không, giơ tay kéo tôi ra xa bờ vực, không biết nghĩ đến điều gì, anh ta ôm trán, nói: “Cô đã biết đây là ảo mộng, trong ảo mộng giết nhầm một người, định lấy mạng mình đền mạng hay sao, không biết cô quá ngốc hay là quá thật thà”.

Tôi biết đây là sự hiểu lầm tuyệt vời, nhưng cũng không tiện giải thích, bởi vì bí mật về viên giao châu duy trì mạng sống cho tôi không thể để người ngoài biết, vậy nên cứ để sự hiểu lầm tuyệt vời đó tiếp tục tuyệt vời.

Tôi vẫn bóp đầu.

Anh ta cúi xuống hỏi: “Sao thế?”.

Tôi không tiện nói vừa bị anh ta quay đảo nên choáng váng, đành nói: “Không sao, sợ quá bụng hơi đói thôi”.

Anh ta nói, “Còn bánh rán không? Ăn một chút đi”.

Tôi đột nhiên nghĩ ra một chuyện quan trọng, vội kéo áo anh ta: “Huynh làm thế nào phá vỡ định luật quả cầu sắt để cứu tôi?”.

Chàng ngẩng đầu: “Đó là cái gì?”.

Tôi nói: “Nói ra dài lắm, thực ra là... ”.

Anh ta ngắt lời tôi: “Ăn đi đã, ăn xong hãy nói”.

Vậy là chúng tôi bắt đầu ăn bánh.

Nhưng ăn xong tôi lại không nhớ vừa rồi định nói gì.

Chúng tôi ở lại hai ngày trong núi, bởi vì Tiểu Lam cho đây là thời cơ hiếm hoi, bình thường đâu dễ đến biên giới hai nước Khương, Lê du ngoạn, đã đến ít nhất cũng nên tìm hiểu địa hình mới không uổng công, đó là tư duy của một nhà quân sự.

Nếu lần này đi cùng Quân Vỹ, anh ta chắc chắc bảo tôi lập tức rời khỏi núi, tìm một quán trọ ở hai ngày để anh ta viết tiểu thuyết. Đó là tư duy của một tiểu thuyết gia. Tôi cùng Tiểu Lam thăm dò địa hình, có những chỗ địa hình vô cùng phức tạp, dù đi mấy lần cũng vẫn cảm thấy rối ren nhức đầu, vậy mà anh ta có thể lập tức vẽ lại sơ đồ mà không hề nhầm lẫn. Tôi nhìn anh ta, cảm thấy có vẻ như không có việc gì trên đời anh ta không biết, nhưng lại xua ngay ý nghĩ đó, bởi vì có một điều chắc chắn anh ta không làm được, anh ta sao có thể mang thai sinh con.

Hai ngày sau, trời vừa nắng đẹp lại đổ mưa, chọn đúng giờ Thìn đêm Thẩm Ngạn tỉnh lại, tôi và Tiểu Lam che ô, thong thả tìm đến y quán. Lần này đi chỉ để nhìn xem khi Thẩm Ngạn tỉnh lại Tống Ngưng sẽ phản ứng thế nào. Thực ra trong lòng tôi không khỏi băn khoăn, không biết lần tự cá cược với chính mình này, rút cục tôi thắng hay thua.

Duyên phận hai người đó ngăn cách bởi nợ nước thù nhà, không biết Thẩm Ngạn liệu có như tôi, nợ nước, tình riêng phân định rõ ràng.

Đêm khuya vắng vẻ, chúng tôi nhón chân áp sát cửa sổ gỗ chạm hoa văn của y quán, khẽ vạch lớp rèm mỏng, quan sát cảnh bên trong. Tiểu Lam đẩy tôi sang bên, kéo đến chỗ vắng: “Cô thế này là nhìn trộm đấy!”.

Tôi vùng khỏi tay anh ta: “Sao lại nhìn trộm, huynh không nên nói tôi xấu như vậy, chỉ là nhìn lén một chút thôi”.

Tiểu Lam buông tay nhìn tôi.

Tôi xoa mũi: “Huynh có muốn nhìn không, nhìn lén một mình không thích lắm, ta cùng nhìn đi?”.

Tiểu Lam bất lực xoa trán: “Một mình cô nhìn thôi, cẩn thận, hai người trong phòng thân thủ cao cường, làm kinh động họ là cô xúi quẩy”.

Vậy là tôi vui vẻ quay lại nhìn lén.

Tay khẽ vạch rèm cửa sổ nhìn vào, trong phòng chỉ có một ngọn đèn nhỏ, tất cả đều là tái hiện quá khứ, chỉ có điều nhân vật nữ vốn là Liễu Thê Thê đã không may bị tôi đẩy xuống vực, người ở bên cạnh Thẩm Ngạn lúc này là Tống Ngưng.

Cô đăm đăm nhìn khuôn mặt Thẩm Ngạn trong giấc ngủ, cúi rất thấp, sống mũi cao cơ hồ chạm vào đôi môi mím chặt của chàng. Tôi nghĩ, nếu là tôi, tôi sẽ hôn chàng, vừa nghĩ vậy, quả nhiên đã thấy Tống Ngưng hôn vào môi chàng. Do nghiêng mặt, thị lực lại rất tốt, tôi nhìn rất rõ, Tống Ngưng nhắm mắt hàng mi rung nhẹ, khuôn mặt trắng đẹp như men sứ ửng hồng, đúng lúc đó Thẩm Ngạn mở mắt.

Mưa tí tách. Chàng giơ tay, ôm lấy lưng cô. Cô giật mình vùng ra nhưng bị chàng ôm chặt. Chàng lặng lẽ nhìn kỹ cô, ánh mắt lướt từ mái tóc đen buông xõa, qua cặp mày, đôi mắt cô, khuôn mặt tuấn lãng nhợt nhạt của chàng bất chợt hiện ra nụ cười, chàng nói: “Ta đã nhận ra nàng, Tống Ngưng”.

Ánh mắt Tống Ngưng thoáng sợ hãi nhưng lập tức trấn tĩnh, cô mỉm cười ngẩng đầu, không nói, chỉ cố nhích khỏi chàng, có lẽ đó là sự e thẹn của một cô gái. Tôi hiểu, cô vừa muốn Thẩm Ngạn biết cô là Tống Ngưng, vừa sợ Thẩm Ngạn biết cô chính là Tống Ngưng. Bởi vì Tống Ngưng không chỉ là Tống Ngưng mà còn là tiểu muội của đại tướng quân Lê quốc Tống Diễn.

Thẩm Ngạn vẫn ôm chặt cô: “Tống Ngưng, tại sao lại cứu ta?”. Giọng nói không có sự vui mừng, nét mặt chàng hoàn toàn không có vẻ dịu dàng khoan dung khi nhìn Liễu Thê Thê năm xưa.

Lòng bàn tay toát mồ hôi lạnh, nghĩa là tôi đã thua cuộc, quả nhiên số phận đã định, đời này Thẩm Ngạn không thể yêu Tống Ngưng, cho dù trong ảo mộng.

Tống Ngưng muốn vùng ra: “Chàng đừng lầm tưởng tôi muốn cứu chàng, chỉ vì bị chàng đánh bại, tôi không cam lòng, trước khi tôi đánh bại chàng, chàng không thể chết, tôi tuyệt đối không để chàng chết, chỉ là tôi không cam lòng mà thôi”.

Tôi không muốn nhìn tiếp, dựa vào tính cách của Thẩm Ngạn có thể đoán biết cảnh tiếp theo sẽ là gì. Tôi đang định chạy đi bàn với Tiểu Lam, đột nhiên thấy ánh nến chao đảo. Khi ngọn lửa đứng yên, trên giường đã biến thành cảnh Thẩm Ngạn nằm trên Tống Ngưng nằm dưới. Tôi ôm chặt lấy cằm không để nó rơi xuống, nhìn dáng Thẩm Ngạn ép chặt Tống Ngưng trên giường chẳng có vẻ là người bị trọng thương vừa hồi phục. Chàng mỉm cười: “Vậy vừa rồi nàng đã làm gì, Tống Ngưng? Nàng dùng đôi môi của mình bắt muỗi cho ta ư?”.

Mặt Tống Ngưng đỏ ửng, không nói được gì.

Chàng giơ tay vén tóc mai xõa trên mặt cô, vuốt ve tóc mái của cô, giọng dịu dàng: “Ta vẫn luôn nghĩ, cô gái cứu ta không biết dung mạo thế nào, thì ra là thế này. Tại sao nàng không nói, tại sao không nói với ta nàng là Tống Ngưng từng gặp ta trước ải Ngọc Lang?”.

Mắt Tống Ngưng ứa lệ, cô ôm chàng bật khóc: “Tại sao em phải nói với chàng, nhất định chàng không muốn em cứu, nhất định chàng ghét em, chàng không muốn gặp mặt em. Chàng tỉnh rồi, tỉnh rồi thì tốt, em sẽ trở về nước Lê, chàng nói chàng muốn lấy em, coi như chàng nói đùa, đằng nào em cũng chưa bao giờ coi đó là thật”.

Chàng nhìn cô, dở khóc dở cười, khẽ vỗ lưng cô: “Nàng tưởng nàng cứu ta dễ dàng sao? Nàng tưởng ta dễ dàng động lòng hay sao?”.

Cô càng khóc dữ hơn: “Chàng nói dối, vừa rồi chàng nhìn thấy em mới biết là em”.

Chàng hôn mắt cô, như khích lệ cô cứ khóc cho vơi nỗi lòng: “Nàng nói đúng, vừa rồi nhìn thấy nàng, ta mới biết đó là nàng, ta yêu người con gái cứu ta, nhưng không biết dung mạo cô ấy thế nào”.

Tống Ngưng bảy năm sau dường như luôn cố gắng kìm nén tâm trạng, vốn tưởng là bản tính như vậy, hôm nay mới hiểu, thì ra là do người đàn ông mà cô muốn được yêu chiều, nũng nịu đó trong bảy năm trời chưa bao giờ để ý đến cô.

Cô cũng có lúc vui có lúc buồn, nhưng cô chỉ muốn ý trung nhân của mình nhìn thấy mình trong dáng điệu nũng nịu như vậy, đây mới là một Tống Ngưng thơ ngây đích thực.

Tôi rời cửa sổ, Tiểu Lam cầm ô đứng trong sân, đang ngắm một cây tiên khách lai sắc hoa nhàn nhạt. Loại hoa này vốn không nên trồng ở vùng núi tuyết, nó sống được đã là hiếm hoi, lại còn ra hoa, thật là điềm lành trời báo.

Tôi vòng qua Tiểu Lam, vòng qua hàng giậu. Anh ta thong thả đi đến, giương ô che cho tôi: “Hai người đó thế nào?”.

Tôi nhoẻn cười: “Tôi thắng rồi”.

Mưa rơi trên ô, phát ra những tiếng lộp bộp vui tai. Tiểu Lam liếc tôi: “Nhưng trông cô không được vui lắm”.

Tôi nói: “Thực ra không phải tôi không vui. Chỉ là hôm nay nhìn thấy chuyện xảy ra trong mộng, mới hiểu bảy năm trước nếu không có sự hiểu lầm đó, Tống Ngưng và Thẩm Ngạn đã có thể sống rất hạnh phúc, không xảy ra cảnh ngộ như bây giờ, chỉ cảm thấy đáng tiếc mà thôi”.

“Cảm giác đó cũng giống như huynh đến thanh lâu tìm một cô gái, nhưng cô gái hình như không muốn tiếp huynh, huynh cứ tưởng dung mạo mình khó coi, khiến cô gái không thích, mấy năm sau đột nhiên hiểu ra, thì ra không phải cô gái đó không thích mình, thực ra cô ấy thấy dung mạo huynh rất tuấn tú, rất muốn chia sẻ chăn gối với huynh, chỉ tiếc là huynh xúi quẩy, hôm đó cô ta thấy tháng, không tiện gặp huynh”.

Anh ta nhìn tôi, nửa cười nửa không: “Quân cô nương...”.

Tôi ngắt lời anh ta: “Có phải huynh định nói, tôi nói năng sống sượng quá chứ gì? Thực ra thâm tâm tôi là người bảo thủ, bây giờ tôi có thể nói toạc ra chẳng e dè như vậy, chỉ là do mười bảy năm qua tôi quá cẩn trọng ý tứ. Bây giờ tôi chỉ có một mình, tự nhiên thích nói gì là cứ nói thẳng ra, chẳng có lý do gì nín nhịn khiến mình không vui”.

Anh ta trầm ngâm hồi lâu: “Tối nay Quân cô nương hình như có gì bất thường”.

Tôi nhìn bầu trời đen kịt phía xa, hỏi anh ta: “Tiểu Lam, huynh nói xem, ở đời cái gì là giả, cái gì là thật? Cảnh trong ảo mộng này xem ra vô cùng viên mãn, nhưng hiện thực lại hết sức thảm khốc. Tôi cảm thấy, tất cả chỉ là suy nghĩ trong lòng. Nếu không cho đó là ảo mộng, thì nó không phải là ảo mộng, trong thế giới ảo mộng tôi dệt cho họ, họ đều rất thật, khóc thật, tình thật, nghĩa thật, sự vô thường bất trắc cũng là thật, thay lòng đổi dạ cũng là thật. Hoa Tư mộng hiện thân của ước nguyện mặc dù hướng về cái tốt đẹp, nhưng bản thân con người lại vô tình, nếu không có một trái tim kiên cường, bất luận là hiện thực hay mộng ảo, đều không thể có niềm vui mãi mãi, nếu có trái tim kiên cường, hoàn toàn có thể sống tốt trong thế giới hiện thực, hà tất phải sống trong ảo mộng”.

Những lời đó xem ra rất có lý, rất logic, thực ra nói mãi, quay lại, tôi hoàn toàn không biết mình đang nói gì.

Tiểu Lam trầm ngâm hồi lâu, hỏi tôi: “Vậy điều cô muốn nói là...”.

Tôi nói: “Tôi không muốn làm vụ này nữa, Thẩm Ngạn và Tống Ngưng cuối cùng vẫn không thể sống bên nhau không phải là ý trời muốn vậy, nếu cô ấy muốn, cô ấy có thể đấu tranh giành hạnh phúc cho mình, chết trong ảo mộng như vậy thực không đáng, thực xót xa”.

Thâm tâm tôi cũng giằng co không ít, bởi vì đưa ra quyết định như vậy là giúp Tống Ngưng nhìn thấu ảo mộng, như thế chuyến đi này của chúng tôi coi như uổng công. Nhưng lại nghĩ, cảm thấy cuộc sống còn dài, có viên giao châu giúp, ít nhất tôi cũng sống được ba năm, ba năm, hơn một ngàn ngày, thời gian vẫn còn dài, biết đâu còn vụ khác hay hơn.

Tiểu Lam nhìn tôi hồi lâu không nói, lát sau hỏi, “Cô định thế nào?”.

Lòng đã quyết, tôi ngẩng đầu: “Tôi đang chờ đợi một trận đại chiến, một trận chiến đẫm máu, một trận chiến xương chất đầy đồng”.

Anh ta nhìn tôi vẻ suy tư, tôi thản nhiên nhìn lại, đột nhiên nghĩ ra một chuyện nên nói sớm với anh ta, “À phải rồi, ngày hôm nay cứ quên không nói, huynh xem, chiếc áo của tôi chỗ này hơi chật, huynh nhìn này, ở vai có một đoạn tuột chỉ, huynh vạn năng như vậy chắc cũng biết nữ công, huynh khâu giúp tôi được không?”.

Anh ta kéo áo tôi nhìn kỹ, ngẩng đầu thản nhiên nói: “Tôi rất vạn năng nhưng không biết nữ công, không thể khâu vá”.

“...”.

Tôi vừa nói với Tiểu Lam tôi đang chờ một cuộc đại chiến, điều này tôi không nói chơi, tôi đã nghĩ mình nên làm thế nào. Hoa Tư mộng là thế giới hư không, mỗi thanh âm của Hoa Tư điệu ứng với một thời điểm trong thế giới hư không. Chủ nhân của viên giao châu chỉ cần tấu lên Hoa Tư điệu là có thể đi đến một thời điểm bất kỳ trong Hoa Tư mộng, chỗ đi đến chính là chỗ ứng với thanh âm cuối cùng của khúc điệu đã tấu.

Khúc nhạc mãi mãi chỉ có thể tấu về quá khứ, nếu đi về tương lai, là không thể quay về quá khứ. Vì vậy tôi suy nghĩ rất lâu, tôi sẽ hoàn thành một việc cuối cùng để lương tâm khỏi áy náy, nhưng không biết rút cục tôi sẽ rơi vào thời điểm một năm trước hay ba năm trước. Tôi hỏi Tiểu Lam: “Theo kinh nghiệm của huynh, một đôi tình nhân yêu đương nồng nàn lưu luyến, có với nhau bao hồi ức đẹp, nhìn chung cần cho họ bao nhiêu thời gian?”.

Mưa đã tạnh, anh ta thu ô lại, thong thả nói: “Nửa năm”.

Ngày hôm sau, chúng tôi mượn một cây đàn ở hiệu bán đàn trong thị trấn, trong ánh sáng thời gian, ngón tay rơi xuống thanh âm cuối cùng, gió nhẹ dần, mây tan dần, cây khô héo đã đâm chồi nảy lộc, đám hoa lau bên sông nghiêng mình trong gió, đó là quãng thời gian hơn nửa năm sau, chính là lúc quân đội nước Khương chiến thắng đang chuẩn bị hồi triều. Là thời điểm bảy năm trước, lúc Thẩm Ngạn và Tống Ngưng thành thân được chín tháng, nước Hạ động binh chinh phạt nước Khương, Tống Ngưng đã tặng Thẩm Ngạn bộ giáp quý bằng thạch ngọc, trước khi chàng ta cầm quân ra trận.

Một mình tôi lọt vào bãi lau, lấy ra chiếc mặt nạ da người giấu trong ống tay áo, lột nửa mặt nạ trên mặt, ngồi bên bờ sông, soi xuống nước, cẩn thận dán mặt nạ lên mặt. Quân sư phụ là thợ làm mặt nạ giỏi nhất nước, cách dán mặt nạ sao cho tự nhiên nhất, trông như mặt thật, tôi đều học được từ sư phụ, hôm nay nhìn dung mạo Tống Ngưng chập chờn in bóng dưới nước, tôi đột nhiên có cảm giác, mình còn làm tốt hơn cả sư phụ...

Giọng Tiểu Lam vọng vào đám lau, “Quân cô nương, cô còn sống không?”.

Tôi vạch đám lau, giơ tay vẫy: “Tôi ở đây”.

Anh ta ngắm nghía tôi qua đầu ngọn lau, “Cô hóa trang thế này, định làm gì?”.

Tôi nói: “Đi tìm Thẩm Ngạn, có một việc tôi nhất thiết phải làm, huynh đợi ở đây, xong việc tôi sẽ quay lại”.

Anh ta nhìn tôi một hồi, nói: “Mọi việc đều phải hết sức thận trọng!”.

Ánh nắng thu rạng rỡ, mây bay, gió thoảng. Tôi dùng khăn bịt mặt, vì tuyệt đối không thể để ai phát hiện Tống Ngưng xuất hiện ở đây. Một người lính gác trước cổng quân doanh cầm thư của tôi đi tìm Thẩm Ngạn. Trong thư Tống Ngưng hẹn gặp Thẩm Ngạn ở gò đất cao mọc đầy hoa cúc quỳ trên bờ sông Xích Độ.

Chàng ta nhất định sẽ đến.

Trên gò đất cao nở đầy hoa cúc quỳ, dịu mềm viên mãn, gió thu nhẹ làm mặt sông dấy lên những gợn sóng đuổi nhau xa tít. Trước đó mặc dù chưa đến đây, nhưng tôi đã nghe nhiều truyền thuyết về gò đất này. Truyền thuyết kể rằng, gò đất này là nơi chôn cất rất nhiều nghĩa sĩ của triều đại trước, hoa cúc quỳ ở đây tươi tốt, lan tràn là bởi vì đã tắm máu bao nghĩa sĩ, nhổ một bông hoa có thể nghe thấy tiếng thở dài của tử sĩ. Tôi nghĩ, tôi đã tìm cho Thẩm Ngạn một chỗ rất tốt.

Có tiếng lá khô bị giẫm nát sau lưng, tiếng bước chân lại gần. Tôi quay người mỉm cười nhìn chàng ta, con người mà Tống Ngưng yêu đau đớn, yêu suốt cuộc đời, đến tận lúc chết. Đôi ủng đen lướt trên đám cúc quỳ dịu mềm, chàng ta ôm lấy tôi, ôm rất chặt, giọng nhỏ nhẹ, vang bên tai tôi như tiếng thở dài: “A Ngưng, ta nhớ nàng”. Trong gió có mùi máu, mùi máu mỗi lúc mỗi đậm, tôi rút con dao găm khỏi lưng chàng ta, khẽ nói vào tai chàng ta: “Em cũng nhớ chàng!”.

Mùa thu năm Lê Trang Công thứ mười tám, ngày mùng bốn tháng chín, nước Khương mặc dù thắng trận, binh soái đã hồi triều, nhưng kinh đô không thấy vang khúc khải hoàn, bởi vì chủ tướng bị hành thích, lương tướng qua đời, cả nước đau thương.

Phủ tướng quân vang lên tiếng khóc bi ai, tôi và Tiểu Lam đứng lẫn vào đám người đến viếng, nhìn thấy trong linh đường, trên hương án cao đặt bài vị của Thẩm Ngạn, trong bình thủy tinh bên cạnh cắm đầy hoa lạ.

Dưới ngọn nến trắng, chiếc quan tài bằng gỗ mun đổ bóng thê lương trên mặt đất, Tống Ngưng đứng cạnh quan tài, đôi mắt đen trống rỗng, kiên cường, nhìn chằm chằm người nằm trong đó. Thỉnh thoảng có khách viếng đến an ủi, cô không hề có phản ứng.

Tiểu Lam hỏi tôi: “Đây chính là giấc mộng đẹp cô dệt cho cô ta?”.

Tôi nói, “Huynh thấy đó là giấc mộng đẹp sao? Là ác mộng thì có!”.

Tôi phá giấc mộng đẹp để Tống Ngưng nhìn rõ hiện thực. Trên đời có một kiểu đẹp có thể lấy tính mạng con người, đại đa số người ta đều nghĩ ngay đến phụ nữ, nhưng phụ nữ sao phải làm khó chính mình, điều tôi nói không phải là phụ nữ, mà chính là Hoa Tư mộng.

Tôi vốn định giải thích với Tiểu Lam, nhưng anh ta nhanh chóng chuyển chủ đề, “Hôm đó cô giết nhầm Liễu Thê Thê, buồn phiền mãi, tôi thật không nghĩ cô có thể có gan tự tay giết một người”.

Tôi nói: “Bởi vì tôi đã khác rồi, huynh nên nhìn tôi bằng con mắt khác”.

Đêm buông xuống, khách viếng đã ra về, trên trời, một vầng trăng cô lẻ chơi vơi, thời khắc lựa chọn đã đến. Linh đường rộng lớn chỉ còn vợ chồng họ, một người sống, một người chết, âm dương cách biệt. Khuôn mặt tái nhợt của Tống Ngưng kề sát quan tài, giọng thầm thì tản trong gió đêm vang vọng trong linh đường, thấm vào ánh nến: “Cuối cùng chỉ còn hai ta”.

Ngón tay thon mảnh của cô vuốt ve mặt quan tài gỗ mun, giọng thầm thì như trong chốn khuê phòng: “Em vốn định đợi chàng khải hoàn trở về, sẽ đích thân báo với chàng tin đó, mọi người muốn viết thư, em đều ngăn lại, em chỉ muốn thấy chàng vui sướng thế nào. Chàng biết không, em chờ ngày này đã lâu, em muốn gặp chàng, em rất mong gặp chàng”.

Bên ngoài, một con chim trên cây đột nhiên kêu một tiếng, trong phòng ngọn nến chao đảo, cô dùng tay che mắt, giọng nghẹn ngào: “Thẩm Ngạn, chúng ta đã có con”. Nhưng cô không khóc, giọng dịu dàng, vô cùng dịu dàng, ngân nga trong linh đường, giống một lời thổ lộ êm ái. Cô nói với chàng, nhưng chàng đã không còn nghe được nữa.

Đúng lúc đó tôi bước vào linh đường, những lá phướn trắng bay bay trên cao, cô ngẩng phắt lên: “Thẩm Ngạn?”.

Tôi đi ra từ phía sau cờ phướn, bước ra chỗ ánh nến để cô nhìn rõ.

Đôi mắt như nước mùa thu của cô chiếu vào y phục màu đỏ của tôi, ánh sáng chợt lóe lên trong đó, rồi lập tức tắt lịm, nét mặt âm thầm, trống rỗng.

Gió trong phòng phất qua chân váy, tôi nhìn cô: “Tôi không phải là Thẩm Ngạn. Tống Ngưng, tôi đến để đưa cô ra khỏi ảo mộng”.

Mặt cô lộ vẻ hoang mang: “Ảo mộng?”. Nhưng chỉ một khắc lại tỉnh táo trở lại, “Tôi đã nhớ ra cô, trong núi tuyết bên cánh đồng hoang Thương Lộc tôi đã gặp cô, cô là…”.

Tôi bước đến gần cô hơn, cười nói: “Lần đầu tiên cô nhìn thấy tôi, không phải ở trên núi tuyết. Tống Ngưng, tất cả, tất cả chỉ là ảo mộng tôi dệt cho cô mà thôi”.

Tiểu Lam xuất hiện bên tôi không biết từ lúc nào, đang thong thả nhìn ngắm linh đường.

Tôi lại tiến đến gần cô hơn: “Trong ảo mộng phu quân của cô đã chết, tang lễ lớn như vậy nhưng trong thế giới hiện thực, chàng ta vẫn sống rất tốt, chàng ta đã phụ cô, thành thân với người đàn bà khác, đã sinh con. Cô đã dùng tính mệnh của mình trao đổi với tôi, để tôi giúp cô dệt giấc ảo mộng hai người yêu nhau đến bạc đầu. Cô xem, trong ảo mộng tôi dệt cho cô, quả nhiên chàng ta đã yêu cô. Nhưng tất cả chỉ là ước mơ của cô, thực ra đều là giả”.

Tôi nói ra những lời đó, nhìn thấy khuôn mặt trắng nhợt của cô xám dần, ánh mắt lộ vẻ sợ hãi, đây không phải là Tống Ngưng mà tôi quen bảy năm sau. Cô loạng choạng lùi mấy bước, làm đổ chiếc bình thủy tinh sau lưng, chiếc bình vỡ choang, người gục xuống, mảnh thủy tinh cứa vào những ngón tay xinh đẹp của cô.

Tôi hỏi: “Tống ngưng, cô không tin tôi sao?”.

Thời gian dừng lại, tôi đã nói trắng ra tất cả, cái chết của Thẩm Ngạn khiến Tống Ngưng đau lòng như vậy, cô sẽ không đồng ý ở lại trong ảo mộng vô vọng này. Không có gì đáng sợ hơn mất đi người yêu dấu, trải qua đau khổ như vậy, không có được tình yêu của Thẩm Ngạn trong hiện thực có là gì, bệnh của Tống Ngưng là tâm bệnh, chỉ cần cô nghĩ thoáng, rời khỏi giấc mộng này nhất định cô sẽ nhanh chóng bình phục.

Cô vội vàng nhặt những mảnh vỡ trên nền đất, tôi cúi xuống định nhặt giúp cô, bị Tiểu Lam ngăn lại, cô âm thầm nhặt những bông hoa rơi trên đất, cầm lên ngắm nhìn những bông hoa mùa thu bạc màu: “Cô có biết, bấy lâu nay tôi vẫn mơ một giấc mơ, một giấc mơ đáng sợ, mỗi lần tỉnh lại, tôi đều sợ run người, thì ra chính là giấc mơ đó, tất cả những cảnh đó”. Cô từ từ, rất từ từ ngẩng đầu, “Tất cả những cảnh đó đều là thật”.

Hai giọt nước mắt lăn ra từ khóe mắt, cô hỏi tôi: “Hiện thực mà cô không nói ra, có phải là còn có... con trai tôi. Tôi có một đứa con, tên là Thẩm Lạc, nó đã chết trong một trận cảm thương hàn?”.

Tôi không trả lời, cô đăm đăm nhìn tôi, trong đôi mắt ướt hiện ra nụ cười, cô nói: “Tôi muốn ở lại đây”. Trong đầu tôi “ù” một tiếng.

Cô cúi đầu nhìn ngón tay mình, nước mắt chảy xuống bàn tay, rất lâu sau lại quay đầu ngước nhìn linh vị Thẩm Ngạn: “Cô nói đây là ảo mộng cô dệt cho tôi, không phải sự thật, những gì tôi nhìn thấy trong mơ mới là thật, nhưng sự thực đó e là quá đau lòng. Hiện thực mà cô nói và ảo mộng tôi đang ở, rút cục chỗ nào đau khổ hơn? Hiện thực đó, tôi chỉ thấy trong mơ cũng đã run lên, không thể chịu nổi, càng khỏi nói đích thân trải qua, nếu đúng như cô nói, thật sự có bảy năm đó tôi làm sao chịu nổi? Nghĩ đến điều đó, tôi cảm thấy trong ảo mộng, Thẩm Ngạn dù đã ra đi, tôi cũng không khó chịu đựng như vậy, chúng tôi ít nhất cũng có hồi ức đẹp, tôi sẽ sinh con cho chàng, tôi nghĩ tôi còn có thể sống tiếp, phải rồi, tôi còn có thể sống tiếp, chàng cũng muốn tôi sống tiếp. Nhưng cô để tôi cùng cô quay về cái gọi là hiện thực, một hiện thực bi đát như vậy, Thẩm Ngạn trong thế giới đó không hề yêu tôi, chàng không muốn tôi sống, vậy tôi còn sống làm gì?”.

Những lời đó của Tống Ngưng tôi không biết đối lại thế nào. Chỉ thấy gió ngoài linh đường thổi càng mạnh, lá cây bay rào rào.

Tôi muốn cứu cô, nhưng không cứu nổi.

Cô bíu vào quan tài đứng lên, đem chỗ hoa trong tay cắm ngay ngắn vào một bình hoa khác, quay lưng lại phía tôi, nên tôi không nhìn thấy sắc mặt cô lúc đó, chỉ nghe thấy tiếng nói hững hờ: “Nghe cô nương nói, tôi dùng tính mạng đổi lấy ảo mộng này, trong thế giới hiện thực đó có phải tôi đã chết? Nếu như vậy, phiền cô hãy hỏa thiêu xác tôi, sau đó mang tro của tôi... mang tro của tôi về nước Lê, trao cho đại huynh tôi”.

Tôi há miệng, hồi lâu sau mới phát ra một tiếng: “Được”.

Năm ngày sau tôi và Tiểu Lam rời khỏi Hoa Tư mộng của Tống Ngưng, trong thời gian đó chúng tôi lại qua núi tuyết cạnh cánh đồng hoang Thương Lộc một lần nữa, chỉ do thời gian quá gấp, Tiểu Lam vẫn còn hai nơi chưa thăm dò hết, vô tình được biết Liễu Thê Thê quả nhiên chưa chết, nghe nói bị ngã xuống vực, mắc vào một cây tùng bên vách núi, được một người đi săn cứu sống, để trả ơn cứu mạng, Liễu Thê Thê hứa lấy anh ta, cuối cùng hai người thành thân.

Ngay Liễu Thê Thê cũng có một mái ấm rất yên ổn.

Tôi nói với Tiểu Lam: “Thực ra không nên giết Thẩm Ngạn, chỉ không ngờ mặc dù như vậy, Tống Ngưng cũng không muốn thoát khỏi ảo mộng. Tôi muốn cứu cô ấy nên mới giết Thẩm Ngạn, nhưng lại thành ra hại cô ấy”.

Tiểu Lam nhìn tôi hồi lâu, trầm ngâm, “Đó mới là giấc mộng đẹp thật sự, Thẩm phu nhân khao khát một người yêu mình suốt đời, Thẩm tướng quân chết đi trong lúc yêu cô ấy nhất, cô ấy muốn sống tiếp với tình yêu chung thủy của anh ta, chỉ cần vượt qua những ngày đau buồn đó chính là sự yên lành vô lo mà cô ấy mưu cầu suốt đời. Nếu không giết Thẩm Ngạn tướng quân, hậu họa sẽ khôn lường, cô sao có thể đảm bảo, trong ảo mộng này, anh ta có thể suốt đời chung thủy với Tống Ngưng?”.

Tôi tỏ vẻ kinh ngạc: “Huynh lại nói với tôi một đạo lý lớn như vậy, đàn ông các người chẳng phải không thích nói những chuyện tình ái tầm thường hay sao?”.

Anh ta nhìn tôi, “Có chuyện đó ư? Nếu đúng là vậy, thanh lâu trên đất nước này đã phải đóng cửa từ lâu”.

Tôi nghĩ, câu trả lời đó thật quá thẳng thắn.

Tôi nắm tay Tiểu Lam rời khỏi ảo mộng, anh ta lại nắm tay tôi, thản nhiên nói: “Ảo mộng là ảo mộng, cô đừng so sánh ảo mộng với hiện thực”.

Khi anh ta nói câu đó, có một đôi vân nhạn bay ngang trời.

Thời gian nửa năm trong Hoa Tư mộng chỉ ứng với một ngày ngắn ngủi trên trần thế.

Thoát khỏi mộng cảnh, một dòng nhiệt lưu đi thẳng vào ngực chỗ có viên giao châu, huyết dịch toàn thân tôi vụt nóng bừng. Đó là do giao châu đã hút tính mệnh của Tống Ngưng. Tống Ngưng đã chết, trong một chiều hoàng hôn đượm buồn, nhưng trong thế giới hiện thực không ai biết.

Gia nhân trong biệt viện vẫn ngay ngắn đứng hầu bên ngôi thủy đình, Quân Vỹ và Tiểu Hoàng ngủ gật cạnh cây đàn, ánh mặt trời nhàn nhạt tỏa xuống, tất cả vẫn bình yên tĩnh mịch, như không có chuyện gì xảy ra. Chấp Túc nhìn thấy Tiểu Lam, sung sướng reo lên: “Công tử!” khiến Tiểu Hoàng và Quân Vỹ giật mình tỉnh dậy, một người, một hổ vội chạy ra đón tôi. Chính trong lúc đó, từ ngôi thủy đình phía xa một ngọn lửa bùng lên, chớp mắt đã bốc cao cả trượng.

Quân Vỹ sững người: “Tống Ngưng vẫn còn trong đó?” rồi lập tức lao đi cứu, bị tôi ngăn lại.

Tiểu Lam nói nhỏ: “Hình như Thẩm phu nhân đã tiên liệu kết cục cuối cùng”.

Tôi nói với Quân Vỹ đầu đuôi sự việc, nhìn những bức rèm xung quanh ngôi thủy đình lộ ra hình thù kỳ dị trong ngọn lửa, sực nhớ tới lời Tống Ngưng trong mộng, nhờ tôi thiêu xác cô.

Tống Ngưng đến chết vẫn là người chu đáo, không phiền tôi động tay, trước khi vào ảo mộng, cô đã thu xếp hậu sự đâu vào đấy. Cách nửa hồ sen, mấy nô bộc trung thành kinh sợ gào khóc, trùm những tấm chăn dày nhúng nước xông vào thủy đình, đều bị ngọn lửa rừng rực ngăn lại. Tống Ngưng quả nhiên đã thu xếp chu toàn, mỗi phân đất trong thủy đình đều bị lưỡi lửa liếm sạch, cô muốn thân xác mình thiêu thành tro, đựng trong một bình gốm đẹp, trở về cố quốc sau bảy năm xa cách.

Lửa được gió càng cháy mạnh, bốc cao, chiếu rực nửa bầu trời, chiếc xà ngang từ trên cao rơi xuống hồ sen bốc khói ngùn ngụt, bốn chiếc cột lớn ở bốn góc thủy đình từ từ sụp đổ, có thể nhìn thấy chiếc giường mây bị cháy, trong đó Tống Ngưng đã yên nghỉ, đang chìm trong ánh lửa mênh mông.

Trong truyền thuyết dân gian, một câu chuyện như vậy trong giờ phút đó luôn có một trận mưa lớn trút xuống đúng lúc, nhưng ngôi thủy đình cháy trụi đến khi không còn gì để cháy, ông trời cũng không đổ một giọt mưa, gió muộn đã mang hơi lạnh, ánh mặt trời tàn đỏ như máu. Ánh mặt trời tàn đỏ như máu phủ lên đống hoang phế trên hồ sen, phía trước đống hoang phế đó, một đám gia nhân vẫn quỳ sụp, không ai dám vào chuyển di cốt của Tống Ngưng.

Tôi nói với Tiểu Lam: “Đi thôi, chúng ta lượm xác cô ấy”.

Anh ta nhìn về phía sau lưng tôi, thong thả nói: “Không cần chúng ta, người lượm cô ấy đã đến”.

Tôi hiếu kỳ ngoái đầu, nhìn thấy dưới bóng cây liễu già bên con đường lát sỏi, người đến lượm di thể Tống Ngưng mà Tiểu Lam nói, người đã dồn Tống Ngưng vào chỗ chết.

Thẩm Ngạn, phu quân của Tống Ngưng.

Chàng ta vận áo chùng gấm trắng toát, vạt áo và cổ tay điểm những hoa văn chìm màu tối, trông như một chiếc áo tang sang trọng, bộ xiêm y thực là hợp cảnh. Chàng ta đi thẳng đến trước mặt chúng tôi, chiếc áo chùng gấm làm nổi bật gương mặt trắng bệch của chàng ta, nét mặt vẫn vẻ lạnh lùng đã thấy, giọng nói lại run run: “Cô ấy đâu, cô ấy ở đâu?”.

Tôi chỉ đống hoang phế trên hồ sen: “Ngài nghe tin, đến để lượm xác cô ấy phải không? Tống Ngưng nói với tôi, cô ấy chỉ cần một bình đựng tro, một chiếc bình gốm màu xanh đế trắng, ngài có mang đến không?”.

Chàng ta há mồm không nói, quay người bước vội đến chỗ tôi vừa chỉ, người loạng choạng chực ngã. Đám gia nhân quỳ trước thủy đình vội nhường đường. Tôi ôm cây đàn đuổi theo, nhìn thấy người chàng ta lảo đảo, sụp xuống bên đống hoang tàn, ánh mặt trời phía sau kéo bóng chàng ta đổ dài trên đó.

Qua vai chàng ta có thể nhìn thấy di hài Tống Ngưng, sáng nay khi gặp tôi, cô còn vấn tóc cao, trên má thoa phấn hồng, xinh đẹp rạng rỡ.

Sáng còn là hồng nhan, chiều đã là nắm xương tàn.

Ánh sáng và thời gian ngừng lại, tôi nhìn thấy Thẩm Ngạn lặng lẽ quỳ trong vầng sáng im lìm đó.

Một khúc gỗ đang cháy nổ bốp một tiếng, như đột nhiên sực tỉnh, chàng ta ôm chầm di hài cô, động tác mạnh đến nỗi đầu ngón tay trắng nhợt, giọng nói lại hết sức nhẹ nhàng: “Chẳng phải em đã nói, dù chết em cũng phải nhìn thấy ta tắt thở trước mặt em sao? Chẳng phải em nói, ta có lỗi với em, em phải nhìn thấy ông trời trừng phạt ta thế nào sao? Em hận ta như thế, ta còn chưa chết, sao em lại chết trước ta?”. Không có ai trả lời chàng ta.

Chàng ta ôm chặt cô, thận trọng như ôm báu vật, khuôn mặt trắng bệch dán vào mái đầu xưa là mái tóc dài óng ả, giờ đã cháy đen của cô, như thầm thì với người yêu: “A Ngưng, em nói đi”.

Đống hoang phế đỏ rực trong ánh hoàng hôn, mịt mờ một bầu không khí ma quái, mặt đất cũng bị đốt nóng ran.

Tôi đứng nhìn tất cả cảnh tượng đó, đột nhiên cảm thấy sự mong manh của sinh mạng, mệt mỏi hỏi chàng ta: “Ngài muốn cô ấy nói gì? Bây giờ cô ấy không nói gì được nữa, cho dù ngài muốn nghe, cô ấy cũng không thể nói được nữa. Cô ấy đã bảo tôi đêm tân hôn cô ấy muốn nói những lời ngọt ngào với ngài. Cô ấy vừa được gả đến nước Khương, lạ cảnh lạ nhà, cô ấy thực lòng muốn thổ lộ với ngài, “Phu quân, em đã trao Tống Ngưng cho chàng, trao hết cho chàng, chàng nhất định phải trân trọng”, nhưng đáng tiếc ngài không cho cô ấy nói”.

Chàng ta ngẩng phắt đầu lên.

Tôi ngồi xuống nhìn vào mắt chàng ta, “Ngài nói Tống Ngưng hận ngài, thực ra chưa bao giờ cô ấy hận ngài, trên đời này chưa một cô gái nào yêu ngài như cô ấy”.

Chàng ta nhìn tôi đăm đăm, như bị vật gì đánh trúng, khuôn mặt trắng bệch không còn sắc máu, rất lâu sau lại phát ra tiếng cười nhỏ khô khan, nói dằn từng chữ từng chữ: “Cô ấy yêu tôi? Sao cô dám nói thế. Cô ấy không hề yêu tôi. Cô ấy còn hận sao tôi không chết ở chiến trường”.

Tôi tìm một chỗ ngồi xuống, để cây đàn lên đầu gối: “Cô ấy nói trái lòng mình”.

Tôi ngẩng đầu nhìn chàng ta: “Thẩm tướng quân, nghe nói suốt hai năm qua ngài không hề gặp Tống Ngưng một lần nào, ngài còn nhớ hình bóng cô ấy không? Tôi cho ngài nhìn thấy hình bóng Tống Ngưng năm xưa, được chứ?”.

Không đợi chàng ta trả lời, tôi đã đánh thanh âm cuối cùng trên phím đàn. Đánh ngược Hoa Tư điệu để cho ảo mộng đã dệt cho Tống Ngưng có thể hiển hiện trên thế giới hiện thực. Tôi không đợi chàng ta trả lời, bất luận chàng ta có muốn hay không, có một số điều tôi cần cho chàng ta biết.

Trong cảnh hoàng hôn thê lương, trên đống hoang phế mịt mờ khói trắng, từng cảnh của quá khứ lướt trên không trung, in hình xuống mặt nước hồ sen.

Trên sa mạc hoang vắng, bao la tuyết, Tống Ngưng rạp mình trên lưng ngựa, vượt qua sa mạc lổn nhổn đá, gió mang theo cát và đá vụn táp vào mặt, vào cánh tay để lại những vết sây sát loang lổ, cô ôm cổ ngựa thúc giục con ngựa chiến đã gần kiệt sức: “Chạy nhanh hơn nữa đi, xin mày đấy chạy nhanh lên, Thẩm Ngạn không đợi được nữa rồi”.

Trên địa ngục cánh đồng hoang Thương Lộc, cô xuống ngựa, loạng choạng lao vào chiến trận đầy xác chết, cánh tay và mặt bị gió táp thâm tím vết thương, y phục dính đầy máu, môi mím chặt, người cứng đờ đi lật từng xác chết, từ lúc bình minh đến đêm khuya, cuối cùng tìm được người cần tìm. Cô dùng tay áo lau máu trên mặt người đó, ôm chặt chàng: “Thẩm Ngạn, em biết mà, em cần đến đây”. Nói xong ôm mặt, lệ tuôn như mưa.

Trong hang núi tuyết gần chiến trường, chàng nằm bất động, trên người đắp tấm nhung bào, cô ngậm từng ngụm nước mớm cho chàng, kiên trì ép chàng uống từng ngụm. Bên ngoài, trên trời sao còn chưa mọc, gió lạnh buốt rít ù ù, cô co người run rẩy phục trên ngực chàng: “Bao giờ chàng tỉnh lại, có phải chàng không bao giờ tỉnh lại không? Thẩm Ngạn, em sợ lắm”.

Cô ép sát vào người chàng, ôm thật chặt. Suốt ba ngày cô cõng chàng, mấy lần ngã lăn trên dốc núi, cô đứng không vững nhưng vẫn cố gượng dậy, hôn mắt chàng, ôm mặt chàng: “Em sẽ cứu chàng, cho dù phải chết, em cũng cứu chàng”.

Hoa Tư điệu đột ngột dừng lại, tôi hỏi chàng ta: “Ngài đã từng nhìn thấy một Tống Ngưng như vậy chưa?”.

Lời chưa dứt, chàng ta đã cắt ngang: “Không phải, tôi không tin”. Thẩm Ngạn một tay ôm ngực, trán toát mồ hôi, người run lẩy bẩy, nhưng lại nhìn tôi nói ra những lời tàn nhẫn, “Những cái đó không đúng, tôi không tin!”.

Tôi cảm thấy buồn cười, bật cười thành tiếng: “Thẩm tướng quân, rút cục là giả hay thật, trong lòng ngài rõ nhất. Tống Ngưng luôn muốn nói với ngài tất cả câu chuyện đó, nhưng ngài chưa bao giờ cho cô ấy cơ hội”.

Tôi nói: “Thẩm tướng quân, ngài có biết Tống Ngưng chết thế nào không? Chết trong ảo mộng. Cô ấy chìm đắm trong ảo mộng, từ bỏ tính mạng của mình. Bởi vì trong ảo mộng đó, cuối cùng ngài đã yêu cô ấy, hai người thề sống bên nhau trọn đời. Tống Ngưng chìm đắm trong ảo mộng hư không đó. Nhưng về sau ngài chết ngoài chiến trường, mặc dù ngài đã chết, cô ấy cũng không muốn ra khỏi ảo mộng đó. Cô ấy nghĩ đến nỗi đau ngài đã gây ra cho cô ấy trong cuộc sống hiện thực, còn đau đớn gấp vạn lần nỗi đau vĩnh viễn mất ngài trong ảo mộng. Tống Ngưng đã lệnh cho gia nhân thiêu di hài cô ấy, không muốn lưu lại cho ngài bất cứ thứ gì. Thẩm tướng quân, ngài không hề biết, cô ấy đã yêu ngài, luôn yêu ngài suốt bảy năm qua”.

Tôi nói xong những lời đó, nhìn thấy ngón tay run run của chàng ta vuốt ve chiếc vòng ngọc ở chỗ xương cổ tay cô, rồi nắm chặt lấy, các khớp ngón tay trắng bệch, toàn thân đột nhiên đổ về phía trước, thổ ra máu, máu tươi vẩy trên di hài Tống Ngưng, trong ánh hoàng hôn ánh lên một màu yêu ma quái dị. Chàng ta thét gọi một cái tên, như đau đớn không sao chịu nổi, miệng há ra mấy lần, vẫn không thốt lên lời: “A Ngưng”. Nhưng cô đã không thể trả lời.

Tôi ôm đàn đứng dậy: “Tống Ngưng bảo tôi đem tro của cô ấy mang về Lê quốc, từ nay về sau hai người không còn bất cứ quan hệ gì nữa, Thẩm tướng quân, sau ba ngày nữa tôi đến lấy tro của Tống Ngưng”.

Chàng ta không để ý lời tôi, ôm di thể Tống Ngưng, từng bước ra khỏi thủy đình, bước chân xiêu vẹo.

Gia nhân phục trên đất khóc thảm thiết.

Tôi ngây người, nói: “Vậy cũng được, phiền Thẩm tướng quân hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của cô ấy, để cô ấy vào một bình gốm xanh đế trắng đưa đến nước Lê trao tận tay đại huynh cô ấy”.

Lặng lẽ, lạnh như một thanh kiếm sắc, giọng chàng ta thảng thốt vọng lên từ trong tiếng khóc than của đám gia nhân, “Trước khi chết cô ấy có gì muốn nói với tôi không?”.

Tôi nhìn theo bóng chàng ta: “Không, không một lời nào hết, cô ấy đã không còn mong muốn điều gì ở ngài nữa”.

Không lâu sau khi câu chuyện này trôi qua, nghe nói hai nước Khương, Lê lại xảy ra chiến tranh, quân đội nước Lê do đại tướng quân Tống Diễn chỉ huy, quân đội nước Khương do tướng quân trấn ải Thẩm Ngạn thống lĩnh. Lúc này, chúng tôi đang du sơn ngoạn thủy ở biên giới hai nước.

Trong mưa đêm ngày mùng bảy tháng năm, Tiểu Lam mang đến một tin, Thẩm Ngạn đã chết trên chiến trường Thương Lộc, trận này vốn dĩ chàng ta chiếm ưu thế, lẽ ra có thể toàn thắng, nhưng không hiểu sao lại bại trận thân vong. Nghe nói trước khi chết chàng ta dặn thuộc hạ chôn chàng ta ở cánh đồng hoang Thương Lộc, lúc hạ táng, họ phát hiện bên người chàng ta có một bình gốm xanh đế trắng, bên trong bình đựng đầy tro xương của ai đó.

Thê thất của chàng ta ở phủ nghe tin chàng ta tử trận, tối đó tất cả thắt cổ tự vẫn trong hoa đình.

Tiểu Lam hỏi tôi nghĩ gì, tôi cười nói với anh ta: “Nếu Kính Võ công chúa Tống Ngưng còn sống trên đời, có lẽ Thẩm Ngạn sẽ không chết, trên đời chỉ có một người không tiếc tính mạng yêu chàng ta, cứu chàng ta, đáng tiếc người đó đã chết quá sớm”.

Tiểu Lam trầm ngâm hồi lâu, nói: “Có phải bởi Tống Ngưng đã chết, nên chàng ta không muốn sống?”.

Tôi nói: “Thế ư?”.

Anh ta không nói gì.

Tôi nhìn màn mưa rả rích bên ngoài, lơ đãng nói: “Tôi không tin”. Cúi đầu hỏi Tiểu Hoàng: “Mày có tin không?”. Tiểu Hoàng đang lẳng lặng gặm nửa con gà nướng, nghe tôi gọi liền ngẩng đầu băn khoăn nhìn tôi một lát rồi lại cúi đầu gặm tiếp.

Hai chúng tôi ngồi đối diện, yên lặng rất lâu, tôi hỏi Tiểu Lam: “Sao dạo này không thấy huynh mặc màu lam?”.

Anh ta cười: “Tại sao tôi nhất định phải mặc màu lam?”.

Tôi đáp: “Bởi vì tôi gọi huynh là Tiểu Lam”.

Anh ta nhướn cặp lông mày đẹp như nét vẽ: “Tôi cũng thấy lạ, tại sao chưa bao giờ cô hỏi tên tôi, Tiểu Lam chẳng phải là…”.

Anh ta làm ra vẻ suy nghĩ, giống như đang tìm một từ phù hợp, hoa đèn bất chợt nổ “bép” một tiếng, Tiểu Lam nhìn tôi, nét mặt êm đềm như mặt nước thu, “ … chẳng phải là tên thân mật cô đặt cho tôi sao?”.

Tôi nghĩ lại toàn bộ câu chuyện, nhận ra quả nhiên như vậy, vội cầm ấm trà rót thêm vào cốc: “À, huynh vốn cũng có một cái tên nào đó, chẳng qua tôi thấy tên cũng chỉ là một ký hiệu, gọi Tiểu Lam quen rồi, thành ra lại quên hỏi tên huynh, vậy huynh tên gì?”.

Anh ta nhẹ giọng: “Mộ Ngôn, Mộ trong nhớ nhung ngưỡng mộ, Ngôn trong không còn lời nào để nói, đó là tên tôi”.

Tay tôi run bắn, trà trong cốc sánh đầy ra đất.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.